Chương 1036
“Em không hề!” Nguyễn Hồng Mai lớn tiếng phủ nhận, bắt lấy cánh tay chồng mình, oan ức biện giải cho mình: “Hoài Lâm, em không cần nói dối anh, chúng ta đã trải qua gân nửa đời, chẳng lẽ anh còn không hiểu rõ Nguyễn Hồng Mai em là người như thế nào sao? Năm đó anh nói không bỏ được cô ấy, muốn quay đầu tìm cô ấy, em yêu anh như vậy, nhưng em đã làm thế nào? Không phải em đã nhịn đau buông tay, đáp ứng ký tên ly hôn với anh sao!”
Lê Hoài Lâm bỗng nhiên nghẹn lời.
Nhìn hốc mắt đã ửng đỏ của vợ, trong lòng ông ta lập tức thấy mông lung, nghĩ ngờ vừa rồi cũng lập tức biến thành không xác định, vẻ mặt khựng lại, trong lòng rơi vào giấy giụa.
Nguyễn Hồng Mai đặt toàn bộ biến hóa vẻ mặt của chồng mình vào đáy mất, hất cảm lên, nhìn về phía Lam Ngọc Anh: “Lam Ngọc Anh, tôi biết, trong lòng chúng ta đều có khúc mắc với nhau, tôi cũng nói thật, đúng là tôi rất không thích cô! Không riêng gì việc cô cướp đi chồng sắp cưới của con gái tôi, cũng bởi vì cô là con gái riêng của chồng tôi, tin chắc bất kỳ một người phụ nữ nào cũng không có cách nào vui vẻ chấp nhận!”
“Nhưng tôi rất cảm ơn cô, lúc Hoài Lâm bị bệnh đã hiến gan cho ông ấy cấy ghép giải phẩu, cho nên lúc Hoài Lâm nói để cô nhận tổ quy tông, cho dù trong lòng tôi có không thoải mái như thế nào, cũng đều chấp nhận! Nhưng tại sao cô lại hùng hố dọa người như vậy, cứ phải đổ oan cho tôi hại chết mẹ cô chứ?”
Lam Ngọc Anh nhếch khóe miệng lên, cô cũng đã sớm biết Nguyễn Hồng Mai sẽ không dễ dàng nhận.
Lê Tuyết Trình thấy thế, cũng tiến lên bắt lấy một cánh tay khác của Lê Hoài Lâm, đỏ mắt nức nở nói: “Bố à, bố đừng trách lâm mẹ “Tôi biết Lại Diệp này, bản tính của bà ta rất xấu, trước đó làm người thứ ba đến nhà họ Lam, hơn nữa còn ham mê cờ bạc, vụng trộm lấy đi ít tài sản của nhà họ Lam để trả tiền nợ đánh bạc, chồng bà ta đã sớm đòi ly hôn với bà ta rồi, bây giờ lại phạm tội bị bắt giữ ở cục công an, lời mà loại người này nói sao có thể tin được chứ! Bố, bố không thế bởi vì lời từ một phía, mà để người ta hắt nước bẩn lên người mẹ con được!”
Lê Tuyết Trinh khóc nức nở vì cảm thấy oan ức cho mẹ mình, trong lòng lại hận Lại Diệp này đến mức nghiến răng.
Người ta trong lời nói của cô ta, đĩ nhiên chính là bà ta.
Lam Ngọc Anh sao có thể không hiếu, cô siết chặt bàn tay, khớp xương, dùng sức bóp chặt lại Nhưng chưa được bao lâu, Hoàng Trường Minh từ đầu đến cuối vẫn ngồi ở trên ghế sô pha lại đột nhiên đứng dậy, đứng bên cạnh mở lòng bàn tay ra nắm lấy tay cô, sau đó lấy ra một cái máy tính xách tay, giọng nam trầm thấp vô cùng dứt khoát: “Đương nhiên sẽ không chỉ có lời từ một phía”
Lúc Nguyễn Hồng Mai và Lê Tuyết Trinh đồng thời nhíu mày, cùng với ánh mất nghĩ ngờ của những người khác, Hoàng Trường Minh mở máy tính ra, cắm USB lúc trước Phan Duy đưa tới vào bên cạnh, trong màn hình phát ra một đoạn video.
Chỉ là hình ảnh rất mơ hồ, giống như là đã qua rất nhiều năm tháng, hình ảnh đen trắng thỉnh thoảng còn bị nhiễu sóng.
Trong video là một hành lang ở bệnh viện, bên trên tấm biển còn có số phòng nào đó, sau khi một bác sĩ mặc áo blouse trắng đi qua, trong video dần đần xuất hiện hai bóng người.
Một người trong đó nhìn qua giống một nữ thư ký khá trẻ tuổi, bước đi cực kì cung kính, mà một người đi bên cạnh mặc đồ hàng hiệu, dáng vẻ như một quý bà giàu có, khi người kia đi đến phía dưới ống kính trước cửa phòng bệnh, gương mặt kia cũng dân dần trở lên rõ ràng, Là… Nguyễn Hồng Mai!
Tất cả mọi người trong phòng khách gần như đều sợ ngây người, tất cả đều không dám tin nhìn chắm chấm vào Nguyễn Hồng Mai trên màn hình, ngay cả Lê Tuyết Trinh đứng bên cạnh đỡ bà ta cũng vô cùng kinh ngạc.
Bên trong đôi mắt âm trầm của Hoàng Trường Minh cất giấu sóng gió, lúc này không nhanh không chậm lên tiếng nói: “Đây chính là tôi tìm người điều tra ra được, là camera giám sát trong bệnh viện năm đó”
Lê Hoài Lâm chật vật dời mắt ra khỏi màn hình máy tính, giọng nói từ trước đến nay vẫn luôn dịu dàng trở nên cao vút.
“Hồng Mai ‘Vẻ mặt vốn bình tĩnh của Nguyễn Hồng Mai bắt đầu rạn nứt, khi Hoàng Trường Minh chiếu video này cho mỗi người trong phòng khách xem, bà ta đã đối sắc mặt, video chỉ có mấy phút ngắn ngửi, khóe miệng bà ta đã trở nên cứng ngắc lại “Đúng! Không sai, là tôi!” Rốt cuộc Nguyễn Hồng Mai không có cách nào phản bác nữa, bà ta đành phải thừa nhận.