Chương 1028
Lam Ngọc Anh cố nhịn cười, gật đầu thỏa hiệp: “Được, vậy em sẽ chỉ cho anh…”
Phòng ăn và phòng bếp liên thông với nhau, ánh đèn màu vàng cam tạo nên sự ấm cúng cho căn phòng, Lê Hoài Lâm nhìn con rể tương lai đang xay hạt cà phê trong bếp rồi nhìn con gái Lam Ngọc Anh đang ngồi ở phía đối diện, chăm chú nhìn bóng dáng cao lớn bên trong. Đã từng có người dù ông đi đâu cũng dõi ánh mắt nhìn theo như thế, Hồi tưởng lại quá khứ, Lê Hoài Lâm nhìn con gái mình, lông mày và đôi mắt: cô có hơi giống mẹ.
Ông hơi hốt hoảng, như thể cô gái trẻ với mái tóc đen dài mặc váy trắng hơn hai mươi năm trước đã vượt qua thời gian và sự sống trở lại trong mắt ông…
Có lẽ vì cảm xúc dâng trào, Lê Hoài Lâm vô thức nói: “Bây giờ bố thường xuyên lật xem những cuốn tiểu thuyết tiếng Đức ấy, nhớ lại bóng dáng mẹ con lúc pha cà phê cho bố! Lúc đầu bà ấy không biết làm, phải mở sách ra xem và làm theo từng chút một “Định mệnh trêu người, có lẽ bố và mẹ con tình sâu duyên mỏng! Tuy rằng năm đó chúng ta bỏ lỡ, nhưng thực ra bố mẹ cũng có một cơ hội suýt chút nữa là có thể ở bên nhau. Nếu điều đó xảy ra, có lẽ gia đình ba người chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau, không bao giờ tách ra như thế này.”
Có lẽ nhìn thấy vẻ mặt khó hiểu và ngạc nhiên của cô, Lê Hoài Lâm chậm rãi giải thích: “Sau khi cưới Hồng Mai, bố đã dành phần lớn thời gian đi công tác ở Đức. Năm đó chắc con mới tám tuổi, bố gặp lại mẹ con! Thật ra bố đã từng nghĩ có gặp lại cũng chỉ là người qua đường mà thôi, cho dù không quên được thì cũng chỉ có thế chôn sâu tình cảm ấy vào lòng!”
“Nếu bà ấy sống hạnh phúc thì bố chỉ còn cách chúc phúc. Nhưng bố lại thấy bà ấy không ổn lầm, cả người gầy gò, hốc hác nên bố không kiềm chế được những tình cảm đè nén muốn đưa bà ấy rời đi! Lúc đó bà ấy có vẻ kích động lâm, trong mắt cũng long lanh nước mắt khiến ba nhất thời không kiềm chế được cảm xúc trong lòng. Nhưng bà ấy không đồng ý ngay mà nói rằng bà ấy sẽ cân nhắc… Vẽ sau bố chưa đợi được câu trả lời của bà ấy thì đã nhận được tin bà ấy qua đời”
Lam Ngọc Anh rất ngạc nhiên, cô không ngờ rằng giữa ba mẹ lại từng xảy ra một chuyện như vậy.
Cô nuốt xuống miếng nước bọt đã mắc kẹt trong cố họng từ lâu, chậm rãi hỏi: “Bố, lúc đó bố muốn nối lại tình cảm với mẹ con, bà Mai kia biết không?”
“Biết” Lê Hoài Lâm gật đầu.
Nhiều năm như vậy, trong lòng ông chỉ có một người phụ nữ, cũng chỉ nhớ nhưng một người phụ nữ duy nhất. Mất đi Sở Vân, tình yêu và hôn nhân đối với ông đã hoàn toàn khác biệt. Nhưng khi tất cả tâm tư tình cảm của ông với Sở Vân bùng phát, vì cảm thấy áy náy không thể giấu giếm vợ nên đương nhiên ông chọn nói thật với Nguyễn Hồng Mai.
Lê Hoài Lâm thở dài: “Lúc bố đề nghị ly hôn với bà ta, đơn ly hôn bố cũng đã ký xong rồi”
Không cần nói cũng có thể đoán được, vì cái chết đột ngột của Sở Vân, tất cả nhiệt huyết và hy vọng đang nhen nhóm của ông đều mất hết. Chuyện ly hôn bị gác lại, coi như không có chuyện gì xảy ra, rốt cuộc họ vẫn có một đứa con gái là Lê Tuyết Trình.
Nhưng sau khi mất đi người mình yêu, trong lòng ông giống như nham thạch bị băng tuyết làm ướt, không còn chút nhiệt tình nào nữa. Ông duy tì cuộc hôn nhân chỉ còn bề ngoài tốt đẹp, một cuộc sống mà người ngoài nhìn vào nói tương kính như tân trong rất nhiều năm.
Lam Ngọc Anh rũ mắt, dần dân nắm chặt ngón tay.
‘Sau khi nghe lời kể của Lê Hoài Lâm, cô chợt nhớ tới những lời vô tâm của Trịnh Phương Vũ hôm qua trong nhà hàng và cả chuyện Lại Diệp từng nói trong cục Công an…
Sài Gòn về đêm đã tan dân cái nóng ban ngày, làn gió buối tối rất mát mẻ dễ chịu vuốt ve mái tóc con người Lam Ngọc Anh và Hoàng Trường Minh cùng nhau tiên Lê Hoài Lâm ra khỏi nhà. Chờ đến khi ông ngồi lên xe, đèn xe sáng trưng chậm rãi biến mất trong màn đêm, cả hai người mới quay vào nhà.
Sợi tóc dính khóe miệng cô được anh dùng đầu ngón tay lấy ra, hai tay ôm vai hơi dùng sức.
“Ngọc Anh, chúng ta vào nhà thôi!”
Lam Ngọc Anh gật đầu nhưng không lập tức di chuyến.
Hoàng Trường Minh cúi đầu nhìn cô, dưới màn đêm, anh thấy khóe môi cô mím lại chất chứa nhiều tâm sự. Anh làm sao có thể không biết cô đang suy nghĩ gì, lông mày chợt nhíu lại.