Chương 1026
Vẻ mặt của Lam Ngọc Anh đột nhiên trở nên lạnh lùng sau khi nghe xong Cô rời khỏi cửa hàng đồ mẹ và bé, quay về biệt thự chỉ tốn một hai tiếng, đồng hồ. Chỉ mới có một lúc mà Lê Tuyết Trinh đã gọi điện cho Trịnh Phương Vũ. Khi bắt gặp ánh mắt của cô ta, Lam Ngọc Anh biết Lê Tuyết Trinh đã đoán được.
Dù sao thì cũng không có ai tùy tiện đi dạo trong cửa hàng đô mẹ và bé.
Cô thậm chí còn nghĩ rắng có thể sau khi cô và Hoàng Trường Minh rời đi, Lê Tuyết Trinh không biết chừng lại chạy vào cửa hàng để xác minh cũng nên, nếu không, cô ta làm sao lại gọi điện thoại xác thực với Trịnh Phương Vũ!
Lam Ngọc Anh đột nhiên nhớ đến lúc trước cô làm hòa với Trịnh Phương Vũ, cô ấy nói rằng sở dĩ lần này cô ấy trở về Việt Nam là do Lê Tuyết Trinh gọi điện thoại. Điều này chứng tỏ cảm giác của cô không sai, Lê Tuyết Trinh vẫn chưa từ bỏ Hoàng Trường Minh.
“Thụ lại suy nghĩ của mình, cô nghe Trịnh Phương Vũ an ủi: “Ngọc Anh, cậu đừng lo lãng, nếu có chuyện gì, tớ sẽ lén lút đưa tin cho cậu! Nhưng cậu bình thường cũng phải cẩn thận hơn đấy!”
“Ừ…” Lam Ngọc Anh thì thào.
Sau đó, cô nghe thấy giọng nói gấp gáp của Trịnh Phương Vũ: “Tớ phải vào trong liền đây, tớ cảm giác mình còn không quay lại Lê Văn Nam sẽ nhảy cửa sổ trốn đi mất, đây là tầng hai mươi đói Tạm biệt, nói chuyện sau nhé!”
“Được” Lam Ngọc Anh bật cười thành tiếng.
‘Sau khi cúp điện thoại, Hoàng Trường Minh không biết đã đi vào phía sau cô từ lúc nào. Anh cúi xuống bên cạnh cô, một tay chống lên bàn, tạo cảm giác muốn ôm cô vào lòng, Anh dùng tay kia nắm nhẹ vai cô, ánh mắt lướt về phía bánh bao nhỏ đang nghiêm túc làm bài: “Đậu Đậu, con xuống nhà mang bát súp bồ câu dị Lý để nguội cho Ngọc Anh lên đây, em gái nhỏ muốn uống!”
Nghe vậy, bánh bao nhỏ lập tức mềm mại nói: “Dạ vâng, con đi ngay đây ~”
Lam Ngọc Anh mở miệng định ngăn cản, nhưng bánh bao nhỏ vừa nghe nị em gái nhỏ muốn uống đã sớm nhanh nhẹn nhảy xuống ghế, bóng dáng nhỏ bé kia trong nháy mắt đã chạy ra khỏi phòng Hoàng Trường Minh sau khi bánh bao nhỏ đứng dậy liền trực tiếp ngồi xuống chiếc ghế đó.
Lam Ngọc Anh nhíu mày trách móc nhìn anh: “Này! Hoàng Trường Minh, sao anh lại sai một đứa trẻ mới bốn tuổi đi làm việc…”
Bánh bao nhỏ còn nhỏ như vậy, dù bây giờ ngày nào cũng mang cặp nhỏ đi học mẫu giáo nhưng bé vẫn cần được người lớn chăm sóc, ở đâu ra đạo lý người lớn sai vặt trẻ con.
“Anh muốn ở một mình với em” Hoàng Trường Minh không cảm thấy có cái gì không ổn, ngược lại cây ngay không sợ chết đứng trả lời *,* Lam Ngọc Anh không nói nên lời Hoàng Trường Minh rũ mắt xuống: “Vừa rồi là ai gọi?”
Lam Ngọc Anh cúi đầu liếc nhìn điện thoại di động vẫn còn trên tay, trả lời: “Phương Vũ “Sao cô ta cứ luôn quấy rầy em mãi thết” Hoàng Trường Minh nghe thấy liền nhíu mày.
“Nào có!” Lam Ngọc Anh bất lực bác bỏ.
Thấy khuôn mặt anh hơi trầm xuống, trong lòng cô không khỏi trợn tròn mất, e là một người có tính chiếm hữu cao như anh dù là nam hay nữ đều đánh đổ bình dấm chua!
“Cô ấy bây giờ không còn thời gian để quấn lấy em nữa đâu, trái tìm của cô ấy trên người Văn Nam rồi! Ngày trước cô ấy còn nói em và anh vừa gặp đã yêu, em lại thấy hai người họ mới đúng là vừa gặp đã yêu. Điều đáng tiếc duy nhất là hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình, em cũng không biết cuối cùng Phương Vũ có thành công hay không!”
Lam Ngọc Anh ngẩng đầu nhìn anh: “Lúc em rời khỏi nhà hàng, anh cũng nhìn thấy đấy. Di Hoài Phương hùng hùng hổ hổ chạy đến khách sạn tìm Văn Naml Văn Nam bị Phương Vũ nhìn trúng không biết là may mắn hay bất hạnh nữa!”
Nhưng trong thâm tâm, cô vẫn rất vui nếu hai người họ đến với nhau.
“Tuy rằng hai người có tính cách hoàn toàn trái ngược nhau, nhưng cho dù là Lê Văn Nam hay Trịnh Phương Vũ, họ đều sống rất chân thực và đơn thuần, đều xứng đáng giá có một người tốt cùng nắm tay đi hết cả đời, cả hai cũng hợp nhau Hoàng Trường Minh là một người sắc sảo như thế, tất nhiên có thế nhìn ra được dáng vẻ ngập ngừng muốn nói lại thôi của cô, anh liếc mắt hỏi: “Chỉ nói những chuyện này?”