Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 1018






Chương 1018

Nói xong, Trịnh Phương Vũ lại bắt đầu nước mắt nước mũi sụt sùi: “Hu hu, cho dù có ngã gãy chân thì anh ta cũng không có cảm giác với tớ, cũng không chịu đụng vào tớ một lần… Anh Trường Minh không có chút phản ứng nào với tớ thì cũng thôi đi, vậy mà anh ta cũng vậy nữa!”

Lam Ngọc Anh liếm liếm môi, thử an ủi, cân nhắc câu từ: “Phương Vũ à, ờ.

Hàng năm cậu đều ở Anh, chắc là khá thoải mái trong chuyện này, nhưng Văn Nam trèo cửa số bỏ chạy thực ra cũng có lý do của nó…”

“Trịnh Phương Vũ lại uất ức phản bác: “Cái mông ấy! Người ta còn nguyên đấy, có thể đánh cược làm như vậy đã là hạ quyết tâm rất lớn rồi đấy có được không?”

Lam Ngọc Anh kinh ngạc không thôi.

Khi Trịnh Phương Vũ nói ra hành động to gan của mình, tuy cô có cảm thấy kinh ngạc nhưng vẫn ở trong phạm vi nhận thức, vì lúc ban đầu, Trịnh Phương Vũ còn từng làm chuyện quá đáng hơn: bỏ thuốc trong bánh kem ý đồ quyến rũ Hoàng Trường Minh. Tuy nhiên, cuối cùng không thành công, cho nên khi mới nghe cô còn tưởng Trịnh Phương Vũ giở lại trò cũ.

Dù sao thì cô ở nước ngoài nhiều năm vậy rồi, tư tưởng khá phóng khoáng, nam nữ thành niên có chuyện đó cũng rất bình thường. Tình một đêm ở nước ngoài lại càng phổ biến.

Nhưng không ngờ Trịnh Phương Vũ vẫn còn là.

Trịnh Phương Vũ càng nói càng ấm ức, nước mắt chảy thành sông, đã tự phát mà dùng cả hai tay ôm hộp khăn giấy, không ngừng rút khăn lau nước mất nước mũi, miệng lầm bầm vừa khóc vừa mảng: “Ai nói Văn Nam đều là cảnh đẹp, toàn ác mộng thì có! Lê Văn Nam… Lê Văn Nam…”

Lam Ngọc Anh đỡ trán, nghe cô oán hận như niệm kinh không ngừng bên tai, Bên ngoài vang lên tiếng động cơ, cô quay đâu nhìn qua cửa số sát đất, thấy chiếc Land Rover trắng đi vào trong sân rồi dừng lại. Từ trên ghế lái, có một cậu tài xế trẻ tuổi đi xuống, chạy tới phía sau mở cửa cho Hoàng Trường Minh xong liền đưa chia khóa xe cho anh.

Không lâu sau, cửa lớn đã có động tính.

Hoàng Trường Minh thay giày đi vào, thấy phòng khách còn sáng đèn, lập tức nhíu mày: “Đã sắp mười hai giờ rồi, sao vẫn còn chưa ngủ vậy?”

Cà vạt được anh cầm trong tay. Gần như khi dáng người cao lớn của anh vừa xuất hiện, Lam Ngọc Anh đã ngửi thấy mùi rượu. Trong tiệc xã giao anh cũng đã uống rượu, chỉ là so với Trịnh Phương Vũ năm bẹp trên sô pha như đống bùn nhão này vẫn còn tốt hơn nhiều.

Vì là khách hàng quan trọng, Hoàng Trường Minh phải biểu hiện thành ý, nhưng trong bữa tiệc từ chối không nổi cũng chỉ uống hai ly Anh lo lắng mùi rượu của mình quá riồng, về tới nhà chậm chạp không tan sẽ quấy rầy cô ngủ. Không ngờ về nhà rồi thấy cô vẫn còn chưa ngủ, mà đang mặc đồ ngủ ngáp liên tục, bên ngoài còn khoác một lớp áo mỏng, ngồi trong phòng khách.

Cảm nhận được giữa hai lông mày anh càng lúc càng nhăn, Lam Ngọc Anh lúng túng đứng dậy: “Ờm…”

Theo động tác của cô, Hoàng Trường Minh cũng thấy được Trịnh Phương.

Vũ nằm nghiêng ngả bên cạnh cô.

Lúc này hơi rượu lên, Trịnh Phương Vũ còn không mở nổi mất ra nữa, nhưng giọt lệ nơi khóe mắt vẫn chưa khô hẳn, nhìn có vẻ vô cùng khiến người khác thương tiếc. Có điều, lớp trang điểm bị trôi trên mặt lại thật sự quá tức cười “Chuyện gì thế?” Sắc mặt Hoàng Trường Minh trầm xuống, Lam Ngọc Anh nhún vai giải thích: “Phương Vũ uống say rồi, bị tổn thương tình cảm ~”

“Tốn thương tình cảm?” Hoàng Trường Minh lạnh giọng.

“Đúng thế, anh nghe đi!” Lam Ngọc Anh gật đầu, chỉ sang bên cạnh nói.

Trịnh Phương Vũ đã không còn ý thức rõ ràng, lưỡi hơi đây, làm bà lâm bầm nói mấy câu: “Khốn nạn! Hòn đá trên hầm cầu vừa thối vừa cứng, bà cô đây hầu không nối! Hu hu, Lê Văn Nam, Lê Văn Nam,..”

Hoàng Trường Minh không kiên nhẫn như Lam Ngọc Anh, anh sa sâm mặt trực tiếp nói: “Muốn tổn thương ra ngoài mà tổn thương, đừng có tổn thương ở đây”