Ôm Nhầm Thiếu Gia Giả Được Sủng Ái Mà Không Tự Biết

Chương 14: 14: Tiền Là Nhục Nhã Ư




Dưới ánh đèn mờ tối, người đàn ông tây trang giày da, dáng người mạnh mẽ kiên cường, Cố Hãn Hải liếc mắt một cái là có thể nhìn ra, đó không phải là một người đàn ông sẽ đến nơi như vậy.

"Có chuyện gì thì trực tiếp nói ở chỗ này đi." Cố Hãn Hải ngữ khí lạnh lẽo, màu mắt lãnh đạm.

Giống như Cố Hãn Hải đánh giá Nghiêm Trạch Thủy, Nghiêm Trạch Thủy cũng đánh giá thiếu niên trước mặt.

Thân ở địa vị cao, phải có đôi mắt tinh tường, lúc nhìn thấy Cố Hãn Hải, liền có cảm giác thiếu niên không phải vật trong ao*.

* 池中物: Không cam lòng an phận thủ thường.

"Tôi vẫn luôn theo dõi cậu." Nghiêm Trạch Thủy không quan tâm Cố Hãn Hải vô lễ, cũng thuận theo đối phương dứt khoát nói chuyện ở chỗ này, "Viên Viên rất thích cậu."

"Phải không?" Vẻ mặt Cố Hãn Hải hiển nhiên nhàn nhạt.

"Viên Viên không phải một đứa nhỏ có tính cách hướng ngoại, nó có thể tích cực đến vậy đã rất hiếm thấy."

"Sau đó thì sao?" Cố Hãn Hải hơi hơi ngẩng đầu, ánh mắt lạnh nhạt bên trong không có chút tôn kính.

"Cậu ghét Viên Viên không?"

Lời nói của Nghiêm Trạch Thủy làm Cố Hãn Hải nhíu mày: "Nói thẳng anh muốn làm gì."

"Cậu cho rằng tôi là tới ra oai với cậu à?" Nghiêm Trạch Thủy hỏi lại lần nữa.

Cố Hãn Hải trầm mặc và phòng bị anh đều hiểu rõ, đứa nhỏ này thông minh, trưởng thành sớm, nhạy bén, hiểu biết quá sớm về tầng lớp xã hội, tuệ cực tất thương*, chỉ sợ đã là như thế.

* 慧极必伤: người thông minh quá ắt sẽ bị tổn thương.

"Tôi muốn biết thái độ của cậu đối với Viên Viên."

"Tôi rất cảm kích cậu ấy." Cố Hãn Hải nói.

"Hết rồi à?" Nghiêm Trạch Thủy dò hỏi.

"Còn cần cái gì?" Cố Hãn Hải hỏi ngược lại.

"Cậu không muốn làm bạn với Viên Viên sao?"

"Không cần thiết."

Vì đáp án này, Nghiêm Trạch Thủy nhíu mày theo bản năng, Cố Hãn Hải rõ ràng chỉ là một thiếu niên, nhưng anh lại nhìn không thấu, nhưng lời có mấy phần thật, mấy phần giả?

"Bản thân Viên Viên là muốn đi học Nhân Giáo, nhưng bây giờ bỗng nhiên nó nói nó muốn đi Nam Thập Tam Cao, chuyện này, có liên quan đến cậu không?"

Đồng tử Cố Hãn Hải nháy mắt trầm xuống, ý vị không rõ trả lời: "Đây không phải là điều một người anh cả như anh cần quan tâm sao?"

"Nghĩa là không có liên quan đến cậu?" Nghiêm Trạch Thủy hỏi.

Nhưng lúc này Cố Hãn Hải lại không trả lời, mà là trực tiếp lướt qua Nghiêm Trạch Thủy rồi rời đi.

Nghiêm Trạch Thủy quay đầu lại: "Thái độ của cậu hôm nay, tôi có thể nói với Viên Viên không?"

Bước chân Cố Hãn Hải không có bất cứ tạm dừng nào, tấm lưng kia phảng phất như muốn nói rằng mọi thứ đều vô nghĩa.

Nghiêm Trạch Thủy nhẹ nhàng thở ra, thật không phải là một thiếu niên dễ ở chung, cả người đều là gai, không lẽ Nghiêm Thanh Viên bị ấm đầu* sao?

*Sốt.

Việc Nghiêm Thanh Viên lén quan tâm Cố Hãn Hải, cho dù là Nghiêm Trạch Thủy hay Nghiêm Trạch Thanh sao có thể không biết.

Nếu Nghiêm Thanh Viên không muốn cho họ biết, bọn họ sẽ không truy cứu, một người bạn bình thường mà thôi, không ảnh hưởng đại cục.

Có điều gần đây hành động của Nghiêm Thanh Viên càng ngày càng kỳ quái làm các anh của Nghiêm gia trong lòng nghi ngờ, làm anh đương nhiên luôn quan tâm đến em trai.

Tưởng rằng là kỳ phản nghịch, lại phát hiện thấy ngược lại, thay vì nói là phản nghịch, chi bằng nói là đang trưởng thành.

Mà tất cả chuyện này, đều xảy ra sau khi gặp Cố Hãn Hải.

Đáng ra phải có cơ hội.

Tài xế trên xe lúc này xuống xe, đến trước mặt Nghiêm Trạch Thủy, đây rõ ràng là Diêm Đàm vệ sĩ của Nghiêm Thanh Viên.

"Cậu không cảm thấy hắn cho người ta cảm giác rất quen thuộc à?" Nghiêm Trạch Thủy nhìn phương hướng Cố Hãn Hải rời đi.

"Thân thế của hắn thật sạch sẽ." Diêm Đàm không rõ trả lời.

"Ừm." Nghiêm Trạch Thủy thở dài, "Vấn đề ở Viên Viên sao?"

Nghiêm Trạch Thủy ngẩng đầu, nhìn tiệm bánh kem đối diện nhà hàng vẫn chưa đóng cửa, đó là nơi Nghiêm Thanh Viên thường xuyên ngồi bên trong ngơ ngẩn.

"Viên Viên thích bánh kem gì?"

"Tiểu thiếu gia thường xuyên gọi mousse thịt nguội."

Nghiêm Trạch Thủy gật đầu, đi vòng sang phía đối diện.

Không biết lúc này còn mousse không.

Ăn chút đồ ngọt Nghiêm Thanh Viên có lẽ sẽ vui vẻ một chút.

Cố Hãn Hải dựa vào vách tường, lặng lẽ nhìn theo xe Nghiêm Trạch Thủy rời đi, rũ xuống đôi tròng mắt hắc ám bên trong, thâm trầm, không chỗ giãy dụa.

Nghiêm Thanh Viên hẳn là xảy ra chuyện gì, nếu không anh của Nghiêm gia sẽ không đặc biệt đến tìm hắn.

Cố Hãn Hải nhớ rằng lúc Nghiêm Thanh Viên không nhận được phản hồi từ hắn, hoang mang nhìn hắn, dáng vẻ giống như nai con bị mất mẹ ruột, toàn thân run run rẩy rẩy, không biết phải làm sao.

Tiểu thiếu gia đồng tình với hắn, hắn không muốn.

Nhân Giáo và Nam Thập Tam Cao, mỗi cá nhân đều có thể phân biệt rõ ai tốt ai xấu, Cố Hãn Hải không tự luyến, nhưng hắn cũng biết nếu không có mình, Nam Thập Tam Cao là nơi nào chỉ sợ tiểu thiếu gia cũng không biết.

Thân phận cách nhau một trời một vực, hắn không thể kéo tiểu thiếu gia xuống bùn.

Hắn và tiểu thiếu gia giao tiếp, không bằng nhân lúc này đây không thoải mái, dừng ở đây đi.

Có lẽ lòng tự trọng của tiểu thiếu gia sẽ không cho phép cậu lại tiếp tục tìm tới đây.

Cố Hãn Hải trước sau như một, hắn sẽ không dao động tâm tư đối với đồ vật đáng yêu, cũng không mất đi lý trí, nhưng thân thể lại khó chịu không cách nào hít thở.

Thôn trong thành thị, Cố Hãn Hải mang theo một phần ăn khuya, nhưng ở phía xa thấy được du côn chặn cửa, sắc mặt ngay lập tức trầm xuống.

Tựa vào tường, Cố Hãn Hải lấy điện thoại đã có tuổi ra gọi điện, không ngừng gọi điện, nhưng đầu dây bên kia vẫn không bắt máy.

Sắc mặt Cố Hãn Hải càng ngày càng âm trầm, hắn không có cách nào đoán bây giờ Tư Tuyết Ngữ có ở nhà hay không, là đang trốn ở nơi an toàn, hay là vẫn bị đám đòi nợ vây khốn.

Cố Hãn Hải muốn báo cảnh sát, nhưng nghĩ rồi lại không tiếp tục.

Báo cảnh sát rồi sao nữa.

Cố Hãn Hải buông bữa khuya xuống, điện thoại cũ là đồ quý trọng nên giấu trong một góc.

Thiếu niên gầy yếu bước ra từ trong tối, tên du côn ngồi xổm ở cửa đứng lên, ngậm thuốc lá: "Ô, về rồi kìa."

Cố Hãn Hải vẻ mặt như khói mù, chỉ thuận miệng phun ra ba chữ: "Không có tiền."

Lúc này tên du côn bên ngoài cười với người bên cạnh: "Nghe thấy chưa, không có tiền, ha ha ha ha ha."

Cố Hãn Hải không nói một lời.

Du côn chỉ chỉ cửa lớn: "Mẹ của mày mỗi ngày đều có đồ trang điểm và quần áo mới không thiếu đúng không? Làm sao? Có tiền mua quần áo mới, không có tiền trả tiền?"

Cố Hãn Hải không hề trả lời, tháo găng tay xuống, dưới găng tay màu trắng là một đôi tay nhiều vết sẹo và vết chai dày không giống đôi tay thuộc về thiếu niên lại một lần nữa bại lộ ra.

Sắc mặt du côn theo động tác của Cố Hãn Hải dần trầm xuống: "Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt."

Tư Tuyết Ngữ trốn trong tủ quần áo run bần bật, tóc dài hỗn loạn, nước mắt sợ hãi làm trôi lớp trang điểm.

Cửa tủ quần áo đột nhiên bị mở ra, Tư Tuyết Ngữ hoảng sợ ngẩng đầu nhìn lên, lúc nhìn thấy người tới là ai thì tất cả sợ hãi đều hóa thành vui sướng.

"Tiểu Hải."

Khóe miệng Cố Hãn Hải có một vết bầm đen, hắn rũ mắt nhìn Tư Tuyết Ngữ: "Ra đây đi."

Tư Tuyết Ngữ lúc này mới từ trong tủ quần áo đi ra, chú ý thấy cả người Cố Hãn Hải đều là vết đánh, có mấy chỗ thậm chí có vết máu, lo lắng nói: "Tiểu Hải, con không sao chứ?"

"Tiền đâu?" Cố Hãn Hải hỏi.

Sắc mặt Tư Tuyết Ngữ lập tức cứng đờ, cúi đầu, đôi tay không tự giác cuộn tròn, dáng vẻ rất sợ sệt.

"Hắn đã tới?" Cố Hãn Hải hiển nhiên đối với cảnh này quá quen thuộc.

"Ừm." Tư Tuyết Ngữ nho nhỏ lên tiếng, "Có điều mẹ không cho hết, mẹ có mua chút đồ, quay về sẽ trả lại."

Cố Hãn Hải liếc nhìn quần áo giày và những vật dụng mới mua khác trong góc, không tiếp tục nói gì nữa.

"Bữa ăn khuya con đặt trên bàn, ăn đi." Cố Hãn Hải lấy từ trong ngăn tủ hộp y tế đơn giản, thuần thục xử lí miệng vết thương.

"Cảm ơn Tiểu Hải, Tiểu Hải của chúng ta là đứa trẻ tốt nhất trên đời." Tư Tuyết Ngữ lập tức mặt mày hớn hở, chạy đi ăn bữa khuya, bỏ lại một mình Cố Hãn Hải xử lí miệng vết thương.

Cả người Cố Hãn Hải đều là mùi thuốc, ngồi trên ghế, hai mắt vô thần nhìn hộp y tế.

Ngón tay vẫn còn đau đớn, xúc cảm đánh người và bị đánh đau đớn đến bây giờ vẫn chưa tan đi.

Thật lâu sau, trong không khí yên tĩnh vang lên tiếng cười khẽ.

——

Nghiêm Thanh Viên nằm trên giường, tỉnh lại từ trong giấc mơ mơ màng và đáng sợ.

Cậu hình như... Biết Cố Hãn Hải vì sao lại giận rồi!

Từ lúc trở về cậu vẫn luôn trầm tư suy nghĩ không biết mình chọc phải chỗ nào của Cố Hãn Hải, làm cậu buổi tuổi ăn ít hai chén cơm.

Lập tức tìm được đèn pin nhỏ của mình và một loạt trang bị chui xuống gầm giường, mở ra rương nhỏ lấy notebook.

Nhanh chóng lướt nhanh vài trang, tìm những gì mình đã ghi lại.

'Nghiêm Thanh Viên cười lạnh đứng trước mặt Cố Hãn Hải, thiếu niên kiêu căng vẻ mặt đầy khinh miệt, giọng nói sắc bén đầy trào phúng: "Mày không phải muốn có tiền của Nghiêm gia sao? Nếu muốn có tiền thì cũng không cần làm dáng vẻ thanh cao như vậy, làm cho em ai xem chứ, nếu không muốn có tiền, sao không trở về gia đình rách nát kia đi? Làm □□ còn lập đền thờ, có ghê tởm không có chứ." '

*Tác giả chừa lỗ chứ không phải do editor nhét lỗ:v

Nghiêm Thanh Viên nhìn những dòng này mà muốn nhồi máu cơ tim luôn, sau đó lật tiếp.

'Nghiêm Thanh Viên tùy tay đem một chồng tiền vỗ lên mặt Cố Hãn Hải, lại bị Cố Hãn Hải né tránh, Nghiêm Thanh Viên cả giận nói: "Còn dám trốn? Muốn tiền, thì phải ngoan ngoãn quỳ xuống cho tao vỗ vào, nếu tao vui, có thể cho thêm nhiều chút.'

Nghiêm Thanh Viên trước mắt tức khắc tối sầm.

'Nghiêm Thanh Viên ôm lấy cánh tay Nghiêm Trạch Thủy, giọng nói giống như làm nũng, nhưng ánh mắt nhìn Cố Hãn Hải lại tràn ngập khiêu khích và ác ý: "Anh cả ơi, anh cả, tiền không phải do em tiêu tiền, ngày đó em cùng người kia ra ngoài, em không biết chuyện là như thế nào, bình thường em tiêu tiền đều nói với ảnh cả hết, anh cũng biết mà, em biết hắn vì sao lại tiêu tiền, hắn là vì..." '

Nghiêm Thanh Viên làm rơi đèn pin trên mặt đất, trước mắt từng trận biến thành màu đen.

Đôi tay tuyệt vọng che kín mặt.

Đây là hiện trường quá không biết xấu hổ play đến tử vong.

Luôn miệng nói người thích tiền là Cố Hãn Hải, nhưng trên thực tế nhiều lần nhắc đến tiền là bản thân cậu.

Nghiêm Thanh Viên hoang mang đầy mặt, rốt cuộc trong vòng hai năm này cậu đã trải qua cái gì mới có thể biến thành dáng vẻ như vậy?

Nghiêm Thanh Viên lấy hết can đảm mở notebook một lần nữa, nhanh chóng bỏ qua những câu mà cậu xấu hổ đến mức câu đầu ngón chân lại với nhau, cuối cùng cũng tìm được một đoạn, là ở nửa đoạn phía sau.

'Nghiêm Thanh Viên không thể tin được, khí phách hăng hái của mình, cái người cậu đã từng chướng mắt chê nhà nghèo giờ lại châm chọc cậu, người mà cậu đã từng nương theo thái độ của hắn để kêu gào, lúc này lại làm như không thấy cậu.

"Mày rốt cuộc đã làm cái gì?!" Nghiêm Thanh Viên tức giận bước tới muốn bắt lấy mặt của Nghiêm Hãn Hải, lại bị Nghiêm Trạch Thủy bắt lấy cánh tay ném sang một bên, ngay lập tức làm Nghiêm Thanh Viên ngã ngồi trên mặt đất, đau đớn cũng không làm lu mờ được hoảng sợ, "Anh cả?"

"Trước giờ tôi chưa bao giờ nói chán ghét tiền." Nghiêm Hãn Hải từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt Nghiêm Thanh Viên miệt thị hắn lúc này toàn bộ đều bị hắn trả về, "Chỉ là dáng vẻ cậu muốn dùng tiền để nhục nhã tôi, quá ghê tởm." '

Nhìn đến đây, Nghiêm Thanh Viên chỉ cảm thấy như bị trời đánh*.

*Nguyên văn là 五雷轰顶 (ngũ lôi oanh đỉnh): Bị trời đánh (thường dùng làm lời thề hoặc phù chú, ngụ ý sẽ bị trời trừng phạt.)

A? Có phải hôm nay cậu dùng tiền, nhục nhã Cố Hãn Hải không?

___

12/11/2022.

23:30:50.