Ôm Mỹ Nhân Về Nhà

Chương 2




Đôi mắt Hàn Bích biến đổi, con ngươi khép lại dựng đứng như cây châm làm ta rợn người.

Ta khựng lại, cố gắng kéo khóe môi lên, mỉm cười nói: “Chàng yên tâm, chàng là đại phu quân của ta, sau này cho dù ta có cướp được bao nhiêu phu quân thì chàng vẫn chiếm vị trí đặc biệt nhất.”

Ta có cảm giác ngón tay sắp bị hắn bấm gãy. Ta thật sự không chịu đau nổi nữa, liên tục đánh vai hắn: “Thả lỏng, buông ra, gãy rồi, muốn đứt ra luôn rồi nè.”

Hàn Bích buông lỏng tay ta ra. Ta vội vàng ngồi dậy vẫy bàn tay bị hành hạ, dùng bàn tay còn lại nâng lên thổi khí.

Giọng nói lạnh lẽo âm u vang lên: “Ta không làm phu quân của ngươi.”

Ta không nghĩ ngợi gì đã phản đối: “Không được, cướp được rồi thì là người của ta, hôn cũng hôn rồi còn gì.”

Hắn im lặng hơn nửa ngày, ta thấy bớt đau tay rồi mới quay đầu quan sát.

Mang tai Hàn Bích đỏ bừng, con nguơi dựng đứng lập lòe ánh sáng. Hắn mím môi: “Vậy thì không được cướp thêm người nào về nữa.”

“Không được, ta xuất sắc như này thì có mỗi một phu quân làm sao mà đủ?”

Hàn Bích hít sâu một hơi, cười lạnh nói: “Xuất sắc? Xuất sắc ở chỗ chân cẳng không tốt, đi một đường té ngã ba lần?”

“Chàng thì biết cái gì, đó là pháp thuật quyến rũ cao cường mà ta học được từ một hồ ly tinh. Yếu đuối không nơi nương tựa, ngã vào ngực người khác, người tiên yêu ma gì cũng phải chịu thua trước chiêu này, nàng hồ ly kia chưa từng thất bại bao giờ!”

“Vậy nàng hồ ly đó có dạy ngươi lúc té ngã thì kéo tóc người ta xuống không?”

“Đó là vì chàng xoay người trốn ta chứ ta có muốn té ngã đâu?”

Hàn Bích xoa giữa chân mày, mái tóc màu trắng bạc khô xơ đi nhiều, không còn sáng bóng mượt mà như trước nữa.

Ta sờ soạng một chút, bị hắn phủi đánh hất ra. Ta rụt lại, vuốt ve mu bàn tay, không cam lòng nói: “Lần sau ta không kéo nữa là được.”

“Ngươi hoàn toàn không có sức quyến rũ.”

Lời này quá ác độc, ta cãi lại: “Nói bậy, ta trời sinh thông minh, học cái gì cũng nhanh hết.”

Hắn lạnh lùng mà ghét bỏ nhìn ta: “Ngươi lấy đâu ra tự tin thế?”

Ta hất cằm lên: “Tộc trưởng khen ta, nàng chỉ khen mỗi mình ta như thế thôi.”

“Nàng khen ngươi ra sao?”

“Nàng nói tộc Thiên Lang chúng ta là loài háo sắc nhất, hơn nữa ta còn là trời sinh háo sắc, nói thế có nghĩa là tộc chúng ta rất có tiềm năng, là loài yêu quái lợi hại nhất đúng không?”

Hàn Bích lẳng lặng nhìn ta chằm chằm, đồng tử giãn ra không còn dựng đứng nữa. Hắn nhìn lâu tới mức làm ta ngượng ngùng.

“Đúng là có chút đạo lý.”

Ta nháy mắt vui vẻ ra mặt: “Ta đây muốn cướp thật nhiều phu quân bé nhỏ về.”

“Ta đi đây.”

Hắn lạnh nhạt làm ta thấy tổn thương: “Chàng không thể rộng lượng một chút à?”

Hàn Bích chớp mắt, khóe môi hơi cong lên, thoạt nhìn hiền hòa hơn trước nhiều. Ta cảm thấy bản thân mò đúng phương pháp rồi, càng ra sức thổi phòng hắn bao dung thương người, nhất định có thể làm hắn mềm lòng.

“Phu quân...”

“Ai là phu quân ngươi?”

Ta sửng sốt, bây giờ kêu phu quân cũng không được luôn à?

Hàn Bích dùng chăn bọc bản thân kín mít không kẽ hở, xoay lưng đối diện bức tường, giọng nói khó dò: “Đừng có gọi bậy, ta cùng lắm là dưỡng thương ở chỗ này thôi.”

Ta đạp rớt giày, leo lên giường chen chúc với hắn. Ta nằm xuống chính giữa giường, trước khi hắn kịp quay lại thì ôm mặt hắn, làm môi hắn chu ra.

Ta khó khăn lắm mới dời mắt đi được khỏi môi hắn. Ta nỗ lực rặn ra vài giọt lệ, rưng rưng nhìn vào mắt hắn. Nàng hồ ly lúc trước nói bất kể nam nữ đều thích dáng vẻ này, lúc nói chuyện cần phải run giọng đáng thương.

“Vết thương lành rồi thì chàng phải đi à? Phu quân cướp về chạy mất, sau này làm sao ta sống nổi nữa đây?”

Hàn Bích bẻ một tay ta ra, cơ thể lùi ra sau, mang tai lại đỏ lên: “Ai thèm quan tâm ngươi sống chết thế nào, không liên quan gì đến ta cả.”

Đúng là loài rắn máu lạnh.

“Không được!”

Hắn lại quay người tránh đi. Ta ngồi dậy, nhanh trí suy nghĩ xem bây giờ nên làm gì mới được. Hàn Bích khỏe mạnh lại rồi thì ta chắc chắn không đánh lại hắn, đến lúc đó hắn muốn đi thì ta không ngăn cản nổi, bây giờ cần có một biện pháp khiến hắn có dưỡng thương xong cũng muốn lưu lại nơi này.

Có một khoảng thời gian rất dài trôi qua trong thinh lặng, Hàn Bích liếc nhìn ta, ánh mắt nghi ngờ.

Ta sâu sắc hộc ra một hơi rồi vén tấm chăn hắn bọc trên người lên.

Đồng tử Hàn Bích dựng ngược, hắn vội giữ chặt chăn lại, mặt mày hoảng hốt nói: “Ngươi muốn làm gì?”

Ta khẽ cười: “Vốn muốn ăn đậu hủ nóng, chàng không phối hợp thì chỉ còn một biện pháp!”

Nghe theo chỉ dẫn của nàng hồ ly kia, đây là lúc nên thừa cơ làm bậy.

Khoảng cách giữa ta và hắn ngày càng thu hẹp. Hai tay Hàn Bích níu kéo tấm chăn, không ngừng lùi ra sau tận đến khi lưng dựa vào tường.

Ta chống tay lên tường, nhốt hắn vào giữa rồi lập tức nâng cằm hắn lên hôn xuống.

Môi ta chạm vào một vùng mềm mại, sau đó là cơn đau xót kéo đến. Răng nanh Hàn Bích cắn trúng môi ta. Tầm mắt ta tối sầm, nhũn người ngã xuống giường.

Ta không đoán sai, con rắn này có độc.

Lúc tỉnh lại, thiếu chút nữa ta đã nghĩ bản thân vừa nằm mơ. Ta hoảng hốt hồi lâu, nhận ra bản thân chỉ là một con yêu quái thực bình thường, không có bầy đàn, không có bạn đời, cái gì cũng không có.

Ngay cả hang ổ cũng không có.

Ta cúi đầu, dùng chăn quấn chặt chính mình. Ít ra ta vẫn còn một cái giường có chăn bông. Bỗng dưng có viên đá lăn xuống từ trong chăn, bên trong viên đá phát ra giọng nói của Hàn Bích.

“Phía trên chữ sắc có một thanh đao.”

Tiếng khóc của ta lôi kéo tộc trưởng tới, nàng hoảng hồn kéo ta vào lòng: “Bé ngoan sao thế?”

Nàng nhìn hang động của ta một vòng: “Ơ... con định chuyển nhà à? Sao con vẫn còn ở đây?”

Ta thút tha thút thít: “Con... đại phu quân của con, hắn ăn ăn ăn...”

“Hàn Bích đang kiếm đồ ăn?”

“Hắn ăn cướp đồ của con đi hết rồi hu hu hu.”

Tộc trưởng biến sắc, hung ác nói: “Con rắn đó đâu rồi?”

Ta càng khóc đau đớn hơn: “Hắn chạy.”

Tộc Thiên Lang xuất hiện một câu chuyện hài hước. Có con sói nọ dõng dạc nói nó muốn cướp thật nhiều phu quân. Tốn công nửa tháng mà chỉ cướp được mỗi một phu quân về, để người ta chạy mất thì thôi đi, còn làm người ta dọn sạch hang động đi mất.

Nhân vật chính trong câu chuyện đó là ta.

Rất lâu, rất lâu sau đó, ta chỉ biết nằm cắn đuôi trong hang động sạch sẽ như gương kia. Trên mặt không còn chút sức sống, lông đuôi cũng sắp bị cắn trọc luôn rồi.

Tộc trưởng nhìn không nổi nữa, nàng an ủi ta: “Con dễ dàng từ bỏ như vậy sao? Con chính là con sói xuất sắc nhất trong tộc mà.”

Ta dụi đôi mắt khóc sưng đỏ: “Con không phải, con không cướp được ai hết chứ đừng nói cướp thật nhiều phu quân.”

Tộc trưởng vỗ vai ta, thấm thía nói: “Ngoan nào, con chưa gặp được nhiều người, thấy nhiều rồi thì con sẽ nhận ra mọi chuyện không tệ như con nghĩ... Nguyên nhân Hàn Bích làm vậy, dù sao thì hắn cũng là xà yêu có đạo hạnh cao thâm, con mới thành niên không đối phó được hắn cũng bình thường thôi.”

Ta nỗ lực không để môi mình méo xệch nữa, nhỏ giọng hỏi: “Có thật không?”

Tộc trưởng lập tức kéo ta dậy, nắm tay ta độn thổ đến bờ biển. Nàng chỉ vào biển cả, nói với ta: “Vùng biển này rộng lớn biết bao, sao con cứ mãi quanh quẩn trong mương nước nhỏ xíu vậy?”

Ta rầu rĩ, nhìn biển lớn mà tinh thần không vực dậy nổi. Tộc trưởng vẫn tiếp tục khuyên nhủ ta thì bỗng nhiên có một con tiên hạc từ trên trời lao xuống, lúc chạm vào mặt biển thì hóa thành hình người.

Ống tay áo màu xanh nhạt tung bay như cánh chim, mũi chân nhẹ chạm vào mặt nước tạo ra từng vòng gợn sóng, từ biển rộng chậm rãi lướt vào đất liền.

Hắn phát giác ra tầm mắt ta, nhàn nhạt liếc nhìn ta một cái.

Giọng nói tộc trưởng bên tai ta chợt nhỏ dần đi. Ta đột ngột thông não, ngơ ngẩn đối diện với con tiên hạc kia.

“Bé ngoan, bé ngoan ơi?”

Đôi mắt ta không hề nhúc nhích, cất tiếng đáp lời: “Ơ, hả, nghe rồi, đi ra biển lớn là được chứ gì.”

Đôi chân mày thanh thoát của tiên hạc giật nhẹ, hắn cất bước đến gần ta, làm tim ta thoáng chốc đập mạnh.

Ta xắn tay áo lên, chuẩn bị đi cướp hạc ôm về nhà.