Ôm Một Bé Thỏ Nhỏ
Tiếng giày cao gót thanh thúy vang lên, Carol ôm một tập văn kiện đi vào văn phòng.
Thấy Bạch Úy ngồi trên đùi Thẩm Hác nụ cười trên mặt hơi cứng một chút, lại lập tức khôi phục bình thường.
Âu phục bị vò nhăn nheo.
Xuân tình trên mặt chưa kịp rút.
Đều nói rõ hai người vừa mới làm loại chuyện gì.
Carol chỉ coi như không thấy, báo cáo: '' Thẩm tổng, đây là bảng báo cáo tài vụ ba vị trí đầu quý, văn kiện xét duyệt đã được gửi đến hòm thư của ngài, mời ngài xem qua.''
'' Ừ.''
Carol thanh âm rất ôn nhu, thời điểm nói chuyện với Thẩm Hác sắc lạnh trong mắt cũng tiêu tan đi.
Bạch Úy không hiểu, lúc bình thường Carol đối xử với những người khác đều là một bộ lạnh nhạt, chỉ có đối với Thẩm Hác là bất đồng.
Bạch Úy có chút buồn buồn cúi thấp đầu.
Không biết đang suy nghĩ gì lúc trước còn đang thẹn thùng, lúc này lại chủ động chôn mặt ở hõm cổ Thẩm Hác, cằm tại vai hắn cọ cọ.
Thẩm Hác đem động tác nhỏ của cậu thu hết vào mắt, khẽ xoa đầu Bạch Úy, tầm mắt lại quét về phía Carol:'' Còn có chuyện gì khác à?''
Carol sững sờ, lập tức ngại ngùng cười: ''Tất cả mọi người nhờ tôi hỏi ngài, dạ hội cuối năm của công ty sắp đến rồi, không biết năm nay ngài có thời gian tham dự hay không.''
'' Trước mắt chưa xác định được, để xem lịch trình cuối năm sắp xếp như nào.''
'' Được, tôi sẽ chuyển lời cho mọi người.''
Sau khi Carol rời đi, Thẩm Hác phất hiện tâm tình của Bạch Úy có chút không tốt cúi đầu hỏi: '' Đang suy nghĩ gì?''
Bạch Úy cũng không che giấu, nói ra nghi hoặc trong lòng: '' Ngài... Ngài có biểu đạt thân thiết với cô ấy không? Cô ấy có tiếp nhận thân thiết của ngài không?''
Thẩm Hác giả vờ không rõ: '' Hả?''
'' Chính là... Sờ mông của Carol... Nơi đó...''
'' Không có.''
Nghe đến đáp án phủ nhận, Bạch Úy không biết vì sao trong lòng thở phào nhẹ nhõm, lại hỏi: '' Những người khác thì sao?''
'' Chỉ có em.''
Thẩm Hác cười cười giơ tay vỗ nhẹ cánh mông cậu, mặt bình tĩnh nói: '' Mà tôi đoán không ai to hơn mông của em, thịt thật nhiều.''
Bạch Úy mặt đỏ lên, vội vã giải thích: '' Không... Không phải như vậy!'' Muốn nói cho Thẩm Hác bởi vì mình là thỏ nên có chút lớn hơn bình thường nhưng không cách nào mở miệng được. Vì vậy thỏ nhỏ cuống lên, Thẩm Hác tâm tình ngược lại là rất tốt.
Nhìn thức ăn trên bàn hỏi Bạch Úy: '' Còn muốn ăn không?''
Bạch Úy vẫn còn đang xoắn quýt xem cái mông của mình có phải thực sự lớn hay không liền quả quyết lắc đầu, khẽ cau mày: '' Không ăn.''
Thẩm Hác mắt điếc tai ngơ, dùng dĩa xiên một miếng cà rốt đưa đến bên miệng cậu.
Nghĩ đến là Thẩm Hác đút, Bạch Úy do dự một giây cuối cùng vẫn là há miệng ngậm vào.
Nhai mấy cái liền nuốt vào bụng.
Thẩm Hác cứ thế đút, không bao lâu Bạch Úy liền đem nguyên một khay salad tiêu diệt sạch.
Thẩm Hác có chút buồn cười, thả dĩa xuống, giơ tay lau đi mayonnaise nơi khóe môi cậu, đụng nhẹ trên môi cậu, '' Mất hứng sao?''
Bạch Úy lắc đầu, không khỏi nhớ tới lần hôn trước, ánh mắt lơ lửng hỏi: '' Chủ tịch, ngài tại sao lại muốn hôn tôi?'' Bạch Úy chưa từng nói chuyện yêu đương cho nên việc này không hiểu mà chỉ là lúc xem phim cũng không được một chút.
Chỉ có người thích nhau, mới có thể hôn môi.
Thẩm Hác dừng một chút, ý vị thâm trường nhìn chằm chằm Bạch Úy, '' Muốn nuôi thỏ.''
Bạch Úy lập tức ngẩng đầu, ngây ngô lặp lại: '' Nuôi thỏ...'' . Truyện Hệ Thống
Thẩm Hác nghe vậy gật đầu.
Bạch Úy không khỏi suy nghĩ. Thẩm Hác cũng sẽ đặt một con thỏ khác trên đùi ôm nó, ôn nhu vuốt ve tai cùng lưng nó, cũng đút nó ăn cà rốt... Chỉ nghĩ tới đây thôi cậu đã không nhịn được mũi có chút xót, viền mắt chậm rãi đỏ.
Thẩm Hác thấy thế đầu óc mơ hồ, vội vàng đem người ôm vào trong ngực, '' Làm sao vậy, không thích?''
Bạch Úy ôm chặt lấy Thẩm Hác, cằm ở bả vai nam nhân không ngừng cọ cọ, cố kìm lại nước mắt nói: '' Xin ngài... Hu hu... Không muốn.... Đừng nuôi thỏ.''
Thẩm Hác giờ mới hiểu được, tiểu bạch thỏ nhà hắn hiểu lầm, ăn dấm.
Vì vậy yêu thương xoa tóc cậu, hôn một cái trên môi cậu, '' Ừm, lão công không nuôi thỏ.''
20/04/2020