Ôm Lấy Sự Dịu Dàng

Chương 6




Lịch làm việc của Thành Nhất rất không ổn định, vì vậy có mấy ngày anh đi quay show ở Hồ Nam, tôi đều không gặp anh. Mấy ngày đó, dì khách VVIP đã tập với tôi hơn một năm có lần hỏi.

“Tiểu Quân, hôm bữa dì thấy người tập trước dì, đi chung với con lúc dì mới tới, là Thành Nhất phải không?”

Tôi liền cúi đầu im lặng. Dì có vẻ sốt ruột, nhỏ giọng nói.

“Con coi nè, xin nó cho dì chụp chung tấm hình hay ký giùm dì một chữ được không?”

Tôi vẫn chỉ im lặng cúi đầu. Dì vốn là vợ của một quan chức cấp cao, không được như ý liền bực mình, trở mặt.

“Dì nói con cũng phải nể mặt dì một chút! Chẳng lẽ dì còn phải đi năn nỉ con à?”

Tôi hơi ngẩng lên một chút, nhìn vào gương mặt thẹn quá hóa giận của dì ấy, cũng không thấy có chút sợ hãi nào, chỉ là thấy phiền chán. Tôi lại rũ mắt xuống, chầm chầm đáp.

“Nếu có người hỏi về dì, con cũng sẽ không đáp.”

Dì ấy tựa như hơi khựng lại một chút, cuối cùng cầm khăn tập lau mồ hôi trên mặt, thở hắt ra nói.

“Dì nói con rồi Tiểu Quân! Con cứ khô khan cứng nhắc như vậy, cả đời cũng chỉ có thể làm cái nghề này thôi! Không biết lấy lòng người khác thì không khá được đâu!”

Có thể là lời ác ý, cũng có thể là không. Dù sao thì cũng là sự thật.

Tôi không có tiền đồ. 

Cũng không cần.

*

Trước giờ lịch tập của Thành Nhất đều do anh Lý Vỹ hoặc A Linh gọi tới sắp xếp. Tôi cũng chưa từng trao đổi số điện thoại với Thành Nhất. Nhưng tối hôm đó lại nhận được điện thoại của anh ấy.

Gọi đến là số lạ, lúc đó là mười giờ tối, tôi vừa mới tắm xong. Đôi khi cũng có khách hàng dùng số khác để gọi, tôi bèn cầm máy trả lời.

“A lô, Quân Từ Mỹ nghe.”

Bên kia có tiếng cười nhẹ, rồi giọng nói quen thuộc của Thành Nhất vang lên.

“Quân Từ Mỹ...”, Anh lặp lại tên tôi.

Trong lòng như thể bị móng vuốt của mèo con gãi nhẹ, xốn xang không ngừng.

“Tiểu Quân à, là anh.”

Tôi đáp.

“Anh Thành Nhất.”

Bên kia có tiếng gió thổi khá mạnh, nhưng giọng của Thành Nhất vẫn rất ổn định, không phải kiểu cố gắng nói to lên. Tôi nghe thấy tiếng anh nói, dường như có pha lẫn với một nụ cười.

“Anh nghĩ em vẫn còn nhớ giọng của anh, còn sợ mình tự tin quá đáng kìa.”

Cũng không có ý tán tỉnh, chỉ là cách nói chuyện rất thoải mái, vui vẻ. Tôi đáp.

“Em không có nhiều khách hàng, vẫn có thể nhớ giọng mỗi người.”

Đầu dây bên kia hơi dừng lại một chút, chỉ còn tiếng gió. Mất mấy giây, Thành Nhất mới lên tiếng tiếp.

“Tiểu Quân, thật ra lát nữa anh sẽ lên máy bay về Bắc Kinh. Anh muốn hẹn lịch tập với em chiều mai. Lúc bốn giờ chiều có được không?”

Bốn giờ chiều ngày mai... Thật ra cả chiều và tối ngày mai đều không được. Tôi liền đáp như vậy.

Thành Nhất lại không rảnh buổi sáng, cuối cùng chúng tôi hẹn qua ngày hôm sau. Trước lúc cúp máy, tôi nghe thấy tiếng loa thông báo của sân bay.

Sau đó tôi để điện thoại xuống gối, nhìn mãi vào số vừa gọi đến, chợt nghĩ kỳ thực đây là cuộc nói chuyện lâu nhất giữa mình và Thành Nhất từ trước tới giờ. 

Nghĩ nghĩ một lúc lâu sau, cũng không lưu số của anh lại. Thậm chí còn xóa hết danh sách cuộc gọi.

Không nên có số của anh. Nếu một lúc nào đó không kiềm được mà liên lạc... Chỉ sợ một lần làm rồi, sẽ không thể dừng được nữa.

*

Ngày hôm sau, tôi phải tham gia một cuộc thi thể hình cho phòng tập. Việc này là một loại nghĩa vụ. Cuộc thi này cứ sáu tháng lại được tổ chức một lần. Kỳ thực tham gia hay không cũng không ảnh hưởng gì tới việc làm ăn, nhưng trong nội bộ hệ thống, lại ảnh hưởng tới mặt mũi phòng tập. Cũng là mặt mũi của Dương Chí Huyền.

Nên không đi không được. 

Mấy năm trước, lúc tôi còn một mình đi tập, có rất nhiều động tác làm sai cũng không biết. Nếu không phải nhờ Dương Chí Huyền để ý giúp đỡ, có thể đã tự phá hỏng cơ, khớp của bản thân rồi.

Nên mặc dù ai tôi cũng không cần nể mặt, chỉ là vẫn phải nể mặt anh ta.

Cuộc thi này rất dài, cũng rất nhiêu khê. Thi thể lực trên máy, đối kháng, biểu diễn – quanh đi quẩn lại mất hết mấy tiếng đồng hồ.

Lần trước tôi giành hạng nhì, coi như cũng không tệ. Lần này là hạng nhất, Dương Chí Huyền mặt mày tưng bừng phấn khởi dẫn tôi đi ăn thịt nướng sau cuộc thi. Người yêu anh ta lái xe đến đón cả hai, trên xe, Dương Chí Huyền ba hoa khoác loác đủ điều về tôi. 

“Tiểu Thanh! Em bỏ lỡ dịp xem Từ Mỹ thể hiện phong độ rồi!”

Tiểu Thanh vẫn chăm chú lái xe, mỉm cười đáp.

“Từ Mỹ chắc chắn là rất lợi hại.”

Tiểu Thanh vô cùng đẹp, khi mỉm cười thực sự khiến cho người khác không dám nhìn thẳng. Tôi vốn cũng không phải đang nhìn thẳng, nhưng lúc đó tôi lại sững người ngước lên, chạm phải hình phản chiếu của Tiểu Thanh trong gương chiếu ngược. Bởi vì tôi nghe thấy Dương Chí Huyền nói.

“Phải rồi, Từ Mỹ à, ban nãy Thành Nhất có ghé qua xem em thi đấu đó. Chỉ tới một lúc rồi đi, nhưng cũng kịp xem em nhận giải.”

“Th-Thành Nhất?”

Dương Chí Huyền gật đầu đáp.

“Đúng nha. Cậu ta gọi điện hỏi anh em làm gì mà bận cả ngày, không tập cho cậu ta được, anh liền nói cho cậu ta biết em đi thi. Vậy mà không ngờ cậu ta tới coi thật.”

Không ngờ. Thật sự là không ngờ.

***

Quân Hy: Khi nói chuyện với khách hàng, Dương Chí Huyền giới thiệu Quân Từ Mỹ là “Tiểu Quân”, một cách gọi khiêm tốn, không quá thân mật, không quá xa cách. Nhưng hai người là anh em bạn bè, vì vậy bản thân Dương Chí Huyền gọi thẳng tên của cô là “Từ Mỹ.”