Edit: Chu
Khi Bạch Phù rời khỏi văn phòng, chủ nhiệm giáo dục đúng lúc trở về.
Chủ nhiệm giáo dục họ Trịnh, mỗi lần tức giận rất thích rống lên như sư tử Hà Đông.
Mọi người đặt cho ông biệt hiệu Trịnh sư tử.
Trịnh sư tử đối với học sinh chuyển đến từ trường điểm này, vừa thưởng thức lại vừa tiếc nuối.
Thưởng thức sự thông minh của cô, nhưng đáng tiếc cô không phải người được trường bọn họ cử đi học.
Ông hiền hoà nhìn Bạch Phù rời đi, đến khi đảo mắt nhìn về phía Tông Bách, sắc mặt tức khắc phủ kín mây đen.
“Viết xong chưa?”
Tông Bách đưa tới: “Đây ạ.”
Trịnh sư tử có chút ngoài ý muốn, đây là lần đầu tiên nhãi ranh này viết xong đúng kỳ hạn.
Đợi ông nhìn đến những con chữ trên mặt giấy, gân xanh trên trán nhảy thẳng lên: “Em cảm thấy tôi không nhận ra nét chữ của em hả?”
Tông Bách khẽ nhướng mày: “Em không viết một nét chữ duy nhất, lão Trịnh, hiểu biết của thầy đối với em vẫn còn quá ít.”
Trịnh sư tử nghĩ đến gì đó, nghi ngờ nhìn anh.
Tông Bách thản nhiên nhìn lại.
Trịnh sư tử nửa tin nửa ngờ, dời lực chú ý lên phần nội dung, càng càng xem ông càng cảm thấy quái lạ.
“Sao thái độ lần này thành khẩn quá vậy? Còn trích dẫn kinh thư, tiến lên từng bước, khi kết thúc còn thăng hoa chủ đề?” Ai không biết còn tưởng đây là bài thi văn của kỳ tuyển sinh đại học.
Tông Bách đút một tay vào túi: “Thầy có thể lên mạng kiểm tra thử, nếu như có bài nào giống, sau này em sẽ không bao giờ đến trễ về sớm nữa, vào lớp cũng sẽ không nằm ngủ.”
Có lẽ do thái độ của anh quá mức tự tin, Trịnh sư tử không kiểm tra lại tính xác thực của bản kiểm điểm, thậm chí còn thấm thía khuyên nhủ: “Tông Bách, chỉ còn không đến một năm là đến kỳ thi đại học rồi, thầy hy vọng em có thể tìm lại con người vốn có của mình, đừng lãng phí thời gian thế này nữa…”
Đã hơn hai năm Tông Bách không nghe lại những lời này, anh vươn tay rút bản kiểm điểm trong tay lão Trịnh, gấp làm đôi bốn lần, nhét vào túi quần: “Nếu thầy đã xem xong thì em lấy lại đây, phải đi rồi.”
Trịnh sư tử than ôi: “Cái này phải thu lại!”
Tông Bách vừa đi vừa phất tay về phía ông: “Em sẽ chép lại một bản cho thầy giữ làm kỷ niệm.”
Trịnh sư tử tức giận đến trợn tròn hai mắt, vốn tóc đã không nhiều lắm, lúc này lại cảm giác bị rụng đi mấy sợi.
*
Tan học giữa trưa, Bạch Phù cầm hộp cơm đứng ở hành lang, chờ Tịch Nghi Lăng đi ra.
Em họ không cho cô đưa bữa sáng, nhưng không nói không được đưa cơm trưa.
Đừng trách cô lợi dụng sơ hở này, em họ thật sự quá gầy, nghe nói lần trước bác cả nhìn thấy ảnh chụp của em ấy đã khóc đến mức ngất đi.
Học sinh A10 rất nhanh đã rời khỏi phân nửa.
Cô muốn đi thẳng vào, lại phát hiện có vài nữ sinh vây quanh một cái bàn, trong trí nhớ của cô, nơi đó là chỗ ngồi của một nữ sinh nhút nhát và ít nói chuyện.
Cô lặng lẽ cầm điện thoại, mở chức năng chụp ảnh lên.
Mâu Tư Nhan khoanh tay, cười lạnh đạp vào chân bàn.
Chiếc bàn đập vào bụng nữ sinh, cô ấy đau đến nỗi sắc mặt trắng bệch, hốt hoảng lui về phía sau, chiếc bàn cũng theo đó ngã xuống, tập viết rơi ra đầy đất.
Phương Hàm Vũ dẫm lên quyển sách ngữ văn, đi đến trước mặt nữ sinh rồi nắm lấy cổ áo, mu bàn tay vỗ nhẹ lên gương mặt cô ấy: “Sao mày lại dám mách lẻo với giáo viên ngữ văn?”
Nữ sinh sợ tới mức run rẩy đôi môi: “Tôi không có, tôi chưa từng nói gì hết.”
Phương Hàm Vũ trừng mắt với cô ấy: “Nếu không thì sao cô giáo biết được tháng này bọn tao vẫn chưa thuộc bài?”
Nữ sinh vội lắc đầu: “Tôi không biết…”
Phương Hàm Vũ giơ tay tát một cái thật mạnhi: “Không biết?! Cái con hèn hạ này!”
Tiếng bạt tay thanh thúy vang lên năm sáu lần, trừ bỏ nữ sinh đang đau khổ rên rỉ, trong phòng học không một ai đứng ra ngăn cản, dường như đã nhìn quen rồi, vẫn nói cười đùa giỡn bình thường.
Bạch Phù nhíu mày ấn vào nút chụp
Cô đột nhiên nhớ tới gì đó, nhưng đã muộn rồi.
“Răng rắc răng rắc…”
Âm thanh chụp ảnh của điện thoại vang lên hai lần, khi khi tiếng bạt tay dừng lại, không khí lập tức trở nên yên tĩnh, âm thanh vô cùng rõ ràng.
Mâu Tư Nhan đứng ở vị trí gần cửa sổ, sau khi nghe thấy tiếng động ấy, tầm mắt lập tức quét qua.