Ôm Lấy Em

Chương 4: Tàn nhẫn




Edit: Sel

Bữa sáng trên tay Cung Xán lập tức biến thành củ khoai lang phỏng tay, không vì cái gì khác, đương nhiên là hắn chột dạ.

Nghe ba hắn nói, dạo gần đây công ty đang gặp nguy cơ.

Nhưng đây tuyệt đối không phải nguyên nhân khiến hắn lấy bữa sáng của Tịch Nghi Lăng.

Mà là bữa sáng này đã quyến rũ hắn mấy ngày nay rồi.

Con mẹ nó quá thơm!

Nhưng dưới tầm mắt cười như có như không có Tông Bách, hắn lại nhụt chí.

“Cái bữa sáng rẻ rách này thì ai thèm, tao không ăn.”

Hắn chuẩn bị ném trở về, nhưng vào lúc Tông Bách nhăn mi, đành nghẹn họng nhẹ nhàng đặt lại lên bàn.

Ai bảo Tông Bách là người đánh nhau rất tàn nhẫn chứ.

Mọi người thấy không còn gì nữa thì giải tán.

Lưu Kim Đạt cùng Vệ Kiệt Nhạc đi đến bên cạnh Tông Bách.

“Anh Bách, anh sao thế?”

“Đúng đó, anh với Tịch Nghi Lăng có giao tình từ hồi nào vậy?”

Tông Bách lười nhác ngáp một cái: “Đừng nghĩ nhiều, làm việc thiện mà thôi.”

Hai tuỳ tùng liếc nhau, làm việc thiện ư? Hôm nay mặt trời mọc đằng Tây à?

Cơn buồn ngủ của Tông Bách lại ùa về, anh xua xua tay: “Biến đi, đừng quấy rầy anh mày ngủ.”

Hai người biết anh mà không ngủ đủ giấc thì tính tình sẽ rất xấu, vội vàng lượn đi ngay.



Bạch Phù cũng không biết có phong ba vừa diễn ra ở A10.

Cô trở lại A1, trong lớp rất an tĩnh, mọi người không làm đề thì cũng là đọc bài, khác hẳn với bầu không khí trống đánh xuôi kèn thổi ngược ở A10.

Lấy điện thoại ra, cô soạn một tin nhắn.

[Bữa sáng hôm nay là sandwich giăm bông với sữa bò, sữa bò chị đã để trong bình giữ ấm rồi, em nhớ ăn đó.]

Gửi đi xong, đá chìm đây biển.

Bạch Phù cũng đã quen với chuyện này, thản nhiên lấy sách ra đọc.

Bạn cùng bàn lơ đãng liếc một cái, bỗng chốc trừng lớn hai mắt, đây không phải là giáo trình toán cao cấp của đại học sao???

Bạn ngồi cùng bàn mới này rốt cuộc là thần thánh phương nào?

Chuông tan học vang lên, A1 hoàn toàn không có cảm giác chim chóc thoát lồng, ai nấy vẫn vùi đầu vào sách.

Bạch Phù đeo cặp sách lên vai, đi về phía lớp A10.

Hôm nay cô định chặn người kia lại.

A10 khác hẳn với A1, trong phòng học đã chẳng còn mấy mống người.

Chỉ còn mấy nam sinh ngồi bàn cuối đang chơi bài.

Trong đó có một người lưng dựa vào tường, ngón tay thon dài mơn trớn lá bài, rút ra một lá, kẹp giữa hai ngón tay, mặt mày đắc ý: “Chết nhé!”

Ngón tay đẹp như vậy rất thích hợp để cầm bút.

Đáng tiếc.

Bài còn chưa buông, mắt Tông Bách khẽ nâng lên, đối diện với ánh mắt tiếc nuối của Bạch Phù, anh nhăn mày lại không rõ lý do.



Lưu Kim Đạt và Vệ Kiệt Nhạc cũng quay đầu nhìn theo, thấy Bạch Phù đứng ngoài cửa.

Vệ Kiệt Nhạc nhanh mồm nhanh miệng: “Cậu tìm Tịch Nghi Lăng hả? Cậu ta bị đám Mâu Tư Nhan gọi đi rồi.”

Vốn dĩ Bạch Phù chuẩn bị đi, nghe vậy thì dịu giọng hỏi: “Vậy cậu biết mấy người họ đi đâu không?”

Vệ Kiệt Nhạc suy nghĩ ít giây: “Hình như là đi về phía WC.”

Bạch Phù cong môi, gật đầu: “Cảm ơn cậu.”

Người đi rồi, Lưu Kim Đạt thấy Vệ Kiệt Nhạc còn ngây người thì cầm lấy lá bài quơ quơ trước mặt cậu ta: “Trúng tà hả?”

Vệ Kiệt Nhạc vỗ vào tay bạn mình: “Cậu mới trúng tà ấy, bảo sao mọi người ai cũng bàn tán về học sinh chuyển trường, không hổ là đến từ vùng Giang Nam sông nước, cười lên cũng dịu dàng mát mẻ như nước vậy.”

Nói xong cậu ta còn chọc chọc cánh tay Tông Bách: “Anh Bách thấy có đúng không?”

Tông Bách trả lời có lệ: “Vậy sao?”

Lòng bàn tay vuốt ve cạnh lá bài, trong đầu lại nghĩ đến chuyện sáng nay.

Không chỉ là nụ cười, mà người cô cũng mềm như nước vậy.

Bạch Phù tìm được WC nữ nhưng cửa đã bị khoá trái.

Cùng lúc đó bên trong truyền đến tiếng hét chói tai và tiếng đổ nước rầm rầm.

Trái tim cô căng thẳng, chuẩn bị gõ cửa thì cửa đã từ bên trong mở ra.

Mâu Tư Nhan trang điểm kỹ càng, đi đầu ra ngoài, khi nhìn thấy Bạch Phù, cô ta cười trào phúng một tiếng, sau đó dẫn theo đám nữ sinh rời đi.

Cô mới vừa vào cửa đã nhìn thấy Tịch Nghi Lăng cả người ướt sũng, hai tay ôm lấy đầu gối.