Edit: Qin
Bạch Phù cất sách vở xong, cầm theo hai cái cà mèn chuẩn bị đi đến lớp A10.
Mới ra khỏi lớp học cô đã nhìn thấy Tông Bách đứng ở bên ngoài.
Cô có hơi ngạc nhiên: “Tông…”
Nhưng cô vừa há miệng, cổ tay đã bị túm chặt, kéo đi ngược lại với dòng người, một mạch lên thẳng sân thượng.
Thoạt nhìn sắc mặt của anh rất kém, Bạch Phù thức thời không nói gì, mãi đến khi anh khóa trái của sân thượng lại.
Cô hỏi dò: “Bạn học Tông, cậu đưa tôi đến đây để làm gì?”
Có lẽ là được anh cứu nguy mấy lần, Bạch Phù bắt đầu tin tưởng anh, nhìn thấy anh khóa cửa cũng chỉ khẽ nhíu mày.
Dứt lời liền thấy anh cất bước đi về phía mình.
Bạch Phù đứng yên không nhúc nhích, mãi đến khi anh vượt qua khoảng cách an toàn, cô mới lùi về sau.
Tông Bách ép cô đến góc tường, phát hiện cô không hề bị dọa sợ, chỉ dùng vẻ mặt nghi ngờ nhìn mình.
Tính cảnh giác của cô cũng thấp quá rồi.
Anh khó hiểu: “Sao cậu không hét lên?”
Bạch Phù nghiêm túc: “Tôi nghĩ cậu có chuyện quan trọng muốn tìm tôi.”
Tông Bách im lặng, nói như vậy cũng không sai, nhưng một khi cô biết anh tìm cô vì cái gì, phỏng chừng cô sẽ không còn đối xử với anh như bây giờ nữa.
“Còn nhớ rõ hôm qua tôi nói muốn cậu trả ơn không?”
Bạch Phù gật đầu: “Cậu nghĩ kỹ là muốn cái gì rồi sao?”
“Cái gì cũng được?”
“Tiền đề là tôi có thể làm được.”
“Khẳng định là cậu làm được.”
“Vậy cậu nói đi.”
Bỗng nhiên Tông Bách cảm thấy khó có thể mở miệng, mười phút trước còn vô cùng quyết tâm, nhưng dưới sự chờ đợi an tĩnh của cô thì chút quyết tâm ấy đã biến mất không còn chút gì.
Đột nhiên anh muốn lùi bước.
Nhưng chỉ cần nghĩ đến chuyện không biết giấc mơ này sẽ quấn anh đến khi nào, đầu anh lập tức nóng lên.
“Tôi muốn một nụ hôn của cậu.”
Thần sắc của Bạch Phù hơi chấn động, còn tưởng bản thân nghe lầm: “Cậu nói cái gì?”
Câu khó nói nhất đã nói ra, dây thần kinh căng chặt của Tông Bách cũng được thả lỏng, mấy lời sau đó không quá khó nhằn.
“Cậu nói cái gì cũng được mà.”
Bạch Phù nhìn anh một cách khó tin, ý muốn nói lý với anh: “Nhưng điều kiện tiên quyết là tôi phải làm được.”
Tông Bách nhướng mày: “Chuyện này nhắm mắt cũng làm được mà, đơn giản biết bao, nhất định là cậu làm được.” Nói xong anh còn nheo mắt lại: “Hay là cậu muốn quỵt nợ?”
Bạch Phù xác định anh không có nói đùa, hai má trắng nõn hiện lên một mảnh hồng nhạt, nhịp tim cũng trở nên rối loạn.
Cô hít sâu, mày liễu nhíu lại: “Bạn học Tông, cậu có nghe câu nam nữ thụ thụ bất thân chưa?”
(Nam nữ thụ thụ bất thân: Nam nữ không nên trực tiếp đụng chạm vào thân thể của nhau.)
Tông Bách gật đầu rồi nói tiếp: “Nhưng không phải chúng ta đã động chạm nhau rất nhiều lần rồi sao? Lần trước ở dưới tường vây, hôm thứ tư vừa rồi cậu còn đụng vào người tôi, còn có…”
Nghe anh đếm kỹ từng lần, Bạch Phù cảm thấy đau đầu: “Đó đều là ngoài ý muốn.”
Cằm Tông Bách khẽ nâng lên: “Tôi mặc kệ là ngoài ý muốn hay trong ý muốn, cậu nói thẳng xem nào, có làm không?”
Bạch Phù mím môi, cái này thì bảo cô phải làm thế nào chứ?
Qua vài lần tiếp xúc, ấn tượng của cô về anh cũng đổi mới không ít, tuy anh không nghiêm túc học hành nhưng cũng là người có tâm địa thiện lương, bằng không chẳng rảnh rỗi giải vây giúp cô.
Nhưng trước mắt cô mới hiểu đó chỉ là một mặt của anh, hiện giờ anh đang bày ra vẻ mặt vô lại khác.
Nếu anh thật sự muốn cô thực hiện lời hứa, cô thật đúng là không có cách nào từ chối.
Điều thứ nhất trong gia huấn của nhà họ Bạch đó là đã hứa được thì phải thực hiện được.
Cô không thể làm trái lại lời thề mà cô đã thề ở từ đường của nhà họ Bạch.
Sau một hồi, cô mới khó khăn nói: “Cậu thật sự muốn cái đó?”
Thân ảnh cao lớn của Tông Bách cúi xuống, cách cô rất gần, mặt mày trương dương, gằn từng chữ: “Chắc chắn.”
Bạch Phù bất đắc dĩ nhắm mắt, đến khi mở mắt ra, ngữ khí đã biến thành thỏa hiệp: “Được thôi.”