Buổi chiều Tịch Nghi Lăng đến trường, hai mắt em ấy sưng húp như mắt cá, không cần phải nói cũng biết là đã khóc.
Tông Bách cứ nghĩ mọi chuyện cứ như vậy mà qua đi, buổi chiều tan học, Bạch Phù gửi một tin nhắn đến, nói rằng anh sẽ phải tự mình giải quyết bữa tối, cô cần đến ăn cơm với gia đình bác cả.
Khi người thân đến, tất nhiên phải tiếp đón đàng hoàng.
Chỉ là đại thiếu gia Tông từ tiết kiệm đến xa hoa thì dễ, nhưng từ xa hoa đến tiết kiệm thì khó, cắn hai miếng đã lại nhớ tới đồ ăn của đầu bếp Bạch rồi.
Chưa đến 6 giờ rưỡi đã nhắn tin hỏi cô khi nào về.
Kết quả là không những không nhận được hồi âm mà buổi tự học buổi tối đã hứa cũng không xuất hiện.
Khi Bạch Phù về đến nhà đã là mười giờ rưỡi.
Tông Bách từ trong biển nghi vấn ngẩng đầu lên, trên mặt lộ ra vẻ ai oán: “Cậu còn biết đường về à?”
Bạch Phù có một loại cảm giác bản thân là người chồng vô lương tâm bỏ mặc bà vợ của mình ở nhà mà đi ra ngoài ăn chơi đàn đúm.
Cô gạt cái ý nghĩ điên rồ này ra khỏi đầu và hỏi anh: “Muốn ăn bữa khuya không?”
Vì vậy, nỗi buồn tủi vì phải ở lại trong khuê phòng một mình của Tông Bách đã được mua chuộc bằng một bát mì tôm trứng.
Khi mì gần xong, Bạch Phù chống hai tay lên mép bàn, do dự hết lần này đến lần khác, cuối cùng hít một hơi thật sâu rồi nói: “Tông Bách, tôi có chuyện này muốn nói với cậu.”
Tông Bách đang chuyên tâm lột vỏ tôm, thuận miệng đáp: “Cậu nói đi.”
Bạch Phù cụp mắt nhìn móng tay của mình: “Bác của tôi muốn chuyển học tịch* của Tịch Nghi Lăng về, Nghi Lăng cũng đồng ý rồi, vậy nên nhiệm vụ của tôi đến đây là kết thúc.”
*Học tịch: sổ ghi tên cũng như tư cách của học sinh một trường nào đó
Tông Bách bị vỏ tôm đâm vào ngón tay, anh ngước mắt lên, ánh mắt bình tĩnh dán chặt vào người cô: “Cậu cũng phải đi sao?”
Bạch Phù siết chặt ngón tay mình, nhẹ nhàng gật đầu ừ hử một tiếng.
“Không thể ở lại đến kỳ thi đại học sao?” Thanh âm của anh hơi run, mang theo sự thỉnh cầu mà ngay cả chính anh cũng không phát hiện ra.
Bạch Phù nghĩ đến cuộc gọi từ mẹ vào ban đêm, cô khẽ lắc đầu.
Mặc dù vụ bạo lực học đường trong trường lần này đã được giải quyết nhưng bố mẹ cô rất lo lắng rằng cô sẽ bị bắt nạt bên ngoài nên đã nhờ bác sắp xếp việc chuyển trường cho cô.
Tông Bách lột vỏ tôm nhét vào miệng: “Khi nào thì đi?”
“Sáng chủ nhật.”
Hôm nay là thứ năm.
Anh gật đầu, dùng khăn giấy lau đi vết dầu mỡ trên ngón tay, sau đó cầm đũa gắp nốt phần mì còn sót lại, nước mì cũng uống cạn.
Lau miệng xong, anh dùng giọng điệu bình thường hỏi: “Bây giờ cậu có rảnh không?”
Cô gật đầu theo bản năng.
“Có một số bài toán tôi không hiểu, giảng giúp tôi một chút.”
Bạch Phù vốn tưởng rằng anh sẽ làm ầm lên và tức giận khi biết chuyện, nhưng không ngờ mọi chuyện lại yên ổn như vậy, thậm chí chủ đề nói chuyện còn lạc đi.
Cho đến khi cô đi ngủ, mười lăm phút trước đó cô còn giảng đề cho anh.
Nằm trên giường, trong lòng cô không có cảm giác thoải mái cho lắm mà ngược lại còn có chút khó chịu.
Không tức giận, không giữ lại.
Anh có thực sự thích mình không?
Nhưng nếu cô thực sự được anh níu giữ ở lại thì cô cũng không thể thực hiện được điều đó.
Bạch Phù à Bạch Phù, sao mày có thể làm một con người không có trách nhiệm như thế?
Vậy nên như bây giờ không phải khá tốt đó sao?
Ít nhất anh sẽ không đau khổ vì phải xa nhau.
Cô trùm chiếc chăn mỏng lên đầu, cuộn tròn thành một quả bóng, dùng nó để chống lại sự chua xót và khó chịu trong lòng.
Trong phòng khách cách một cánh cửa, Tông Bách vứt bút, chắp tay ra sau đầu nằm ở trên ghế sô pha, đèn chùm trên trần nhà sáng đến mức ánh mắt của anh có chút chua xót.
Những kiến thức trọng điểm và đề toán đều được anh ghi nhớ một cách máy móc trong đầu, nhưng thực ra trong lòng anh đã sớm trống rỗng mờ mịt.
Cô nói rằng cô sẽ rời đi, điều đó khiến anh trở tay không kịp.
Anh không biết nên giải quyết như thế nào, hai ngày sau cô sẽ không ở đây nữa, tức giận hay tranh cãi thì có ích lợi gì? Người ta còn chưa cho anh một danh phận rõ ràng, danh bất chính thì ngôn bất thuận.
Đôi khi anh tự hỏi, có phải vì mười năm qua của anh trôi qua quá êm đềm nên ông trời nhìn anh không thuận mắt, cho nên khi anh mới vừa có dấu hiệu gì đó liền bóp cho anh tỉnh?
Khóe miệng anh hiện lên một nụ cười khổ.