Đèn phòng khách sáng lên.
Bạch Phù đưa túi thuốc vừa mua ở tiệm cho anh: “Cậu đi bôi thuốc đi, như thế miệng vết thương sẽ nhanh khỏi hơn.”
Tông Bách nâng tay lên trước mặt cô, mu bàn tay bị mảnh thuỷ tinh cứa một nhát, máu chảy đầm đìa: “Nếu cậu cảm thấy tôi thế này vẫn có thể tự bôi thuốc được thì cậu cứ mặc kệ tôi đi.”
Bạch Phù: “…” Cô thấy ngón tay anh vẫn còn lành lặn chán.
Một phút sau.
Cô ngồi ở trước mặt anh, dùng nhíp cẩn thận nhặt những mảnh thủy tinh ra.
Tông Bách nhìn sườn mặt của cô rồi làm như thản nhiên hỏi: “Tịch Nghi Lăng gọi cậu là chị là có ý gì?”
Bạch Phù nghiêm túc nhìn vào vết thương của anh: “Em ấy là em họ của tôi, bởi vì một số lý do nên em ấy lớn lên ở Đồng Thành, vốn dĩ tôi chuyển trường đến đây chính là muốn khuyên em ấy có thể về sống với bác gái của tôi.”
Bạch Phù không biết lời nói của mình đã tạo ra một cơn sóng lớn thế nào trong lòng anh, cô thấy anh hơi sửng sốt, sau đó đột nhiên cười lớn, dựa lưng vào ghế sofa, che mắt lại, lồng ngực phập phồng run rẩy.
“Cậu…cậu sao vậy?”
Không phải não anh cũng bị thương rồi đấy chứ?
Ánh mắt Bạch Phù đầy lo lắng.
Tông Bách đang băn khoăn không biết phải giải thích chuyện này với cô thế nào đây?
Cơ bản là không thể giải thích nổi rằng bấy lâu nay anh đã coi một cô gái như tình địch của mình.
Nhớ lại những đêm khuya trằn trọc, đấu tranh nội tâm mãnh liệt, quả thực vừa chua xót vừa buồn cười.
Nhưng…cuối cùng anh cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
Anh mở mắt ra, thấy Bạch Phù đã quấn băng lại, cảm nhận được ánh mắt của anh đang nhìn mình: “Cậu không sao chứ? Có cần tôi đưa cậu đến bệnh viện để chụp X-quang không?”
Tông Bách lắc đầu: “Vết thương nhỏ thôi ấy mà.”
Bạch Phù cũng không ép buộc: “Cậu ngồi gần đây chút để tôi bôi thuốc lên mặt cho cậu.”
Khóe mắt anh bầm tím sưng tấy, khóe miệng còn bị rách, Bạch Phù đang dùng povidone để sát trùng, cô nghe thấy anh rít nhẹ một tiếng thì vội vàng bỏ tay ra.
“Tôi làm cậu đau à? Để tôi nhẹ chút nhé?”
“Cậu thổi thổi một chút chắc sẽ không đau.”
Hai người đang ở rất gần nhau, khi anh nói lời này, hơi thở của anh như lướt qua lông tơ trên má cô, ngứa ngáy khiến cô muốn gãi, nhưng trên tay lại cầm thuốc, chỉ có thể dịu dàng trừng mắt nhìn anh: “Im lặng đi.”
“Chịu thôi, tôi lắm miệng quen rồi, nếu cậu muốn nó ngậm lại thì trừ khi…”
Bạch Phù nhìn anh, tăm bông vẫn đang lau vết thương ở khóe mắt, anh cúi người xuống ôm lấy eo cô rồi ngậm lấy môi cô.
Khác hẳn với cách cư xử độc đoán thường ngày, hôm nay anh nhẹ nhàng hôn cô vài cái rồi lập tức buông ra.
“Tôi hôn cậu, cậu có cảm thấy ghê tởm hay phản cảm không?” Hai mắt anh sâu thẳm, ngữ khí nghiêm túc.
Bạch Phù tức đến bật cười: “Cậu hôn nhiều lần thế rồi, bây giờ mới hỏi thì có phải hơi muộn rồi không?”
Tông Bách gật đầu: “Nói cách khác cậu không chán ghét người khác phái.”
Tình cảm cô dành cho Tịch Nghi Lăng không phải tình yêu đôi lứa, tuy rằng chưa chắc chắn loại trừ được khả năng cô thích con gái, nhưng có một điều chắc chắn là ít nhất cô có thể chấp nhận con trai.
Bạch Phù không nhịn được đưa tay sờ trán anh, đâu có sốt, chẳng lẽ đây là di chứng của việc chấn động não sao?
Tông Bách kéo tay cô xuống, con ngươi đen láy lóe lên tia sáng nhỏ, Bạch Phù luôn cảm thấy đôi mắt của anh sáng ngời lại ngay thẳng, giống như nắng gắt mùa hè, mãnh liệt nóng bỏng luôn mang đến cho người ta hy vọng tràn trề.
“Tôi đã bị cậu ôm hôn rồi nhìn thấy hết từ trên xuống dưới, ngay cả chuyện thân mật nhất cũng làm rồi, cậu có muốn chịu trách nhiệm với tôi không?”
Chỉ là đôi khi mấy lời anh nói khiến người ta thấy ngứa răng.
Cô hít sâu một hơi: “Cậu lại nói nhảm rồi đó, mặc kệ cậu.”
Anh nhéo ngón tay cô: “Thế đổi cách nói nhé, vậy cậu có muốn tôi chịu trách nhiệm với cậu không?”
Bạch Phù bỏ tăm bông xuống, đang định đứng dậy thì anh đã dùng tay đè cô xuống.
Cô nhíu mày đảo mắt, lúc này trong đôi mắt trắng đen rõ ràng của anh hiện lên một chút khẩn trương lẫn e ngại, cảm xúc bực bội của cô dần bình tĩnh lại, cô cũng có chút tò mò xem anh muốn nói gì.
Cho dù tim trong lồng ngực đang nhảy lên điên cuồng, Tông Bách vẫn nhìn thẳng vào mắt cô rồi thong thả nói: “Tôi muốn nói rằng, Tông Bách tôi năm nay 18 tuổi, suốt hai năm cấp ba chẳng làm được trò trống gì, chỉ có trái tim chân thành thích cậu. Tôi biết như vậy là mặt dày nhưng vẫn muốn hỏi, nếu tôi cố gắng thay đổi, nỗ lực đi đến bên cạnh cậu, liệu cậu có thể chấp nhận tình yêu của tôi được không?”