Lời nói lộ liễu trắng trợn khiến cả người Bạch Phù nóng lên, cô nhìn sang bên khác, mất tự nhiên giải thích:
“Phản ứng sinh lý bình thường thôi.”
“Ồ.”
Đáy mắt anh treo nụ cười, Bạch Phù cũng không biết anh có tin hay không, xấu hổ đẩy tay anh ra bên ngoài.
Nhưng anh vẫn chẳng chịu động đậy.
Ngón tay anh vẫn dán vào quần lót của cô, cùng nơi riêng tư của cô chỉ cách một lớp vải mỏng, nhiệt độ lòng bàn tay càng ngày càng rõ ràng, ngón trỏ hơi cong lại, cố ý quẹt qua, cảm xúc khác thường từ nơi riêng tư lan tràn khiến cả người cô khó nhịn run rẩy.
Một dòng dịch ấm chảy ra khiến quần lót ẩm ướt.
Ý cười của Tông Bách càng nồng đậm: “Bạn học Bạch lại có phản ứng sinh lý?”
Bạch Phù xấu hổ trừng mắt nhìn anh: “Cậu im đi.”
Đuôi mắt Tông Bách rũ xuống, giơ tay lên ra vẻ ngoan ngoãn nghe lời: “Được rồi, được rồi, tôi không sờ nữa.”
Anh nói vậy cũng không khiến cô bớt xấu hổ, ngược lại căn dương v*t đang ngẩng đầu kia theo động tác của anh mà kiêu ngạo đối diện với hai chân cô, mà khăn tắm đã chẳng biết rơi ở chỗ nào.
Ngực nặng trĩu, hai tay anh đồng thời nắm lấy ngực cô, lòng bàn tay buộc chặt, lực nắm còn mạnh hơn so với ban nãy.
Suy nghĩ của Bạch Phù bị khoái cảm tê dại kéo về, ngón tay của anh linh hoạt kích thích núm vú, hai bên đều có cảm giác ngứa ngáy, cô nhịn không được mà ưỡn nửa người trên rồi rên rỉ, cô chưa bao giờ biết bản thân mình sẽ phát ra những âm thanh xấu hổ này.
Cô nhanh chóng đè lại tay anh, muốn cho anh dừng lại, nhưng nhận ra cả người anh nóng đến nỗi giật mình.
Bạch Phù sửng sốt, lúc này anh cúi thấp người, ánh mắt hài hước vừa rồi đã bị bịt kín một tầng sương mù nhàn nhạt, không còn thanh tỉnh mà chỉ thấy dục vọng tăng lên chứ không hề giảm.
Anh cọ nhẹ vào mặt cô, giọng nói khàn khàn: “Giúp tôi đi mà.”
Giúp cái gì?
Không cho cô thời gian trả lời, anh kéo tay cô xuống, đặt lên dương v*t của mình.
“Muốn, rất muốn.”
Cô không biết anh muốn cái gì, dương v*t nhảy lên trong tay, cuối cùng cũng lờ mờ hiểu ra.
Cô vội lắc đầu: “Không được, Tông Bách, cậu dừng lại đi.”
Tông Bách vùi vào cổ cô, thở hổn hển: “Tôi không khống chế được bản thân, Bạch Phù, cậu giúp tôi được không?”
Giọng điệu gần như làm nũng, tay bắt lấy tay cô rồi vuốt ve dương v*t.
Bạch Phù chưa từng gặp người nào giống như anh. Muốn nổi giận nhưng nghe tiếng thở dốc đầy nhẫn nhịn của anh thì lại mềm lòng.
Bạch Phù bỗng nhiên nhận mệnh, đối với anh, lúc nào cũng có lòng bao dung vô bờ.
Có lẽ cảm nhận được cả người cô không còn căng chặt, Tông Bách lập tức thuận thế leo lên, nắm lấy hai đùi cô rồi tách ra.
Vốn tưởng rằng cùng lắm chỉ giúp như tối ngày hôm đó, dùng tay giải quyết giúp anh, nhưng lại bị hành động lúc này của anh làm cho ngây người.
“Cậu muốn làm cái gì?”
Lần này Tông Bách chỉ nói hàm hồ: “Vài cái thôi, vài cái là xong rồi.”
Bạch Phù rất nhanh đã biết, hai chân cô khép lại trước người, mà anh đỡ dương v*t, chen vào giữa hai bắp đùi của cô.
“Cậu…” Mặt Bạch Phù đỏ lên.
Độ cao không đủ, không vào được.
Tông Bách rút gối đầu ở bên cạnh, lót xuống dưới mông cô.
Bạch Phù giãy giụa: “Không được, Tông Bách, cậu dừng lại.”
“Tôi chỉ ở bên ngoài thôi, không cắm vào thật đâu.”
Tông Bách vừa trấn an cô, vừa chen dương v*t vào giữa háng, thoải mái đến nỗi anh phải bật ra một tiếng than thở đầy thỏa mãn.