Tông Bách không tìm được người trong phòng khách, lúc này lại có tiếng động phát ra từ phòng bếp, một bóng người mảnh khảnh phản chiếu trên cửa kính, bếp ga đang mở, trên đó đặt một nồi nước gừng, còn cô đang dùng muỗng khuấy đều, tay kia múc một thìa đường cho vào nồi, chiếc váy ngủ màu trắng sữa khiến cả người cô càng thêm mềm mại điềm tĩnh, trái ngược hoàn toàn với những tán cây đang đung đưa dữ dội bên ngoài.
Anh nhìn đến nỗi thất thần.
Lúc cô an tĩnh thì đẹp như một bức tranh, anh muốn đóng vào khung để cất giữ mãi mãi.
Lúc Bạch Phù mang trà gừng ra thì người kia đã nghiêng người, dựa vào sofa ngủ tự bao giờ.
Cô định gọi anh dậy uống trà gừng xong rồi để anh ngủ tiếp.
Tay vừa mới chạm đến cánh tay anh, bị nhiệt độ nóng rực từ người anh làm cho giật mình.
Vừa nãy khi anh bước vào nhà, cô đã cảm thấy có gì đó không đúng lắm, nhưng thấy trạng thái tinh thần của anh vẫn còn khá tỉnh táo, cho rằng tắm nước nóng xong là sẽ ổn, không ngờ đã sốt cao đến mức này.
“Tông Bách.”
“Ừm.” Anh mơ màng mở mắt ra.
“Tôi dìu cậu lên giường rồi ngủ.” Cô không nỡ để một người bệnh nằm ở sofa chật chội, đành đỡ anh vào phòng.
Sau khi đắp chăn đàng hoàng, cô mới đo nhiệt độ cho anh.
39 độ.
Trong nhà không có thuốc hạ sốt, bây giờ lại đang mưa to, cô cũng chẳng thể ra ngoài được.
Cô lấy một chậu nước ấm, dùng khăn lông thấm nước rồi đắp lên trán anh, một khăn khác dùng để lau dưới nách cùng háng.
Lúc cởi khăn tắm cho anh, mặt cô đã hồng lên như tôm hấp.
Tắm giúp anh cũng tắm rồi, chuyện lau chùi này chẳng có gì mà phải ngại ngùng.
Trên thực tế khi khăn lông cọ qua sườn bụng anh, cô cảm thấy bản thân mình cũng sắp phát sốt đến nơi rồi, cả người nóng bừng, nhất là thi thoảng anh còn hay rầm rì rên rỉ, khiến cả người cô như bốc lửa.
Nửa giờ sau, rốt cuộc nhiệt độ hạ xuống 37 độ.
Bạch Phù không dám rời đi, đành ngồi chờ ở mép giường.
Không biết qua bao lâu, cô mơ hồ nghe thấy anh đang nói mê.
“Nếu đã sinh con ra thì phải có trách nhiệm chứ, nhưng từ nhỏ đến lớn hai người đều ném con cho trợ lý, thà con nhận trợ lý làm ba còn hơn…”
“Bây giờ mới chê con là phế vật sao?”
“Được rồi được rồi, ba mẹ thích nói thế nào thì nói, cả đời này của con cứ như vậy thôi, dù sao cũng có con trai út của bố mẹ rồi, con làm phế vật cũng được…”
Bạch Phù nhận ra không phải ảo giác, đầu óc cũng hoàn toàn tỉnh táo.
Đèn đầu giường vẫn sáng, sắc mặt của anh trắng bệch, môi lại hồng hồng, cô lập tức dùng mu bàn tay thử độ ấm, giật mình vì nhận ra nhiệt độ đã tăng cao.
Lấy nhiệt kế ra đo, đã hơn 39 độ.
Càng ngày càng sốt cao.
Hơn nữa với tình huống này nhiệt độ rất dễ tăng lên 40 độ, hồi tiểu học cô có người bạn vì sốt cao quá mà đầu óc cũng bị ảnh hưởng.
Cô lại đứng dậy đi lấy nước ấm.
Chờ đến khi quay trở lại mép giường, anh đã không còn nói mê sảng nữa, chỉ là sắc mặt có hơi đau khổ.
Cô không dám chậm trễ, tiếp tục làm giảm nhiệt giúp anh.
Tông Bách cảm giác cả người như mình như đang ở trong một bếp lò, chẳng lẽ anh biến thành Tôn Ngộ Không, bị nhốt trong lò luyện đan của Thái Thượng Lão Quân sao?
Cứ như vậy bị luyện thành đan dược cũng được, dù sao cuộc sống của anh đã chẳng còn gì đáng giá chờ mong.
Lửa càng ngày càng nhỏ, chẳng lẽ các tiểu đồng nhóm lửa ngủ gật hết rồi à?
Một làn gió thơm nhàn nhạt thổi tới.
Hình như rất quen.
Trong lúc mê man vẫn cảm nhận được có người đang sờ mình.
Anh cố gắng mở to mắt.
Góc nghiêng trắng nõn nhu hòa ánh vào trong mắt.
Cô lại đi vào trong giấc mơ của anh rồi à?
Lúc này bụng nhỏ truyền đến cảm xúc mềm mại, vừa ngứa vừa thoải mái.
Bạch Phù mới lau phần háng xong, tay đã bị người kia ấn xuống.
“Cậu tỉnh rồi hả?”
Cô vui mừng ngước mắt, đối diện với đôi mắt đen nhánh kia, không hiểu sao lại có hơi xấu hổ.
“Nếu không tỉnh lại thì chẳng phải bỏ lỡ cơ hội cậu chủ động sao?”
Anh đang nói gì vậy chứ?
Giây tiếp theo, trời đất quay cuồng, cô bị anh kéo lên giường, đôi mắt mới vừa thích ứng với ánh sáng, người kia đã lập tức đè cô xuống.
“Tông Bách! Cậu muốn làm gì?”
“Làm tình.”