Không thể ở quá lâu trong nhà gái, đây là lễ nghĩa, cho nên Tông Bách chỉ ở lại nhà họ Bạch một đêm rồi rời đi.
Anh và Bạch Phù gặp lại nhau đã là năm ngày sau đó.
“Em có mang đến không?” Anh ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Bạch Phù, ánh mắt sáng ngời hỏi.
Bạch Phù tức giận liếc mắt nhìn anh một cái:
“Ngày nào anh cũng nhắc nhở em trở trên Wechat, em có thể quên được sao?”
Tông Bách càng cười vui vẻ hơn nữa: “Vậy thì mau đi thay đi, anh đang rất nóng lòng muốn nhìn.”
Bạch Phù chọc vào trán anh: “Biết rồi, Tông đại thiếu gia.”
Mười phút sau, Tông Bách nghe thấy tiếng bước chân nho nhỏ thì ngẩng đầu lên, vừa mới nhìn một cái, trơng mắt đã lộ ra vẻ kinh ngạc.
Bạch Phù mặc một chiếc sườn xám ren màu rượu sâm panh, hoa văn thêu thùa phức tạp, cổ áo đứng được thiết kế đoan trang nho nhã, phía trước thêu những hạt trân châu nho nhỏ làm tôn lên đường cong của người mặc, những chiếc cúc cài từ vạt áo đến toàn bộ vạt áo đều được chế tác tinh xảo, ở chỗ làn váy để lộ đôi chân dài trắng như tuyết, thiết kế bó sát người làm nổi bật trọn vẹn dáng người lồi lõm, quyến rũ lả lướt, thể hiện hoàn hảo sự mềm mại tao nhã của người phụ nữ phương đông.
Khi đến thăm nhà vào ngày hôm đó, anh tham quan căn phòng mà Bạch Phù lớn lên từ nhỏ, trong đó có một tủ quần áo chuyên để những bộ sườn xám của cô, lúc đó anh đã suy nghĩ không biết cô mặc vào sẽ trông như thế nào.
Hôm nay cuối cùng anh cũng đã đạt được tâm nguyện, so với tưởng tượng của anh còn đẹp hơn gấp trăm lần.
Khi người đi đến trước mặt anh, Tông Bách lập tức kéo cô vào trơng lòng ngực, chóp mũi cọ xát vào lỗ tai hơi nóng phả vào vành tai mẫn cảm của cô: “So với dáng vẻ em mặc vào, anh càng muốn cởi ra hơn.”
Bạch Phù còn muốn kể cho anh nghe về lai lịch của bộ sườn xám này, nhưng hoàn toàn không có cơ hội mở miệng, nụ hôn của anh đến quá nhanh và gấp gáp, dù sao cũng đã ăn chay gần một tháng rồi, sao anh có thể nhẫn nại được.
Bàn tay trượt xuống từ đầu vai cô, ra sức vuốt ve dọc theo đường cong rồi lưu luyến dừng lại ở bên hông cô, kiểu dáng bó sát của chiếc sườn xám làm cho vòng eo cô thon gọn hơn nữa, khiến người ta yêu thích không buông tay.
Bàn tay kia của anh vuốt ve đùi cô, da thịt giữa hai chân mềm mại như bơ, lòng bàn tay dạo quanh vài vòng mới hoàn toàn đi vào trong làn váy, ngón tay đè lên quần lót ấn một cái, chạm vào tiểu huyệt hơi nhô lên, anh chen chúc đi vào từ trong khe hở miệng huyệt.
Nụ hôn triền miên của anh đã khiến cô ướt đẫm, anh vừa mới chạm vào đã cảm thấy dính nhớp ướt át, dương v*t vốn đã cương cứng lại càng cứng hơn nữa, anh không nói một lời lập tức tách môi âm hộ ra, tìm được âm đế rồi xoa nắn.
Dòng điện nhỏ nhặt từ từ khuếch tán, Bạch Phù khẽ ừ một tiếng, hai tay ôm lấy cổ anh, đáp lại sự mút mát của anh.
Cô chỉ cần thoáng đáp lại, Tông Bách đã bị cô trêu chọc không thể chịu đựng được nữa, động tác tay bên dưới nhanh hơn, một đợt d*m thủy trào ra, quần lót ướt sũng, anh móc lấy viền mép cởi xuống, cũng nhanh chóng cởi quần mình ra, ôm eo cô ngồi xuống ghế sô pha.
Hai chân Bạch Phù bị anh tách ra khóa ngồi ở trên đùi, tiểu huyệt ướt đẫm đối diện với dương v*t của anh, côn th*t cứng nóng chạm vào tiểu huyệt, lại một đợt d*m thủy chảy ra.
Cặp mông trắng như tuyết mềm nhũn hóp lại, hai tay Tông Bách nâng mông cô lên, vừa xoa vừa nắn: “Muốn không?”
Rõ ràng ngay cả anh cũng không thể chịu đựng được nữa, còn muốn hỏi cô.
Bạch Phù khẽ hử một tiếng, đè vai anh nâng mông lên, cái miệng khép mở ngậm chứa quy đầu, từ từ nuốt vào.
Tông Bách thoải mái đến thở hổn hển: “Cái miệng này của bảo bối thực sự muốn cắn chết anh.”
Đến tận bây giờ khi nghe những lời nói thô tục này của anh, Bạch Phù vẫn đỏ mặt, mà Tông Bách lại thích nhất là dáng vẻ ngây thơ vừa thuần thục của cô ở trên giường, siết chặt vòng eo nhỏ nhắn của cô điên cuồng làm tình.
“A… Ưm a… Anh chậm một chút, chậm một chút, a… nhẹ chút, quá sâu, trướng quá đi…”
Cô rên rỉ càng nhanh, càng thở hổn hển thì Tông Bách càng dùng sức, càng đẩy mạnh vào sâu bên trong.
Mái tóc đen nhánh buông rũ ở phía sau uốn thành những đường cong xinh đẹp không có quy tắc, đôi môi đỏ mọng khẽ cắn, không ngừng rên rỉ, bộ sườn xám đáng lẽ phải thanh cao rụt rè lại bị anh chơi đến mức trở nên kiều diễm dâm đãng.
Khoé mắt Tông Bách đỏ bừng: “Anh cũng muốn cảm nhận được tư vị chết dưới người mỹ nhân, thành ma cũng phong lưu.”