Ôm Lấy Em - Tiểu Tùng Thử

Chương 104




Nhiệt độ điều hoà trong phòng được mở rất thấp, nhưng cả hai người trên giường đều ướt đẫm mồ hôi.

“Cục cưng, nhỏ giọng một chút.”

Hốc mắt Bạch Phù ướt đẫm, tất cả đều là những giọt nước mắt sinh lý do anh chơi thành, lúc này được anh nhắc nhở, đồng từ của cô hơi rụt lại, vội vàng cắn môi ngăn chặn tiếng rên rỉ.

Nhưng đúng vào lúc này, anh lại rút dương v*t ra, sau đó dùng sức đâm vào trong, cô rên rỉ một tiếng, âm thanh yêu kiều phá vỡ khớp hàm đang nghiến chặt, trong lòng cô vừa xấu hổ vừa tức giận, rõ ràng người này cố ý.

Tông Bách bị oan, nhưng dù sao cũng đã bị hiểu nhầm, nên đâm lao đành phải theo lao, anh tách hai chân cô ra, tiểu huyệt banh ra đến cực hạn, cánh môi âm hộ bị chen chúc ra ngoài, anh đâm vào rút ra, mãi cho đến khi cánh hoa thịt kia bị ma sát đến sưng đỏ.

Dâm thuỷ chảy ra liên tục, không ngừng chảy xuống từ chỗ giao hợp giữa hai người, nhỏ giọt thấm ướt ga trải giường, để lại những vệt nước loang lổ, không khí dọc theo mép miệng huyệt đi vào, chỉ mới đâm vào vài cái đã có thể nghe thấy tiếng không khí phập phập, hòa cùng với tiếng thở dốc của hai người, giống như một chất dẫn cháy, càng khiến người ta nóng bỏng từ đầu đến ngón chân.

Lại bị quy đầu chạm đến vùng thịt nhạy cảm một lần nữa, ngón chân Bạch Phù ngay lập tức cuộn tròn, tiểu huyệt co rút chặt chẽ, siết chặt lấy dương v*t của anh, đột nhiên phun ra nước.

Cả người cô mềm nhũn nằm xuống, hành lang lại ép chặt đến cực điểm, run rẩy hết đợt này đến đợt khác, d*m thủy liên tục chảy ra ngoài, Tông Bách bị cô mút đến mức đầu óc nóng bừng, bất chấp cả việc anh ra ra vào vào thật mạnh, tư vị siết chặt đến mất hồn này chẳng bao lâu sau đã khiến anh muốn bắn, anh vừa bắn vừa đẩy vào sâu bên trong mấy cái, mãi đến khi bắn sạch sẽ mới rút ra.

Nhìn anh tháo bao cao su cũ ra rồi đeo thêm một cái nữa, Bạch Phù run rẩy vài cái, sao người này vẫn chưa kết thúc vậy.

Đêm nay rất dài và cũng rất kịch liệt, Bạch Phù không thể nhớ được đã bị anh thay đổi tư thế giày vò bao nhiêu lần, ngày hôm sau thức dậy mới phát hiện, một hộp áo mưa đã bị dùng năm sáu cái.

Cô khẽ nhúc nhích, cánh tay đang vắt ngang trên eo lập túc siết chặt, trên trán có hơi thở lướt qua, cô ngẩng đầu lên nhìn, Tông Bách mơ mơ màng màng mở mắt ra, tự nhiên cúi đầu hôn lên mặt cô: “Dậy rồi sao? Có chỗ nào không thoải mái không?”

Trải qua sự nhắc nhở của anh, Bạch Phù mới cảm thấy cả người bủn rủn giống như bị người ta lái một chiếc xe nghiền đi nghiền lại liên tục, nhưng bên dưới lại lạnh lẽo.

“Tối hôm qua anh đã bôi thuốc cho em rồi, có lẽ sẽ không sưng đỏ đâu.” Anh đã tỉnh táo hơn một chút, chống lên trán cô, nũng nịu nói.

“Anh lấy thuốc ở đâu vậy?” Đến cả cô cũng không biết bên dưới có thể bôi thuốc.

Tông Bách cọ vào cổ cô: “Trước khi đi sân bay đón em, anh mua bao rồi nhân tiện mua luôn, nghe nói lần đầu tiên của con gái sẽ rất đau, có phải anh suy nghĩ rất chu đáo không?” Nghe giọng điệu này còn có vẻ đang muốn tranh công.

Bạch Phù khẽ đẩyanh một cái: “Chu đáo thì không biết, nhưng sớm đã có âm mưu thì có thật.”

Tông Bách ấm ức: “Ở trước mặt người con gái mình thích, nếu có thể nhịn được thì điều đó có nghĩa là cơ thể của anh không tốt, chẳng phải anh vì cuộc sống tính phúc nửa đời sau của em nên mới biểu hiện thật tốt cho em xem sao?”

“Ngụy biện thì hay lắm.” Bạch Phù tức đến bật cười.

Tông Bách ôm lấy eo cô: “Anh mặc kệ, anh mặc kệ, dù sao bây giờ anh cũng đã hoàn toàn là người của em rồi, em nhất định phải chịu trách nhiệm với anh, nếu em dám kéo quần lên vô tình, bội tình bạc nghĩa, anh sẽ tìm đến cha mẹ em ăn vạ.”

Bạch Phù bị anh cọ vào cổ đến ngứa ngáy không thôi, đẩy đầu chó của anh ra: “Chú ý hình tượng một chút đi, anh chính là trạng nguyên thành phố đấy.”

Cuối cùng người ngừng tay lại, cánh tay thon dài ôm cô vào lòng ngực, giọng nói trong trẻo mang theo sự khoa trương từ trước đến nay không hề thay đổi: “Bạn học Bạch, sau này chúng ta không những cùng học chung một thành phố mà còn có thể học chung một trường, em vui không?”

Bạch Phù dựa vào Iồng ngực anh, khẽ mỉm cười ừ một tiếng.

Tông Bách xoa mái tóc đen của cô: “Bạn học Bạch, anh đã làm được rồi, anh không hề khiến em thất vọng.”

Hốc mắt Bạch Phù hơi nóng lên, gật đầu: “Anh làm rất tốt.”

Cảm ơn anh đã cho em biết rằng thanh xuân của mình cũng có thể sống động như vậy.

Chàng trai mà em yêu nhất.