Ôm Đùi Boss Ác Ôn

Chương 572




CHƯƠNG 572

Thương Mẫn đột nhiên có hứng thú, đây là có chuyện gấp muốn đi ra ngoài, hay là ngày nào anh cũng làm như vậy, thực ra là đi gặp người nào đó hoặc làm chuyện gì đó ở sau lưng cô.

Cô lại cố định lại camera, còn mình quay lại cửa sổ lúc trước để canh giữ, đến khi chỉ còn một phút nữa là nửa tiếng, Thương Mẫn vẫn không nhìn thấy xe của Mâu Nghiên ra vào, cũng không nhìn thấy hình bóng của anh.

Vì để không khiến Mâu Nghiên nghi ngờ, cô nhân lúc Mâu Nghiên vẫn chưa trở lại nhanh chóng đem những thứ mà camera quay được cất đi, sau đó giả vờ cầm lên muốn quay chụp hoa cỏ ở ban công.

Một phút sau cô lại nghe thấy âm thanh mở cửa quen thuộc, Mâu Nghiên đầu toàn là mồ hôi đẩy cửa đi vào, mệt mỏi ngồi xuống chiếc thảm trong cửa mấy phút mới chậm rãi đi vào phòng khách, anh không đi ra ban công, mà ngồi trên sofa ở phòng khách nói chuyện với Thương Mẫn.

“Mẫn cũng thích chụp ảnh?”

“Lúc trước cũng có học, khi ở trường học có cuộc thi đều là em tự mình chụp cho người mẫu.”

Thương Mẫn vẫn luôn cho rằng chỉ có nhà thiết kế mới có thể lựa chọn được góc quay và màu sắc hoàn hảo nhất để làm nổi bật lên cảm giác thiết kế và linh hồn của mỗi bộ trang phục.

“Mẫn nhà ta thật lợi hại, nếu như sau này anh phá sản Mẫn có thể nuôi anh không?”

“Nhất định rồi, em không phải là người không nói nghĩa khí.”

“Một lời đã định, đến lúc đó em đừng nuốt lời đó.”

Giọng điệu của Mâu Nghiên thoải mái, tự tại, Thương Mẫn không hề phát hiện ra mình có thể bị bẫy.

“Ai nuốt lời người đó là cháu trai.”

Thương Mẫn có chút bực bội liếc nhìn Mâu Nghiên, thật sự muốn xông đến chất vấn anh lúc nãy rốt cuộc anh đã đi đâu, mấy lần đi ra ngoài lúc trước có phải cũng chạy bộ như vậy.

Quá tức rồi, vốn dĩ cho rằng Mâu Nghiên đã thông suốt, xem ra là cô nghĩ nhiều rồi, kiểu người đã từng ngắm cảnh trên kim tự tháp sao có thể vì cô mà từ bỏ cảnh đẹp tuyệt vời nhất chứ.

Tối nay lại quan sát tiếp, nếu như buổi tối Mâu Nghiên vẫn như vậy, cô nhất định phải điều tra rõ ràng xem là chuyện gì.

Sau khi khoảng thời gian hạnh phúc của một ngày qua đi, thời gian buổi tối mà Thương Mẫn mong vừa mong đợi vừa sợ hãi đã đến, sau khi anh thay quần áo, đi ra khỏi cửa, Thương Mẫn lại đặt máy quay, còn mình cũng ở bên kia chăm chú quan sát.

Kết quả không khác gì trong tưởng tượng của cô, Mâu Nghiên vẫn giống như buổi sáng, ở bên ngoài nhiều nhất chỉ chưa đến bốn phút đã quay trở về tòa nhà, sau đó ở một nơi nào đó đến 25 phút mới về nhà.

Thời gian dài như vậy, mỗi ngày cố định hai lần, nói anh không làm chuyện xấu gì ai dám tin đây.

Thương Mẫn nhìn cái bụng cuối cùng cũng hơi nhô lên của mình, lại cộng thêm sự hiểu biết của Mâu Nghiên về cô, nhìn thế nào cũng không thể tự mình theo dõi anh.

Thương Mẫn lấy điện thoại ra, xem avatar của Bạch Chấp, cuối cùng vẫn thoát ra.

Tên tiểu tử kia gần đây không biết có chuyện gì, hình như rất nghe lời Mâu Nghiên, mỗi này anh đến anh ta đều đi, lại không ở vào lúc hai người không ở bên nhau, trước đây lúc cứng rắn với Mâu Nghiên cũng không thấy anh ta nghe lời như vậy.

Cuối cùng Thương Mẫn vẫn gửi tin nhắn cầu cứu cho Tô Huệ Phi.

“Huệ Phi, cậu có bận không?”