Ôm Đùi Boss Ác Ôn

Chương 314




Chương 314

Mà bây giờ… hình như là những thứ này đã chệch hướng với suy nghĩ ban đầu của mình, mà hình như tất cả đều nằm trong tưởng tượng của mình.

“Tôi…” Thương Mẫn kiềm chế cảm giác muốn khóc: “Tôi đồng ý.”

Rốt cuộc, biểu cảm ở trên mặt của Mâu Nghiên đã thả lỏng.

“Tiếp theo, mời cô dâu và chú rể tiến hành tuyên thệ trước Chúa.” Cha xứ lật quyển sách nhỏ ra, lộ ra một tờ giấy viết tiếng nước R ở trên đó.

Mâu Nghiên nắm tay cô, để cô dựa vào mình gần hơn.

Thương Mẫn hít một hơi thật dài, cô làm theo Mâu Nghiên, đọc những con chữ ở phía trên.

“Tôi lấy danh nghĩa của thượng đế, xin trịnh trọng thề: Chấp nhận em/anh là vợ/chồng, bắt đầu từ ngày hôm nay, cho dù phú quý hay nghèo hèn, ốm đau hay khỏe mạnh, đều yêu em/anh, quý trọng em/anh cho đến khi chết.”

Từ giờ phút này, bọn họ đã trở thành vợ chồng chân chính.

Mặc kệ xảy ra chuyện gì cô cũng sẽ ở bên cạnh anh, cùng hưởng vinh nhục, nắm tay nhau cùng đi lên, vĩnh viễn ở bên cạnh anh không rời bỏ, không chia lìa, cho dù có chết cũng không thể tách bọn họ ra.

Thương Mẫn nắm chặt tay của Mâu Nghiên, cuối cùng vẫn là không nhịn được, nước mắt tràn ra khỏi hốc mắt.

“Tuyên thệ hoàn tất, tôi lấy danh nghĩa Chúa, tuyên bố hai người chính thức trở thành vợ chồng. Chú rể, bây giờ cậu đã có thể hôn cô dâu của mình.” Cha xứ khép quyển sổ lại, lịch sự cười một tiếng với bọn họ.

Mâu Nghiên cúi đầu nhìn cô gái nhỏ bé trước mặt, trên mặt mang theo nụ cười cưng chiều.

Người ở dưới vẫn còn đang nhìn bọn họ, Thương Mẫn thấy được rất nhiều cảm xúc từ trong ánh mắt của bọn họ.

Ghen tị, chân thành…

“Này.” Mâu Nghiên lên tiếng nhắc nhở cô: “Lúc này lại phân tâm, có phải là không nể mặt rồi không?”

Thương Mẫn lại phốc một tiếng bật cười, trên mặt của cô còn mang theo nước mắt, ngẩng đầu lên, lại buông lỏng tay ra, nâng bó hoa ở trong tay lên, trực tiếp nhảy lên trên người của Mâu Nghiên.

Treo trên người anh, giống như tư thế của một con gấu túi, hai tay ôm chặt lấy cổ của anh: “Chú rể, cô dâu của anh muốn hôn anh.”

Hiển nhiên là Mâu Nghiên không ngờ tới cô lại hành động như thế, đành phải nhanh chóng ôm chặt lấy thân thể của cô, sợ là cô bị ngã.

Nghe thấy lời nói của Thương Mẫn, anh hơi sửng sốt một chút, chưa đợi anh trả lời, Thương Mẫn đã chủ động hôn tới.

Cô nhẹ nhàng gặm cắn đôi môi của anh, ôm chặt lấy anh, giống như là trong nhà thờ to như thế chỉ còn lại hai người bọn họ, không có người vây xem, không có người quấy rầy…

Hôm nay đã được chú định là một buổi tối không tầm thường.

Rốt cuộc người đàn ông cũng đã chờ đợi đến lúc người phụ nữ của anh toàn tâm toàn ý chấp nhận anh, bắt đầu từ lúc anh hai mươi hai tuổi đến hai mươi tám tuổi, anh đã bỏ ra thời gian 6 năm để biết cô, thích cô, yêu cô, có được cô.

Rốt cuộc, cô gái cũng đã chấp nhận một quái vật to lớn cường ép xâm nhập vào thế giới của cô, từ e ngại đến xa cách, đến thưởng thức, đến thích, đến yêu…

Thương Mẫn cũng không biết mình trở lại khách sạn bằng cách nào, bữa cơm mà bọn họ nói cũng chưa được ăn, bắt đầu kể từ khi bước vào phòng, hai người đã không rời khỏi thân thể của nhau. Mâu Nghiên bức thiết muốn có được cô, mà từ lâu Thương Mẫn đã quen thuộc với sự trêu chọc của Mâu Nghiên, tùy ý để anh ra tay, hoàn toàn không có chỗ để chống đỡ.