Ôm Đầu, Ngồi Xuống!

Ôm Đầu, Ngồi Xuống! - Chương 52




"Hối hận?" Nặc Nhất Nhất không hiểu ý tứ của Lưu Bạch Ngọc, nhưng cô dám khẳng định Lưu Bạch Ngọc hối hận không phải vì đã kiên trì đối với đoạn tình cảm này.

Lưu Bạch Ngọc nặng nề hít một hơi, không trả lời Nặc Nhất Nhất, mà Mẫn Văn cũng từ toilet đi ra, nàng nhìn hai người, cách Lưu Bạch Ngọc không xa ngồi xuống.

Nặc Nhất Nhất nhìn chằm chằm hai người nửa ngày, dần dần nhíu mày.

"Được rồi!"

Nặc Nhất Nhất như là nghĩ đến cái gì, cô vỗ đùi: "Tôi nghĩ đến một người! Một chuyên gia tâm lý trị liệu."

Ánh mắt của Lưu Bạch Ngọc thoáng cái rơi vào trên người Nặc Nhất Nhất, mà Mẫn Văn vẫn có chút ngây ngô nhìn chằm chằm Lưu Bạch Ngọc.

"Chị chờ một chút, tôi tìm xem điện thoại. Tôi có số điện thoại của của cô ta." Nặc Nhất Nhất nóng nảy lấy điện thoại di động ra, Lưu Bạch Ngọc mang theo hưng phấn hỏi: "Nhất Nhất, em chừng nào thì quen biết một bác sĩ tâm lý."

Nặc Nhất Nhất sốt ruột tìm điện thoại: "Chị đã quên? Trầm Thước Hi a."

"Cô ta....." Lưu Bạch Ngọc có một tia dao động, hiển nhiên nàng đối với nữ nhân xuất quỷ nhập thần này có chút kiêng kỵ, nàng đối với đôi mắt của Trầm Thước Hi ấn tượng khắc sâu, ánh mắt của nàng giống như có thể xuyên thấu nội tâm, ở trước mặt nàng, nếu nàng muốn đào móc chuyện riêng tư gì đó bất quá chỉ là nàng muốn hay không muốn mà thôi.

"Tìm được rồi, vẻ mặt đó của chị là sao." Nặc Nhất Nhất nhìn Lưu Bạch Ngọc, giật mình: "Chị hoài nghi năng lực của cô ta?"

Lưu Bạch Ngọc lắc đầu: "Chỉ là....." Lưu Bạch Ngọc muốn nói lại thôi nhìn phía Mẫn Văn, nàng là sợ nhắc đến quá khứ ngược lại sẽ ảnh hưởng tiêu cực đến Mẫn Văn, dù sao Trầm Thước Hi nàng là đã gặp, một nữ nhân như vậy trong lúc bất động thanh sắc thì đã có thể đào móc nội tâm của ngươi. Mẫn Văn tuy rằng chưa từng thấy Trầm Thước Hi nhưng là từ vẻ mặt của hai người cũng có thể mơ hồ cảm giác được là một nhân vật lợi hại.

"Gọi điện thoại đi."

Lưu Bạch Ngọc nhìn Nặc Nhất Nhất nói, so với việc lần những đào bới những bi thương đã qua, nàng càng hy vọng chính là Mẫn Văn có thể khôi phục khỏe mạnh.

* * * * *

Trầm Thước Hi vẫn là vô cùng cho Nặc Nhất Nhất mặt mũi, nàng vừa lúc ở Thiên Tân gặp bệnh nhân, buổi chiều liền mua vé xe lửa đến Bắc Kinh.

Nặc Nhất Nhất cùng Hàn Nại xin nghỉ, tuy rằng Hàn tổng không quá cam tâm tình nguyện nhưng ở sâu trong nội tâm, nàng đối với Mẫn Văn cũng là thập phần lo lắng, sẽ không thật sự không quản bạn bè nhiều năm như vậy. Nhưng đối với Trầm Thước Hi, Hàn tổng cũng có chút kiêng kỵ, nữ nhân này quá lợi hại, so với những nữ nhân trên thương trường tiếu lí tàng đao nữ nhân này càng thêm chân thực lại càng thêm sắc bén, nàng đơn giản dặn dò Nặc Nhất Nhất vài câu, liền cũng đi làm việc.

Lúc Trầm Thước Hi đến Nặc Nhất Nhất làm một bàn lớn món ăn, cô vui vẻ cầm lấy túi xách của Trầm Thước Hi ôm nàng một cái.

Trầm Thước Hi không có gì thay đổi, tóc dài xõa vai, thoạt nhìn nhẹ nhàng khoan khoái mê người, nàng vỗ vỗ vai Nặc Nhất Nhất, liếc nhìn Mẫn Văn cùng Lưu Bạch Ngọc đứng bên cạnh cô.

Lưu Bạch Ngọc nàng đã gặp, hai người gật đầu, Trầm Thước Hi nhìn Mẫn Văn, mỉm cười: "Rất đẹp."

Lưu Bạch Ngọc: "...."

Nặc Nhất Nhất: "......"

Ngắn ngủi trầm mặc, Nặc Nhất Nhất lấy lại tinh thần trước, cô lôi kéo Trầm Thước Hi vui vẻ nói: "Lần trước tôi đã nói muốn nấu cơm cho cô ăn, nha, hiện tại cuối cùng cũng thực hiện được."

Trầm Thước Hi gật đầu, nhìn một bàn món ăn, lại nhìn một chút mặt cười như hoa hướng dương của Nặc Nhất Nhất, vuốt tóc cô: "Tay cô tốt rồi?"

.....

Lửa nóng trong nháy mắt đầy gương mặt, Nặc cảnh quan quẫn bách nhìn Trầm Thước Hi, Lưu Bạch Ngọc cùng Mẫn Văn cũng không biết điển cố trong đó, chỉ là đơn thuần tưởng bạn bè ân cần thăm hỏi, Nặc cảnh quan thẹn thùng không biết trả lời như thế nào, Trầm Thước Hi nhìn biểu tình đặc sắc của cô, cong khóe môi: "Chưa thực hành? Nhất Nhất, thời gian không đợi người a."

Nặc Nhất Nhất thật muốn tìm một cái lỗ để chui xuống, Trầm Thước Hi trái lại rất tự nhiên ngồi xuống, là tố chất trời sinh cũng là khí tràng chức nghiệp lâu dài tới nay, Trầm Thước Hi tuy rằng thông minh lợi hại nhưng nàng cũng không làm cho người khác phản cảm, những người đã gặp qua vô số người như Lưu Bạch Ngọc cùng Hàn Nại sẽ theo bản năng kiêng kỵ nàng, mà loại nội tâm đơn giản như Nặc Nhất Nhất đối với nàng mà nói Trầm Thước Hi lại giống như thái dương nhu từ trường, muốn vô hạn tới gần, càng tiếp cận lại càng có thể cảm nhận được loại nhiệt độ mê người.

Nặc Nhất Nhất hồi thần đi mở rượu đỏ, cô nhìn Trầm Thước Hi, hỏi: "Có thể uống sao?"

Ánh mắt của Trầm Thước Hi rơi vào trên người Mẫn Văn: "Ân, ăn uống đều có thể."

"Có ý gì?"

Nặc cảnh quan có chút không rõ, Trầm Thước Hi vén tóc dài ra sau cổ, cười nhạt: "Uống thuốc là không thể uống rượu."

"....."

Lưu Bạch Ngọc thoáng cái nhìn về phía Mẫn Văn, Mẫn Văn cúi đầu cắn môi không nói lời nào, Nặc Nhất Nhất cũng hiểu, cô rót một ly cho bản thân, Trầm Thước Hi, Lưu Bạch Ngọc, không rót rượu cho Mẫn Văn.

Mẫn Văn thủy chung không muốn nói, hơn nữa nàng có chút chống cự trị liệu, do đó bởi vì thân phận của Trầm Thước Hi có chút chống cự người này, nếu như không phải có Lưu Bạch Ngọc bên cạnh, sợ là nàng đã sớm đi rồi,

Nặc Nhất Nhất đối với Trầm Thước Hi vẫn là rất vui vẻ, các nàng câu được câu không trò chuyện rất vui vẻ, ánh mắt Trầm Thước Hi vẫn như có như không qua lại trên người Lưu Bạch Ngọc cùng Mẫn Văn.

"Bạch Bạch, chị trái lại nói mấy câu a." Nặc Nhất Nhất không vui, rõ ràng là Lưu Bạch Ngọc bảo cô gọi người đến, thế nào biến thành một mình cô nói. Lưu Bạch Ngọc là cao thủ giao tế bình thường chỉ cần có nàng, vô luận là ai, người thế nào tụ chung một chỗ khẳng định bầu không khí sẽ không nhạt, hôm nay nàng là thế nào.

Lưu Bạch Ngọc nhìn Trầm Thước Hi, mấp máy môi muốn nói cái gì rồi lại không nói ra miệng.

Trầm Thước Hi là một người hiểu ý người khác, nàng cũng không có bởi vì Lưu Bạch Ngọc khác thường mà trách cứ, nàng cười nhìn Lưu Bạch Ngọc: "So với lần trước sắc mặt đã khá nhiều, chuyện phiền lòng đã giải quyết rồi, nhưng đôi mắt có chút mờ đục, sắp tới sẽ không ít rơi lệ."

"Ba" một tiếng, đôi đũa trong tay Mẫn Văn rơi xuống đất, nàng khẩn trương đẩy ghế ra cúi đầu xoay người nhặt lấy. Lưu Bạch Ngọc trầm mặc nhìn nàng, chờ lúc Mẫn Văn ngồi dậy, Trầm Thước Hi nhìn nàng: "Cho nên, các người là một đôi?"

Lần này kinh sợ Nặc Nhất Nhất rồi, cô lập tức nhìn về phía Lưu Bạch Ngọc, Lưu Bạch Ngọc vẫn đạm đạm nhất tiếu: "Bác sĩ Trầm thực sự là điều tra hảo thủ, nếu như đến tổ bọn tôi, nhất định là tinh anh."

Trầm Thước Hi nhướng mày, mỉm cười: "Quá khen."

Nặc Nhất Nhất: "......"

Nặc Nhất Nhất còn chưa từng thấy qua dáng vẻ này của Lưu Bạch Ngọc, nhìn hai ngự tỷ khí tràng cường đại so chiêu coi như là một loại hưởng thụ, ngày thường, vô luận gặp phải chuyện gì Nặc Nhất Nhất sớm đã thành thói quen tính tình của Lưu Bạch Ngọc, đối với nàng tựa hồ trời sập xuống nàng cũng có thể chống. Mà hôm nay đối với Trầm Thước Hi nàng phá lệ chăm chú nghiêm túc đối đãi, như vậy Nặc cảnh quan nhìn có chút mới mẻ.

Thời gian kế tiếp, Trầm Thước Hi không nói gì, có lẽ là buổi chiều bôn ba khiến nàng có chút mệt nhọc, Nặc Nhất Nhất gắp thức ăn cho nàng, Trầm Thước Hi đối với cô thỉnh thoảng ôn nhu cười một cái, mỗi một lần cười đều cười đến Nặc cảnh quan tâm hoa nộ phóng, Lưu Bạch Ngọc ở một bên tức giận mà nhìn, thật muốn một cú điện thoại đem Hàn Nại gọi đến để nàng nhìn xem bảo bối nhà nàng mê gái chảy nước miếng.

Cơm nước xong, Nặc Nhất Nhất nhìn Trầm Thước Hi: "Trước nghỉ một lát đi?"

Mặc dù mọi người đều rất gấp nhưng dù sao người cần nghỉ ngơi, không thể để cho Trầm Thước Hi liên tục bôn ba lao lực, như vậy đối với hiệu quả trị liệu cũng có ảnh hưởng. Trầm Thước Hi nhẹ nhàng lắc đầu, ánh mắt rơi vào trên người Mẫn Văn: "Ngay bây giờ đi."

"Không nghỉ ngơi sao?" Lưu Bạch Ngọc cũng có chút băn khoăn, Trầm Thước Hi đạm đạm nhất tiếu: "Cô ở đây, chúng ta phải nắm chặt thời gian."

Lời nói này rất rõ ràng, nếu như không phải Lưu Bạch Ngọc ở đây, có lẽ Mẫn Văn cũng sẽ không nghe lời như vậy. Lưu Bạch Ngọc liếc mắt nhìn Mẫn Văn, nặng nề thở dài.

"Nếu như thuận tiện, để tôi cùng Mẫn Văn đơn độc một chút." Trầm Thước Hi nhìn Lưu Bạch Ngọc, Lưu Bạch Ngọc gật đầu: "Được, vừa lúc tôi cùng Nhất Nhất đi ra ngoài mua chút vật dụng hàng ngày."

Mẫn Văn thoáng chốc khẩn trương, Trầm Thước Hi cười vỗ vỗ vai nàng. Quay đầu nhìn Lưu Bạch Ngọc: "Các người vào trong phòng xem ti vi là được rồi."

Lần này Lưu Bạch Ngọc vẫn rất nghe lời, Nặc cảnh quan cũng rất có nhãn lực theo Lưu Bạch Ngọc vào phòng.

Trong lúc nhất thời, phòng khách lớn như vậy cũng chỉ còn lại Mẫn Văn cùng Trầm Thước Hi hai người.

Đối mặt Trầm Thước Hi, Mẫn Văn có chút không dám, hai tay khẩn trương xoắn cùng một chỗ.

Trầm Thước Hi nhìn nàng bộ dáng như vậy, cười khẽ: "Không cần khẩn trương, chúng ta tùy tiện tâm sự, giống như bạn bè."

Mẫn Văn mím môi, không nói gì. Trầm Thước Hi nhìn ánh mắt của nàng: "Cô ta sẽ không đi."

Những lời này giống như thuốc an thần, Mẫn Văn cúi đầu, ngón tay vẫn gắt gao xoắn vào nhau đã thả lỏng.

"Ha ha, bây giờ có thể nói cho tôi một chút về quá khứ của cô và Bạch Ngọc không? Tùy tiện nói một chút là được."

Giọng nói của Trầm Thước Hi rất nhu hòa, loại cảm giác thoải mái lọt và tai không khiến Mẫn Văn bài xích nàng ngẩng đầu nhìn Trầm Thước Hi, đôi mắt màu hổ phách chứa đầy ánh sáng nhu hòa, làm cho người ta không đề phòng.

Mẫn Văn nhìn nàng chằm chằm nửa ngày, nhẹ nhàng gật đầu.

......

Thời gian chờ đợi luôn luôn dài dằng dặc, Lưu Bạch Ngọc ở phòng ngủ giống như kiến bò trên chảo nóng đi tới đi lui, Nặc Nhất Nhất xem hài kịch cười đến ngửa tới ngửa lui.

Lưu Bạch Ngọc vốn là sốt ruột, hiện tại vừa nhìn Nặc cảnh quan cười đến răng cấm đều lộ ra rồi, trong nháy mắt bạo phát.

"Nặc cảnh quan, em có chút nhân tính được không? Có gì buồn cười? Cái này em cũng xem qua bao nhiêu lần, có thể tắt đi chưa?"

"Ai nha, Bạch Bạch, chị đừng lo lắng như vậy, nghi ngờ người thì không dùng người, dùng người thì không nghi ngờ người, chúng ta phải tin tưởng Thước Hi."

Nặc cảnh quan trái lại rất yên tâm, Lưu Bạch Ngọc nặng nề thở dài: "Tin tưởng? Em biết tôi....." Câu nói kế tiếp đều nuốt vào trong bụng, từ khi phát giác Mẫn Văn có cái gì không đúng, nàng không ít bận rộn quan tâm, người nên tìm cũng đã tìm, biện pháp có thể nghĩ cũng đã nghĩ, thuốc cũng đã uống, chính là một chút hiệu quả cũng không thấy, khiến nàng thế nào không nóng nảy?

Nặc cảnh quan buông điều khiển từ xa, đi đến bên cạnh nàng ôm bả vai của nàng: "Không có chuyện gì, phong ba lớn như vậy các người cũng đã vượt qua, hiện tại bất quá là mây mù sau cơn bão vẫn chưa tán đi, rất nhanh sẽ tốt thôi."

Lưu Bạch Ngọc nhíu mày nhìn Nặc Nhất Nhất: "Em đừng giở giọng văn nhân này với tôi."

Nặc cảnh quan nghẹn lời: "Tôi xem phim chị không cho, khuyên chị, chị lại ghét bỏ tôi sến, có phải chị đến thời kỳ tiền mãn kinh hay không, Bạch Bạch."

Lưu Bạch Ngọc híp mắt, vì để tránh cho mình bị ngộ thương Nặc cảnh quan vội vàng thu tay về, cô trắng mắt nhìn Lưu Bạch Ngọc: "Nhìn một cái, chị còn chưa thông suốt, tôi nói một chút cũng không sai."

Lưu Bạch Ngọc hừ lạnh một tiếng, nhìn Nặc Nhất Nhất: "Em đắc ý cái gì? Tôi phát hiện từ sau khi em cùng với Hàn Nại, đuôi của em cũng sắp vểnh lên trời rồi?"

Vừa nhắc tới Hàn Nại, khuôn mặt Nặc Nhất Nhất cười thành một đóa hoa loa kèn, cô dùng hai tay nâng cằm hướng Lưu Bạch Ngọc làm động tác tức giận: "Tôi chính là một đóa hoa ngâm mình trong ngân hà tình ái."

Lưu Bạch Ngọc cười nhạt: "Dâm hà? Dâm của dâm đãng sao?"

Nặc Nhất Nhất: "....."