"Bọn tôi thật sự cái gì cũng không có, cô hiểu lầm.... Còn có, vì sao cô luôn cho rằng tôi là thụ...." Nặc cảnh quan có chút không được tự nhiên, tay trái nắm thật chặc chiếc ly, Trầm Thước Hi vuốt tóc cô: "Hảo hảo đem tay phải khôi phục, sau này cô sẽ hiểu rõ vì sao tôi nói như vậy."
Nặc Nhất Nhất ngẩng đầu kinh ngạc nhìn Trầm Thước Hi, chuyện này và khôi phục cánh tay có liên quan gì? Trầm Thước Hi hướng cô nhợt nhạt mỉm cười: "Xem như các cô không có tình cảm đặc biệt gì, cũng xem như là người quen, không đi chào hỏi sao?"
"Không được."
Nặc cảnh quan cắn cắn môi, Trầm Thước Hi cười khẽ: "Nhất Nhất, cô rất lo nghĩ, càng che dấu càng có khả năng."
Nặc Nhất Nhất không nói lời nào, kỳ thực cô đến bây giờ cũng không biết Hàn Nại xuất hiện ở Thất Dạ là trùng hợp hay là thế nào, đã trải qua thương tâm cùng thống khổ dày vò cô đã không hề ôm hy vọng hảo huyền gì đối với Hàn Nại, dù sao hai người cũng không phải người của một thế giới, trước kia tất cả bất quá chỉ là cô nhất sương tình nguyện. Có chút đau đớn, trải nghiệm qua sẽ không muốn bị thương tổn lần thứ hai, dù sao mọi người đều sợ đau đớn, không có ai thích cứng rắn đến cầu xin người khác nhận lấy tổn thương.
Trầm Thước Hi nhìn chằm chằm Nặc Nhất Nhất hồi lâu, nàng lắc đầu bưng ly rượu lên đứng dậy, Nặc cảnh quan giật mình, khẩn trương kéo cánh tay Trầm Thước Hi lại: "Cô đi đâu?"
"Ngắm cô gái xinh đẹp kia a." Trầm Thước Hi bưng ly rượu thản nhiên nhìn cô, Nặc cảnh quan nhìn chằm chằm nàng: "Cô xem cô ấy làm gì?"
"Cô ấy là gì của cô sao?" Trầm Thước Hi buồn cười nhìn Nặc Nhất Nhất, Nặc Nhất Nhất trong mắt buồn bã: "Không phải."
"Vậy sao cô lại quản nhiều như vậy."
Lời nói hợp tình hợp lý của Trầm Thước Hi khiến Nặc cảnh quan buông lỏng tay ra, cô trơ mắt nhìn Trầm Thước Hi bưng ly rượu ngồi đối diện Hàn Nại, bởi vì là xoay lưng về phía nhau cô không tiện cứ mãi quay đầu nhìn hai người, trong lúc nhất thời Nặc Nhất Nhất như kiến bò trên chảo nóng, dày vò khó nhịn.
Hàn Nại nhìn Trầm Thước Hi ngồi đối diện nàng, tựa hồ không phải rất bất ngờ, nàng hướng Trầm Thước Hi đạm đạm nhất tiếu, không thể phủ nhận Trầm Thước Hi là một nữ nhân phẩm cách rất cao. Nàng vừa đứng lên, khí chất bất phàm sẽ hấp dẫn hàng vạn hàng nghìn ánh mắt, nhưng chính là bởi vì phong phạm cùng khí chất không giống với thường nhân của nàng, sẽ đẩy lùi rất nhiều người theo đuổi, nữ nhân như vậy, quy cách rất cao, không phải người bình thường có thể sánh bằng.
Trầm Thước Hi nhìn Hàn Nại, hòa nhã vươn tay phải: "Ngài quen biết tôi."
Bớt đi phần tự giới thiệu, chỉ thông qua ánh mắt Trầm Thước Hi liền đọc được vài thứ, điều này làm cho Hàn Nại ít nhiều có chút kinh ngạc, nàng bắt tay Trầm Thước Hi, gật đầu: "Hàn Nại."
"Ma Huy?" Trầm Thước Hi chớp mắt nhìn Hàn Nại, như đang xác định cái gì, Hàn Nại không kiêu ngạo không siểm nịnh nhìn nàng: "Phải, cửu ngưỡng đại danh."
Bác sĩ tâm lý, trong giới của Hàn tổng trên ý nghĩa truyền thống trung y cùng Tây y đều ắt không thể thiếu, mà tâm lý trị liệu trong nước mấy năm này mới bắt đầu phát triển, cho nên danh y không phải rất nhiều, mà Trầm Thước Hi trong lĩnh vực này xem như là thanh niên ưu tú. Theo Hàn tổng được biết, một bộ phận cấp cao trong tập đoàn Ma Huy đều là định kỳ tiếp nhận trị liệu tâm lý, có một số là vì thả lỏng, số còn lại thật sự có chút bệnh tâm lý khó có thể mở miệng.
Trầm Thước Hi cười khẽ, theo thói quen đung đưa chén rượu trong tay, Hàn Nại quả thật là một nữ nhân rất lợi hại rất thông minh, rõ ràng là bởi vì Nặc Nhất Nhất, nàng ấy đã điều tra nàng, nhưng hết lần này tới lần khác có thể cưỡi lừa xuống sườn núi, hóa giải xấu hổ không thể nói rõ. Trầm Thước Hi quan sát Hàn Nại rất lâu rồi, đem ẩn nhẫn của nàng, dày vò của nàng, bao gồm cả hổ thẹn trong mắt nàng nhìn thấu triệt để. Trầm Thước Hi nghĩ giữa nàng và Nặc Nhất Nhất nhất định là có chút vướng mắc không cách nào tháo gỡ, mà trạng thái của hai người cũng có chút khó xử, Nặc Nhất Nhất bây giờ là hoàn toàn trốn tránh không muốn nói đến vấn đề này, mà Hàn tổng tựa hồ thoạt nhìn là nhất định phải chiếm được.
"Cô là đến giải sầu?"
Hàn Nại nhìn Trầm Thước Hi hỏi, Trầm Thước Hi cười như không cười nhìn nàng: "A, Hàn tổng rất thông minh."
Thân thể Hàn Nại tựa vào sô pha, Trầm Thước Hi nhấp một ngụm rượu: "Hàn tổng là muốn biết tôi lúc nào thì rời khỏi Nặc cảnh quan?"
Quả nhiên rất sắc bén, Hàn Nại nhìn Trầm Thước Hi nở nụ cười, cao thủ so chiêu kỳ phùng địch thủ, một nữ cường nhân trực tiếp thông thấu như Trầm Thước Hi, nàng đã lâu không gặp.
"Tôi có chút không rõ."
Trầm Thước Hi nhìn Nặc Nhất Nhất cách đó không xa thỉnh thoảng lén quan sát hai người, Hàn Nại nhướng mày nhìn nàng.
"Cô là thế nào làm tổn thương cô ấy, khiến cô ấy hiện tại không tự tin như vậy?"
Lời này của Trầm Thước Hi đã muốn hỏi rất lâu rồi, lúc nàng mới vừa nhìn thấy Nặc Nhất Nhất cũng cảm giác được cô cả người ủ rủ, nhìn qua tựa hồ không có gì nhưng càng về sau hai người dần quen thuộc, Trầm Thước Hi lại có thể cảm thụ được sự lạc quan của Nặc cảnh quan, cô tâm tính đơn thuần thiện lương, trắng là trắng đen là đen, trong mắt không chứa nổi hạt cát, mặc dù ở trong xã hội này, Nặc cảnh quan rất có thể sẽ ăn phải rất nhiều vị đắng nhưng Trầm Thước Hi đã nhìn qua vô số người chính là thưởng thức một người đơn thuần như cô.
Trên đời này vạn vật đều là có hiếm mới có quý, nhất là nhân tâm. Được một người đơn thuần như vậy yêu thương, sẽ là một chuyện hạnh phúc dường nào.
Hàn Nại không nói gì, hơi cúi thấp đầu. Trầm Thước Hi cười: "Tất cả những người biết nghề nghiệp của tôi, rất nhiều lúc nhìn thấy tôi cũng không dám cùng tôi đối diện, mà Hàn tổng lại không giống, từ lúc tôi bước đến cô liền nhìn bao ánh mắt của tôi. Mà bây giờ cô lại cúi đầu, nói như vậy là nguyên nhân từ phía cô."
Hàn Nại không lên tiếng, cũng không cho Trầm Thước Hi bất luận đán án trực tiếp gì. Ánh mắt của Trầm Thước Hi rơi vào trên người Nặc Nhất Nhất: "Tương phùng là duyên phận, cô ấy là một cô gái tốt, đáng giá có được một người yêu cô ấy, hảo hảo quý trọng người trước mắt."
Nói xong lời này Trầm Thước Hi liền đứng dậy, nàng đi đến quầy bar lấy áo khoác của nàng của mình.
"Cô phải đi sao? Đã nói gì rồi?" Nặc Nhất Nhất tưởng Hàn Nại lại nói cái gì khiến Trầm Thước Hi không vui mới muốn rời khỏi, Trầm Thước Hi mỉm cười, nhìn Nặc Nhất Nhất: "Nhất Nhất, tôi phải đi, sau này cũng sẽ không đến đây nữa, tôi ở chỗ này cũng đã sắp nửa tháng rồi."
"Nhanh như vậy sao?" Nặc Nhất Nhất, trong mắt đều là không muốn: "Có công việc phải làm sao?"
Trầm Thước Hi lắc đầu: "Không có."
"Vậy ở lại lâu một chút không tốt sao, rất nhiều chỗ vui chơi, tôi dẫn cô đi, làm hướng dẫn viên cho cô."
Nặc Nhất Nhất là thật tâm không muốn Trầm Thước Hi đi, cực lực muốn giữ lại. Trên người của Trầm Thước Hi có sức mạnh khiến cô cảm giác được ấm áp, Nặc cảnh quan thích vô cùng. Trầm Thước Hi vuốt tóc cô: "Nhất Nhất, thiên hạ không có bữa tiệc nào không tàn, hữu duyên chúng ta còn có thể gặp lại."
"Nga....." Chóp mũi Nặc Nhất Nhất có chút chua xót, mặc dù là bình thủy tương phùng nhưng là có chút tình cảm cũng không phải thời gian có thể đo lường.
"Chiếu cố thật tốt bản thân, rèn luyện tay phải, sau này sẽ có cuộc sống rất hạnh phúc đang chờ cô."
Trầm Thước Hi cười Nặc Nhất Nhất, trong nụ cười có một tia tình cảm Nặc Nhất Nhất đọc không hiểu.
Trầm Thước Hi rất nhanh thì rời khỏi, không có bất kỳ lưu luyến gì, thậm chí mấy ngày qua cũng không để lại số điện thoại cho Nặc Nhất Nhất, Nặc Nhất Nhất nhìn chằm chằm quầy bar trống không, có chút cô độc. Có vài người, giống như một cơn gió, cứ như vậy thổi qua sinh mệnh, đảm nhiên lưu lại một chút rung động, luôn luôn không thể quên được.
Trầm Thước Hi rời khỏi khiến Nặc cảnh quan tăng thêm một phần ưu thương, cô đột nhiên có chút muốn uống rượu, muốn nếm thử một chút cảm giác phóng túng.
Mà khi ly rượu đưa tới trước mặt, rượu của Nặc cảnh quan bị người khác cầm đi, không cần nhìn chỉ là hương khí quen thuộc kia Nặc Nhất Nhất cũng biết người đến là ai. Cô cúi thấp đầu, cắn thật chặt môi dưới, đè nén tâm tình.
Hàn Nại nhìn cô, ngồi đối diện cô.
Nặc Nhất Nhất vẫn cúi đầu không nhìn cô, ánh mắt của Hàn Nại rời khỏi người cô. Đã lâu không gặp, trạng thái tinh thần của Nặc Nhất Nhất tựa hồ không bằng trước đây, cả người giống như bị một tầng sương mù nhìn không thấy hôi sắc bao phủ, thiếu đi ánh dương quang rộng rãi trước đây, thêm một phần phiền muộn, mà tay phải của cô rốt cuộc cũng tháo chỉ, chỉ là nhìn động tác của cô sợ là đã thành thói quen ỷ lại vào tay trái. Hàn Nại nhíu mày, trước khi đi, cô rõ ràng đã an bài bác sĩ làm trị liệu phục hồi chức năng cho Nặc Nhất Nhất, nhưng hiện tại xem ra hiệu quả cũng không phải rất lý tưởng.
Âm nhạc ưu thương, bầu không khí ám muội, Hàn Nại lẳng lặng nhìn chằm chằm Nặc Nhất Nhất, nhìn nửa ngày, nhẹ giọng lên tiếng: "Không muốn gặp tôi sao?"
Nặc Nhất Nhất ngẩng đầu nhìn Hàn Nại, đôi mắt có chút đỏ: "Hàn tổng."
Hàn tổng....
Tay cầm ly rượu của Hàn Nại run một cái, a... Được rồi, Hàn tổng, mặc dù là đáp án trong dự đoán nhưng trong lòng vẫn là có chút khó chịu. Hàn Nại nhìn chằm chằm Nặc Nhất Nhất, ánh mắt của Nặc Nhất Nhất lại phiêu đãng không nhìn nàng.
"Có chuyện gì sao? Đã lâu tôi không về sở, gần đây tôi đang tỉnh dưỡng."
"Không có việc gì thì không thể gặp cô sao?"
Hàn Nại nhìn chằm chằm Nặc Nhất Nhất, Nặc Nhất Nhất nhìn nàng: "Ngoại trừ công việc, chúng ta có cái gì để nói sao?"
Ngữ khí rất đạm nhạt, không có phẫn nộ không có oán giận, chỉ là bình bình đạm đạm, lại làm cho lòng người tích tụ.
Hàn Nại nhìn chằm chằm Nặc Nhất Nhất, sau khi quen biết Nặc Nhất Nhất lâu như vậy, nàng tựa hồ chưa từng thấy qua Nặc cảnh quan thế này.
Nặc Nhất Nhất nhìn Hàn Nại chốc lát, lắc đầu cười nhạt một tiếng, cô đứng dậy cầm lấy túi xách trên ghế xoay người rời khỏi.
Từ đầu đến cuối, cô cũng không có một chút do dự, thậm chí không nhìn Hàn Nại.
Bên trong quán bar, Hàn Nại nắm ly rượu, lẳng lặng uống rượu, trên mặt không có một tia tức giận, chỉ là trong mắt mơ hồ có một tia nôn nóng.
Nàng cũng không khó chịu, thậm chí có một tia âm thầm may mắn, nàng cũng không sợ Nặc Nhất Nhất trốn tránh, mà chỉ sợ cô đã quên, mà vừa rồi, Nặc Nhất Nhất hốt hoảng chạy trốn lại giả vờ bình tĩnh khiến Hàn tổng có cảm giác quen thuộc đã lâu. Nhưng bên cạnh Nặc Nhất Nhất tựa hồ luôn luôn có một số hoa cỏ, trước có vấn đề của Lý Nguyên còn chưa giải quyết, hiện tại lại là Trầm Thước Hi, Hàn Nại không dám cam đoan, nếu như Trầm Thước Hi không phải một nữ nhân thông minh cơ trí, nhìn ra quan hệ giữa cô và Nặc Nhất Nhất tiến thối có chừng mực, thì hai người ở nơi mập mờ này, có thể lại hun đúc tình cảm mập mờ hay không, hoặc là Nặc Nhất Nhất gặp được Trầm Thước Hi trước cô, tình huống lại sẽ thế nào?
Hàn Nại nhìn rượu còn dư lại trong ly rượu, nặng nề thở dài, mị lực của Nặc cảnh quan thực sự là không thể khinh thường.
* * * * *
Đối với Nặc cảnh quan không được mười giờ liền về đến nhà, Lưu Bạch Ngọc đang xem sát nhân hệ liệt biểu thị rất kinh ngạc: "Yêu, tại sao trở lại?"
Nặc Nhất Nhất không có tinh thần gì nhìn nàng một cái, vừa lúc nhìn thấy một bộ não người văng lên trên màn hình, hít sâu một hơi: "Bạch Bạch, chị thế nào biến thái như vậy?"
"Cái gì? Thế nào, không vui?"
Lưu Bạch Ngọc đã sớm hiểu biết Nặc Nhất Nhất, đối với nàng tâm địa gian giảo rõ như lòng bàn tay, mà nàng hiển nhiên tâm tình không tệ, vừa ăn khoai tây vừa vui vẻ xem phim.
"Những thứ máu me này chị mỗi ngày đều nhìn không cảm thấy ghê tởm sao?"
"Đối với người mạnh mẽ như tôi mà nói, đương nhiên không có gì."
Lưu Bạch Ngọc cũng không ngẩng đầu lên, Nặc cảnh quan rất phiền não, vào phòng rửa mặt thay áo ngủ. Nửa giờ sau, Nặc cảnh quan mang trùm đầu ra ngoài, vẻ mặt vô cùng bất thiện, cô ngồi trên ghế sô pha, dùng cái mông chen lấn Lưu Bạch Ngọc: "Chị nhích qua bên kia một chút."
"Em được rồi a, đừng ở bên ngoài bị chọc giận lại trút lên người tôi."
Lưu Bạch Ngọc khinh bỉ nhìn Nặc Nhất Nhất, xê dịch sang bên cạnh, Nặc Nhất Nhất trừng nàng: "Em bị chọc giận ở chỗ nào."
"Không phải sao?" Lưu Bạch Ngọc cười như không cười nhìn Nặc Nhất Nhất, Nặc Nhất Nhất liếc xéo: "Còn đáng ghét như vậy, ngày mai thịt kho tàu cũng không làm cho chị nữa."
"Nói cho cùng cũng không làm được mấy ngày nữa, không phải sao?"
Lưu Bạch Ngọc dáng vẻ không sao cả, Nặc Nhất Nhất kinh ngạc nhìn nàng: "Có ý gì, chị muốn đuổi tôi đi?"
"Là tôi đuổi em đi sao?" Lưu Bạch Ngọc dùng khăn ướt lau tay, cầm lấy điện thoại trên sô pha: "Hàn Nại không phải đã trở về rồi sao?"
"Làm sao chị biết?" Nặc Nhất Nhất nheo mắt nhìn Lưu Bạch Ngọc, Lưu Bạch Ngọc nhíu mày: "Đừng dùng đôi mắt hí như nhìn kẻ trộm của em nhìn tỷ tỷ, lẽ ra muốn cho em xem một thứ, hiện tại được rồi, không cho xem nữa."
"Xem cái gì?" Nặc cảnh quan không có tinh thần gì, ngón tay thon dài của Lưu Bạch Ngọc lướt trên màn hình điện thoại: "Tôi có từng nói với em chưa, Hàn Nại nhà em đa tài đa nghệ, lúc đại học đã từng chỉnh sửa phác hoạ, cô ấy cũng khó có được ấu trĩ một hồi, cư nhiên đã đăng lên mạng."
"Có liên quan gì đến tôi."
Tâm tình của Nặc cảnh quan càng xuống thấp, Lưu Bạch Ngọc cười xấu xa, vươn tay nhéo nhéo gương mặt mềm nhũn của cô: "Thế nào lại không liên quan đến em, cô ấy còn vẽ em."
"Vẽ em?" Nặc cảnh quan tinh thần tỉnh táo, mở to mắt nhìn Lưu Bạch Ngọc: "Cho tôi xem."
Cánh tay Lưu Bạch Ngọc giương lên, nâng điện thoại lên thật cao: "Hiện tại biết tôi tốt rồi chứ, em cầu xin tôi đi." Nàng cố ý dùng ngữ khí ác độc, người bình thường nghe được loại khẩu khí của nàng đều là thà chết chứ không chịu khuất phục.
Có thể khiến Lưu Bạch Ngọc bất ngờ chính là một giây sau Nặc Nhất Nhất lắc lắc cánh tay Lưu Bạch Ngọc, uống éo làm nũng: "Người ta cầu xin chị mà."
.....
Da gà rơi đầy đất, Lưu Bạch Ngọc hít sâu một hơi, mắt liếc nhìn Nặc Nhất Nhất: "Em càng ngày càng đê tiện rồi có biết hay không?"
"Tôi muốn xem."
Nặc cảnh quan rất chấp nhất, Lưu Bạch Ngọc không có cách với cô, mở tin nhắn, mở tranh Hàn Nại vẽ cho cô xem: "Nha, em xem, giống em không?"
"Đây không phải là thỏ sao?" Nặc Nhất Nhất ngây ngốc nhìn Lưu Bạch Ngọc, dáng vẻ bị lừa gạt. Lưu Bạch Ngọc nhai khoai tây: "Đó chính là em."
"Là thỏ là người tôi cũng không phân rõ?" Nặc Nhất Nhất có chút phẫn nộ rồi, biết là Lưu Bạch Ngọc đang đùa cô. Lưu Bạch Ngọc liếc mắt, muốn nhắc nhở: "Em nhìn kỹ một chút con thỏ mập này, em xem kỹ chân phải của nó, thấy không?" Lưu Bạch Ngọc dùng tay chỉ chỉ: "Không thể không nói, Hàn Nại thật có tài, vẽ giống như đúc, ánh mắt quả thực giống em như đúc, chính em xem đi, nhìn kỹ một chút chân phải của nó có quấn băng vải, không phải em thì là ai?"
"Được rồi, em đem hình ảnh thu nhỏ lại, nhìn toàn cảnh."
Nặc Nhất Nhất nghe lời thu nhỏ hình ảnh, sau khi thấy toàn cảnh, cô yên lặng run lên. Trong tranh, một con thỏ trắng mập mạp chân phải quấn băng tựa hồ đang ghé vào trên quầy rượu nhìn chằm chằm ly rượu ngây người, mà đối diện nó, một người dáng dấp rất giống Hàn tổng trong ta đang cầm dao cùng nĩa, không nháy một cái nhìn chằm chằm con thỏ mập kia.