Ôm Đầu, Ngồi Xuống!

Ôm Đầu, Ngồi Xuống! - Chương 16




Đối với việc Nặc Nhất Nhất đột nhiên quay về sở, tất cả mọi người vô cùng kinh ngạc, nhất là Lưu Bạch Ngọc, nàng nhảy lên ngồi trên bàn, hai chân bắt chéo, nhàn nhã hướng ánh đèn sơn móng tay, buồn bực hỏi: "Nhất Nhất, có phải đầu em bị lừa đá không, hiếm khi được nghỉ một lần, em không hảo hảo ở nhà dưỡng sức, đến trong sở làm gì?"

"Chớ phiền tôi, tôi đang bận."

Nặc Nhất Nhất cũng không ngẩng đầu lên, trên giấy nghệch ngoạc vẽ gì đó. Lưu Bạch Ngọc dừng tay, liếc xéo nhìn nàng một cái: "Ai u, em xem này dáng vẻ xanh xao thiểu não này trở về, thế nào, Hàn tổng khi dễ em?"

Kỳ thực Lưu Bạch Ngọc đã sớm biết Nặc Nhất Nhất bị chuyển khu vực quản lý, cũng biết việc này khẳng định không thoát khỏi liên quan đến Hàn Nại, nàng đã nghĩ để xem Nặc Nhất Nhất có thể nghẹn được bao lâu.

Nặc Nhất Nhất vẽ một trục thời gian thật dài, nghiêm túc phân tích tất cả giao lưu giữa hai người trước và sau khi tâm tình Hàn Nại đột biến, chân mày nhíu thật chặc, nhưng vẫn phân tích không ra. Cô vẽ nửa ngày, cầm lấy giấy, huých vào Lưu Bạch Ngọc đang thoa BB Cream: "Bạch Bạch, chị xem một chút là vì sao? Vì sao thái độ của Hàn tổng lại chuyển biến đột nhiên như vậy? Ở trên xe chúng tôi còn rất tốt."

"Quỷ mới biết được cô ta đang suy nghĩ gì, hơn nữa, em quan tâm cô ta suy nghĩ gì làm gì?"

Lưu Bạch Ngọc ngoài miệng tuy rằng nói như vậy, nhưng đầu vẫn suy nghĩ theo một phương hướng, nhìn trục tọa độ bừa bộn của cô có chút buồn cười, nhưng khi thấy chữ "xe", biểu tình trên mặt trong nháy mắt đọng lại.

"Làm sao vậy?" Nặc Nhất Nhất nhạy cảm đã nhận ra, Lưu Bạch Ngọc che giấu cúi đầu vén tóc bên tai: "Không có việc gì."

"Thật không?" Nặc Nhất Nhất híp mắt nhìn Lưu Bạch Ngọc, nàng rõ ràng cho thấy đã biết cái gì nhưng lại không muốn nói với cô. Nặc Nhất Nhất cùng Lưu Bạch Ngọc đã sớm quen thuộc, nhìn thấy nàng không nói ngược lại cũng không miễn cưỡng, Nặc cảnh quan vươn tay đem Lưu Bạch Ngọc từ trên bàn xốc xuống phía dưới, bản thân mình lại ngồi lên, sau đó từ góc độ này nhìn tờ giấy của mình, ánh mắt từ góc độ của Lưu Bạch Ngọc nhìn qua một lần, cô khẽ nhếch khóe môi, dùng bút khoanh tròn ba chữ "ở trên xe".

Lưu Bạch Ngọc trợn mắt hốc mồm nhìn Nặc Nhất Nhất, nàng biết Nặc Nhất Nhất trước đây ở trường học có chút danh tiếng, nhưng cho tới bây giờ không ngờ cô sẽ đem chiêu này dùng ở trên người của mình.

Trong lúc Lưu Bạch Ngọc ngây người, Nặc Nhất Nhất đã bắt đầu tìm kiếm trong mạng lưới quan hệ liên quan đến Hàn Nại, Lưu Bạch Ngọc nhìn cô chằm chằm một hồi, thở dài: "Nhất Nhất, em quyết định sao?"

"Cái gì?"

Nặc Nhất Nhất cũng không ngẩng đầu lên, Lưu Bạch Ngọc bên cạnh nàng, tay đặt trên con chuột của cô, ánh mắt bình tĩnh nhìn cô, đôi môi hé mở: "Em xác định em yêu Hàn Nại rồi sao?"

Nặc Nhất Nhất nhìn Lưu Bạch Ngọc, trong mắt có một tia thấp thỏm, nhưng không có thẹn thùng. Hảo cảm là có, nhưng thật sự là yêu sao? Yêu từ này trong lòng Nặc Nhất Nhất vẫn rất thần thánh.

Lưu Bạch Ngọc đạm đạm nhất tiếu: "Nhất Nhất, kỳ thực em như vậy tôi đã đoán được. Dù sao dáng vẻ và khí chất của Hàn Nại bày ra ở đó, cô ta đối với em...Ân, thái độ không tệ, thời gian lâu dài, em đối với cô ta có hảo cảm cũng rất bình thường, nhân khí của cô ta tôi đã biết. Em không cần kiêng kỵ cái gì, lúc trước em đối với tôi thế nào, tôi sẽ đối với em như vậy, đây mới là bạn bè, không phải sao?"

Nghe Lưu Bạch Ngọc nói như vậy, Nặc Nhất Nhất nếu còn giấu giếm thì quả thật là sĩ nhục hai chữ "bạn bè", cô cắn môi nhìn Lưu Bạch Ngọc: "Tôi không biết, chỉ là sau khi cô ta không để ý đến tôi, tôi rất khó chịu, gần đây ăn không ngon ngủ không yên, hơn nữa luôn luôn nghĩ đến cô ta. Đây có xem như là yêu không? Còn có, cô ta nhân khí rất tốt sao?"

"Em vừa mới bắt đầu không phải rất ghét cô ta sao?"

Lưu Bạch Ngọc không trả lời vấn đề của Nặc Nhất Nhất mà là hỏi lại, Hàn Nại là hạng người gì, nàng rất rõ ràng, nếu như có thể thay Nặc Nhất Nhất lựa chọn, nàng hy vọng Nhất Nhất cùng Hàn Nại không có liên quan, thái độ làm người của Hàn Nại nàng không thể xoi mói, mỹ lệ ưu nhã tự nhiên lưu loát, chỉ là bối cảnh của Hàn gia, không phải Nhất Nhất có thể tiếp nhận. Lại nhìn thái độ Nặc Nhất Nhất đối với nàng, cũng bắt đầu biết ăn dấm chua hỏi nhân khí, sợ là không thể dứt ra nữa.

Nặc Nhất Nhất không nói lời nào, bình tĩnh nhìn ánh mắt của Lưu Bạch Ngọc, với tính cách của Lưu Bạch Ngọc, kiêu ngạo tự tin, không sợ nhất chính là đối mặt, nhưng khi thấy đôi mắt tinh thuần có chứa một tia tìm tòi của Nặc Nhất Nhất, lòng của nàng không tự chủ được mềm nhũn ra. Lưu Bạch Ngọc thở dài, bất đắc dĩ nhìn Nặc Nhất Nhất: "Nhất Nhất, có một số việc, tôi lấy góc độ của một người bạn không cách nào nói cho em biết, đó dù sao cũng thuộc về chuyện riêng tư của người khác."

Nhìn ánh mắt của Lưu Bạch Ngọc, Nặc Nhất Nhất gật đầu, hỏi: "Vì sao chị đột nhiên ưu thương như vậy? Cùng ánh mắt ngày đó của Hàn tổng giống nhau như đúc."

Nói xong, Nặc Nhất Nhất tiếp tục nhìn chằm chằm ánh mắt của Lưu Bạch Ngọc, Lưu Bạch Ngọc nghiêng đầu: "Được rồi, chúng ta không nói chuyện này, khó có được em trở về, tôi mời em đi ra ngoài ăn cơm."

Nặc Nhất Nhất bĩu môi, xem ra cô không thể moi được tin gì từ Lưu Bạch Ngọc, nhưng ít nhất cũng đã có đầu mối rồi không phải sao? Đặt những thứ trong tau xuống, Nặc Nhất Nhất chỉ chỉ cảnh phục trên người: "Chị chờ tôi thay quần áo."

Nặc Nhất Nhất rất nhanh đã thay xong quần áo, cô kéo cánh tay Lưu Bạch Ngọc đi ra ngoài, trên mặt có nụ cười: "Vẫn là về sở tốt ở nhà cũng sắp phiền đến chết."

"Bệnh tâm thần, có mấy người giống như em vậy thích đến đơn vị." Lưu Bạch Ngọc bị tâm tình của Nặc Nhất Nhất ảnh hưởng, trên mặt cũng có cười, nhưng nụ cười này không duy trì được bao lâu, liền cứng ở trên mặt.

Vừa ra cổng, Nặc Nhất Nhất liền thấy Mẫn Văn thẳng tắp đứng ở đó như một thân cây.

Mẫn Văn vẫn trang điểm đơn giản như trước, vẫn như cũ là một thân sạch sẽ màu trắng, tô son môi màu đỏ tăng thêm tươi sáng, trạng thái tinh thần nếu so với ngày đó thì tốt hơn rất nhiều.

Mẫn Văn đến gần hai người, híp mắt một cái, đường nhìn rơi vào cánh tay kéo cùng một chỗ của Lưu Bạch Ngọc cùng Nặc Nhất Nhất. Nặc Nhất Nhất cảm thấy được, cô do dự mà buông tay ra, bất ngờ bị Lưu Bạch Ngọc nắm chặt tay phải, không chỉ có như vậy, còn mười ngón đan vào nhau, ngược lại là có chút mờ ám.

Nặc Nhất Nhất có chút quẫn bách, cô cũng không muốn xen vào khắc khẩu giữa hai người, đối với nhân vật tướng mạo băng lãnh xinh đẹp động lòng người lại nóng nảy cực đoan này khiến trong lòng cô không muốn tiếp nhận.

Chờ Mẫn Văn đi tới, trên mặt của nàng đã thay đổi mang theo nụ cười, giống như là muốn nói việc nhà mà đến: "Nặc cảnh quan đã trở về? Các cô đây là đi chỗ nào?"

Lưu Bạch Ngọc giống như không nghe thấy, lôi kéo Nặc Nhất Nhất thẳng tắp đi về phía trước, Nặc Nhất Nhất có thể rõ ràng cảm giác được lo nghĩ của cô, bị cô nắm tay càng lúc càng chặt.

Rất nhanh, Mẫn Văn đã bị vứt lại phía sau, bước tiến của hai người từ từ chậm lại, biểu tình của Lưu Bạch Ngọc cũng thư giản. Nặc Nhất Nhất nhìn nàng, liếm liếm môi: "Bạch Bạch, các người rốt cuộc làm sao vậy?"

Lưu Bạch Ngọc quay đầu nhìn cô, lạnh lùng nói: "Nhất Nhất, em nhớ kỹ, người không nên cùng một chỗ thì vĩnh viễn không cần có bắt đầu."

"Nhưng nếu như không bắt đầu, làm sao biết không nên cùng một chỗ?"

Nặc Nhất Nhất hỏi lại Lưu Bạch Ngọc, Lưu Bạch Ngọc cười nhạt nhìn cô: "Mua dây buộc mình."

Nặc Nhất Nhất cúi đầu không lên tiếng, cô liền buồn bực, ở nhà bị mẹ giáp công, ở đơn vị rõ ràng là ăn một bữa cơm chuyện đơn giản như vậy thế nào liền biến thành giảng đường tình cảm?

* * * * * *

Nặc Nhất Nhất ở trong sở vài ngày, đã bắt đầu bận rộn chuyện khu vực, bởi vì trong sở cảnh lực không đủ, thông qua sự phối hợp lãnh đạo, cuối cùng cũng có mấy cảnh sát trẻ tuổi đến. Cảnh sát nhận quản lý khu vực là một nam nhân trẻ tuổi, tên Vương Cường, tính cách có chút ngại ngùng, lại thoải mái, thấy Nặc Nhất Nhất liền toét miệng cười, khiến cho Nặc Nhất Nhất có chút ngượng ngùng.

Đối với biểu hiện của Nặc Nhất Nhất, Triệu Vũ sư phụ cuối cùng cũng yên tâm, không hổ là đồ đệ của hắn, tốc độ thích ứng quả nhiên rất nhanh, trước đó còn muốn chết không muốn sống, không thể chấp nhận điều chỉnh trong sở, hiện tại đã có thể vui vẻ nói với Vương Cường những việc cần chú ý trong khu vực. Nặc Nhất Nhất coi như là nhìn thấu, vừa mới bắt đầu trong sở lấy cớ cô không có kinh nghiệm để đổi khu vực của cô, hiện tại phái tới một người so với cô còn không có kinh nghiệm, quên đi, đã biết sớm như vậy không phải sao? Nặc Nhất Nhất đè nén tính tình giới thiệu các trường hợp cho Vương Cường, lúc đến Ma Huy, Nặc Nhất Nhất không tránh được nhíu mày, Vương Cường nhìn cô như vậy cũng sợ hãi, ngày đầu đến sở hắn đã nghe qua Nặc Nhất Nhất giương cảnh côn đại chiến đội an ninh Ma Huy sự tích quang vinh, vui đùa thì vui đùa, có thể đem một cô gái ép buộc thành như vậy là có bao nhiều mạnh bạo a: "Nhất Nhất, tôi nghe nói Ma Huy đặc biệt không dễ quản lý, lực lượng an ninh cường đại, vậy cô có thể dẫn tôi đến đó một chuyến không, giới thiệu một chút, sau này cũng dễ khai triển công việc."

Nặc Nhất Nhất không lên tiếng trả lời, cô dùng ánh mắt đến meo meo sư phụ, đã nhìn thấy Triệu Vũ nhàn nhã uống trà.

Trầm mặc chỉ chốc lát, Nặc Nhất Nhất gật đầu, dùng những lời trước đây sư phụ đã nói với cô: "Ngươi đi lấy trang bị đi."

"Được rồi, cảm ơn!"

Vương Cường vui vẻ đi tìm trang bị, Nặc Nhất Nhất thất thần, cũng sẽ không đúng lúc như vậy, gặp phải Hàn Nại đi?Tựa hồ đã thật lâu không gặp.

Nhân sinh luôn luôn sẽ có rất nhiều trùng hợp, mà duyên phận cũng thường sẽ cho người ta trở tay không kịp lại mang đến kinh hỉ.

Chờ Nặc Nhất Nhất dẫn theo Vương Cường đi vào cửa lớn Ma Huy, liếc mặt một cái liền nhìn thấy Hàn Nại đang đứng phía trước một đám người thị sát.

Hầu như tròn một tháng không gặp mặt rồi, Nặc Nhất Nhất không biết nên có cảm tưởng gì, cô một tay bám cửa, dưới chân tích góp từng tí một khí lực dần dần mất đi. Vương Cường đang hưng phấn nhìn xung quanh: "Nhất Nhất, chính là như vậy?"

Bị Vương Cười gọi về hiện thực, Nặc Nhất Nhất miễn cưỡng mỉm cười: "Ân."

Hàn Nại đang thị sát định kỳ mỗi tuần một lần, phía sau là quản lý các bộ phận, đang làm việc nàng luôn luôn là khí thế bức người, mi tâm theo thói quen nhíu lại. Quản lý đại sảnh nói gì đó, A Khôn từ phía sau đã đi tới, cùng Hàn Nại kề tai nói vài câu, Hàn Nại giật mình, ngẩng đầu, nhìn về phía Nặc Nhất Nhất.

Trong lúc nhất thời, hai người đã lâu không gặp ánh mắt giằng co ở tại một chỗ, trong lúc ánh mắt qua lại, các loại tâm tình lan tràn.