Ôm Đầu, Ngồi Xuống!

Ôm Đầu, Ngồi Xuống! - Chương 12




Nặc Nhất Nhất không trả lời, tay lại nắm thành quyền, mi tâm nhíu chặt. Hai người này thật sự có tình cảm sao? Nếu quả như thật yêu nhau, nhắc tới một nửa kia không phải sẽ mọi cách giữ gìn sao? Tại sao lại nói ra những lời không chịu nổi như vậy?

Mẫn Văn nhìn chằm chằm mặt cô một lúc, ngồi lại tại chỗ, nhàn nhạt nói: "Xem ra là chưa từng thử qua."

Nặc Nhất Nhất hít một hơi thật sâu, cô nhớ đến đôi mắt hồng hồng cùng dáng vẻ bi thương của Lưu Bạch Ngọc, đột nhiên rất muốn cùng Mẫn Văn đánh một trận.

Mẫn Văn liếc mắt nhìn cô, cong khóe môi: "Thế nào, muốn đánh nhau sao? Vừa lúc, đánh nhau rồi Nặc cảnh quan có thể trực tiếp bắt tôi về sở, cũng tiết kiệm thời gian chờ đợi ở bên ngoài."

Lời nói của Mẫn Văn làm dịu tức giận của Nặc Nhất Nhất, cô dừng một chút, nhìn Mẫn Văn. Tóc dài của Mẫn Văn che mặt, sự yếu đuối giấu sâu trong mắt. Mẫn Văn nhướng mày, rất hiển nhiên không thích bị Nặc Nhất Nhất dò xét ánh mắt: "Có lời gì có thể nói thẳng hay không?"

Nặc Nhất Nhất do dự một chút, lắc cái ly trong tay: "Cô một mực chờ bên ngoài sở?" Chẳng lẽ là đợi cả đêm?

Mẫn Văn mím môi, không trả lời. Nặc cảnh quan tỉ mỉ đánh giá Mẫn Văn, gương mặt tinh xảo tái nhợt gần như bệnh trạng, tuy rằng đã trang điểm nhưng vẫn không che được vành mắt đen lộ ra mệt mỏi rã rời, nhìn lại ngón tay xanh nhạt đang nắm chặt cái ly của nàng, Nặc Nhất Nhất lắc đầu. Tình cảm này thật là đáng sợ, cứ thế dằn vặt Bạch Bạch loại người hoạt bát như vậy thành oán phụ, mà băng sơn tỷ tỷ trước mắt cũng biến thành bệnh tâm thần, vẫn là không nên dính vào thì tốt hơn.

"Tôi muốn gặp cô ấy."

Mẫn Văn đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Nặc Nhất Nhất, biểu tình thoáng qua vẻ bất cần, nhưng trong mắt lại mang theo một tia khẩn thiết. Nặc cảnh quan nghi hoặc nhìn cô: "Vậy cô đến gặp a."

"Tôi cần sự giúp đỡ của cô."

Ánh mắt Mẫn Văn khẩn thiết, điều này làm cho Nặc Nhất Nhất hoảng hốt nghĩ tới dáng vẻ lúc ăn cơm của Hàn Nại, cô trầm mặc chỉ chốc lát, nhẹ nhàng lắc đầu. Tình cảm của hai người, cho dù là bạn thân cũng không thể can thiệp, huống hồ, với tính tình của Lưu Bạch Ngọc, kiêu ngạo như vậy sợ là càng không thể chịu được người khác nhúng tay vào.

"Sợ tôi làm tổn thương cô ấy.?"

Mẫn Văn nhìn chằm chằm ánh mắt của Nặc Nhất Nhất, Nặc cảnh quan bị nàng nhìn có chút lạnh tâm, thật tình cảm thấy tỷ tỷ này quá mức cảm tính.

Ngón tay của Mẫn Văn gõ lên miệng ly, lạnh lùng cười: "Cũng được, cô có thời gian cùng cô ấy hao tổn, tôi ngược lại muốn xem thử, cô ấy có thể tránh tôi đến khi nào."

Nặc cảnh quan hết chỗ nói rồi, cô đã nhìn ra, hôm nay cho dù cô không để ý tới Mẫn Văn, tỷ tỷ này cũng có thể lẩm bẩm một ngày đêm.

* * * * * *

Cứ như vậy bỏ lại Mẫn Văn mà vào sở, Nặc cảnh quan trước tiên đến căn tin ăn một chút bữa sáng, lấy thêm một phần mang lên lầu.

Trong túc xá, Lưu Bạch Ngọc đang bốn chân tám hướng ngủ say sưa, không hề có tư thế gì nữa, hai chân thon dài gác lên chăn, tóc hỗn loạn đắp lên mặt. Chân dài cộng thêm bĩu môi, thật đúng là không lời nào để nói. Nặc cảnh quan mỉm cười, dùng khăn tay ướt lau tay, nhéo mũi Lưu Bạch Ngọc.

Một lúc sau, Lưu Bạch Ngọc liền nghẹn đến mức vẻ mặt đỏ bừng, nàng không nhịn được mở mắt ra, hất tay của Nặc Nhất Nhất ra.

"Làm gì? Muốn cùng chị ngủ một giấc sao?"

Hô hấp ấm áp mang theo khàn khàn do chưa tỉnh ngủ cùng nhau phun trên má Nặc cảnh quan, còn mang theo một hương thơm khác, Nặc cảnh quan khuôn mặt hơi đỏ lên, giùng giằng đẩy ra Lưu Bạch Ngọc: "Tôi đi lấy bữa sáng cho chị, mau đứng lên."

"Nga."

Lưu Bạch Ngọc duỗi người, vuốt mái tóc quay đầu nhìn bữa sáng trên bàn, hài lòng nở nụ cười: "Vẫn là Nhất Nhất của chúng ta tốt, thật sự không uổng công thương em."

Nặc Nhất Nhất liếc mắt, cô hiện tại thật sự biết cái gì gọi là không phải người một nhà thì không vào cùng một cửa, Bạch Bạch cùng Mẫn Văn quả thực có hiệu ứng đám đông.

Lưu Bạch Ngọc rời giường đơn giản rửa mặt xong, nàng lười thay quần áo, ngồi ở trên giường ăn bữa sáng: "Nhất Nhất, em luôn nhìn tôi chằm chằm làm gì? Chẳng lẽ bị khuôn mặt đẹp của tôi hấp dẫn?"

Nặc Nhất Nhất ngồi ở đối diện Lưu Bạch Ngọc, nhíu mày: "Đáng ghét."

Trong mắt kia rõ ràng muốn nói lại thôi, Lưu Bạch Ngọc nhìn thấy mi cốt của cô dán băng dán, thở dài, buông chén đũa: "Còn đau không?"

"Không đau, ngày hôm qua Hàn tổng băng bó cho tôi." Nặc Nhất Nhất vội vã mỉm cười, cô biết Lưu Bạch Ngọc tâm tư nặng, sợ nàng tự trách nữa. Lưu Bạch Ngọc nhướng mày: "Ai u, không sai a, tiến triển nhanh như vậy. Hàn đại tiểu thư thật sự đối với em không bình thường đâu."

Nặc cảnh quan không nói lời nào, nhìn chằm chằm Lưu Bạch Ngọc. Lưu Bạch Ngọc nhìn cô, trầm mặc chỉ chốc lát: "Em đã gặp cô ta?"

"Cô ta?" Nặc cảnh quan nhìn ánh mắt của nàng: "Là ai?"

Lưu Bạch Ngọc tức giận cười, vươn tay nhéo nhéo khuôn mặt Nặc Nhất Nhất: "Em cũng muốn bắt nạt tôi sao?"

Nặc Nhất Nhất chụp tay của Lưu Bạch Ngọc ra: "Mẫn Văn gọi điện thoại cho chị rồi đi?"

Nụ cười của Lưu Bạch Ngọc rút đi, không nói. Nặc Nhất Nhất chính là chịu không nổi bộ dạng này của nàng, mỗi lần vừa nhắc tới Mẫn Văn trong nháy mắt từ hoa loa kèn biến thành cỏ đuôi chó.

"Cô ta không làm gì em chứ?"

Lưu Bạch Ngọc nhìn Nặc Nhất Nhất từ trên xuống dưới, nhớ đến dáng vẻ vừa mới bắt đầu đã nổi nóng của Mẫn Văn, Nặc cảnh quan nở nụ cười.

Nụ cười đó có chút chói mắt, Lưu Bạch Ngọc nàng cùng Nặc Nhất Nhất ở chung lâu như vậy, còn chưa thấy qua cô cười đến hư hỏng như vậy.

"Cho chị nghe một thứ."

Nặc Nhất Nhất từ trong túi lấy ra điện thoại, phát một đoạn ghi âm.

— Nếu như tôi cứ như vậy đứng ở bên ngoài, hô to Nặc Nhất Nhất tôi yêu cô, trong sở sẽ là phản ứng gì? Ân? Bạn tốt?

— nga? Vậy cô có nhìn kỹ dáng người của cô ấy không, rất tốt nga~

— hoặc là cô đã cảm thụ thưởng thức qua rồi?

.....

Nghe giọng nói quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn, sắc mặt của Lưu Bạch Ngọc dần dần âm trầm xuống, Nặc cảnh quan nhìn dáng vẻ của Lưu Bạch Ngọc, còn kém ở bên cạnh ngâm nga một bài hát.

Tắt ghi âm, Lưu Bạch Ngọc lạnh lùng nhìn Nặc Nhất Nhất. Nặc Nhất Nhất vội vàng phất tay giải thích: "Tôi không nói gì cả, một chút cũng chưa từng bán đứng chị."

"Không nói gì? Với tính cách của Mẫn Văn sẽ thả em đi?" Lưu Bạch Ngọc nhìn chằm chằm Nặc Nhất Nhất, Nặc cảnh quan cười nói: "Tôi đây không phải là nỗ lực giả vờ đứng về phía đối phương sao? Đối với cô ta bày tỏ sâu đậm thương hại cùng thương tiếc, làm tê liệt tư tưởng của Mẫn Văn, nếu không làm sao có thể mang tư liệu đắt giá như vậy về cho chị? Hơn nữa, tôi thật sự không để ý tới cô ta, chính là cô ta một mình lảm nhảm mười phút, tôi chỉ dùng các loại biểu tình phối hợp một chút."

Lưu Bạch Ngọc nhíu mày, nhìn Nặc Nhất Nhất: "Em hôm nay rất không bình thường, có phải đã bị khi dễ ở đâu đó, nên phát tiết trên người Mẫn Văn hay không?"

"Ách, tôi làm sao có thể bị khi dễ, Bạch Bạch, chị cũng thật là, kết quả là vẫn che chở cô ta, quả nhiên tình bạn ở trước mặt tình yêu đều là một đống đất."

Lưu Bạch Ngọc bị Nặc Nhất Nhất nói nghẹn lời, cô nhìn Nặc Nhất Nhất, nheo mắt lại.

Nặc cảnh quan lại tựa hồ như nhớ ra cái gì đó, cô thận trọng hỏi: "Bạch Bạch, bên cạnh chị phải có không ít người quyền thế ở bề trên đi?"

"Làm gì? Em muốn làm quen?"

" Không phải....."

Nặc Nhất Nhất có chút không được tự nhiên: "Tôi chính là muốn tìm một người từng học qua thôi miên hỏi một chút vấn đề chuyên nghiệp."

"Hỏi tôi a." Lưu Bạch Ngọc vỗ vỗ bên giường: "Làm sao vậy, ai thôi miên em?"

"Không ai thôi miên tôi, đây không phải là......" Nặc cảnh quan gãi đầu một cái: "Gần đây tôi đối với thôi miên tương đối có hứng thú, chính là muốn hỏi chị, có kỹ thuật thôi miên nào có thể trong lúc vô tình, thôi miên một người khác, khiến người đó quên không được ánh mắt của chị?"

Lưu Bạch Ngọc đang ăn trứng gà bị nghẹn, nàng dùng sức vỗ lưng, Nặc Nhất Nhất vội vàng rót cho nàng ly nước: "Chị ăn nhanh như vậy làm gì?"

Uống một hơi hết ly nước, khuôn mặt Lưu Bạch Ngọc nghẹn đến mức đỏ bừng, trong mắt nàng phát ra ánh sáng nhìn Nặc Nhất Nhất: "Nhất Nhất, tôi cũng hỏi em một vấn đề."

"Nga, hỏi a."

Nặc nhất nhất gật đầu, chăm chú nhìn Lưu Bạch Ngọc, Lưu Bạch Ngọc ổn định hơi thở, nhìn cô, cười như không cười hỏi: "Có phải em bị Hàn Nại thôi miên hay không?"

.......

Nặc cảnh quan đầy bụng tâm sự về nhà không đợi được Hàn tổng, trái lại nhận được điện thoại.

Có chút không nhịn được, Nặc Nhất Nhất đến một quán bar tao nhã, trước đây cô đã nghe nói qua, tiêu phí không phải một tiểu dân chúng thông thường như cô có thể đến, dưới sự hướng dẫn của nhân viên, Nặc Nhất Nhất vào phòng.

Trong phòng ô yên chướng khí một đống người, trên cơ bản đều là trung niên nam nữ, nhìn cách ăn mặc trang điểm, điều là không phú thì quý, mà Hàn Nại bị đám người vây quanh, cô chắc là uống không ít, trên mặt ửng đỏ một mảnh, mặt mày tuy rằng nhìn qua thần thái sáng láng, nhưng Nặc Nhất Nhất lại nhìn thấy sự uể oải trong đó.

"Phải đi rồi sao? Tiểu Hàn?"

Một nam nhân bụng phệ lưu luyến không rời lôi kéo Hàn Nại hỏi, Hàn Nại không dấu vết tránh ra, cười khẽ: "Hoàng tổng, lần sau đến Mẫu Đơn Viên, tôi sẽ sắp xếp."

Nặc Nhất Nhất nhìn qua rất nhiều mặt của Hàn Nại, nhưng Hàn Nại trong tiệc rượu vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy, mặc dù là có lệ cùng xã giao nhưng nụ cười trên mặt nàng cùng Hoàng tổng kia hàng toàn trống rỗng, trong lòng phiền muội.

Nặc Nhất Nhất biết mình là đến đóng vai tài xế, cô đứng ở một góc, không nói lời nào mà chờ đợi.

Lại đợi khoảng năm phút, Hàn Nại mới đột xuất vòng vây, đi ra, vừa ra đến trước cửa nàng còn đang kiều mị vẫy tay từ biệt.

Đóng cửa lại, bước chân Hàn Nại lảo đảo, nhíu mày, Nặc Nhất Nhất nhanh chóng đỡ lấy nàng.

"Khó chịu....."

Hàng mi xinh đẹp của Hàn Nại nhíu thật chặc, đôi mắt nhắm lại dáng vẻ rất thống khổ. Nặc Nhất Nhất vừa tức giận vừa đau lòng, đỡ nàng đi vào phòng vệ sinh: "Khó chịu làm gì còn uống nhiều như vậy? Rửa mặt trước đi."

"Không được, trôi trang điểm."

Hàn Nại tựa vào người Nặc Nhất Nhất, tay ôm eo cô, quay đầu nhìn cô, mùi rượu đập vào mặt Nặc Nhất Nhất, Nặc Nhất Nhất nhíu mày, Hàn Nại nhìn bộ dáng này của cô, nở nụ cười: "Thế nào, ghét bỏ tôi làm bẩn cô?"

"Uống nhiều rồi?"

Mi tâm của Nặc cảnh quan nhíu chặc hơn, cô luôn luôn không thích những nơi ô yên chướng khí thế này, Hàn Nại vẫn nhìn cô, ánh đèn màu cam của nhà hàng chiếu lên khuôn mặt cùng chiếc cổ thon dài của nàng, cực kỳ giống một con thiên nga cao ngạo. Nặc Nhất Nhất nghiêng đầu, Hàn Nại nhẹ nhàng cười: "Nặc cảnh quan, đã từng nghe qua câu này chưa?"

"Là câu gì?" Nặc Nhất Nhất cố sức đỡ lấy thân thể Hàn Nại, cô đã nhìn ra. Hàn tổng uống nhiều.

Hàn Nại nhìn chằm chằm vào mắt cô, nhếch miệng lên: "Say rượu nói lời thật."

Dưới cái nhìn kinh ngạc dò xét của Nặc Nhất Nhất, Hàn Nại nâng tay qua lại vuốt ve đôi môi khêu gợi của Nặc cảnh quan, cười nói: "Trong lòng không giống như cái miệng nhỏ này a."

Nặc Nhất Nhất: "......"