Ôm Chặt Bắp Đùi - Tiêu Diệt Đường Quả

Chương 43




Chàng trai cắn môi, rõ ràng thoải mái đến bay bổng nhưng lông mày vẫn nhíu chặt. Diệp Tịch Nhan kẹp chim lớn, vểnh cao cái mông, “Em cũng hơi yêu anh.”

Chàng trai nghe vậy thì nắm cái v* rồi bắn phụt ra. Một giây cũng không nhịn nổi.

Cơ thể mỹ diệu khiến người ta trầm mê, nhưng tình yêu của cô mới là thứ có thể lấp đầy và làm anh kích động.

Hứa Vong Xuyên rất muốn được Diệp Tịch Nhan yêu thương.

Giây tiếp theo, Diệp Tịch Nhan cũng nóng lên rồi phun trào, toàn thân co rút, ngón chân cuộn tròn trắng bệch, ánh mắt cũng mơ màng.

Anh ôm cơ thể èo uột của cô vào bồn tắm, rồi quăng một câu, “Một ngày nào đó, em sẽ rất yêu anh.”

Mà không phải là hơi. Phốc.

Diệp Tịch Nhan cười ra tiếng, cô dụi dụi cơ thể vào lồng ngực rộng rãi mềm dai của chàng trai, nhịn không được, véo khuôn mặt chó nghiêm túc và nói, “Anh ngu ngốc lắm, Hứa Vong Xuyên à.”



Phòng ngủ.

Giường công chúa màu hồng, ga giường bằng lụa vừa trơn vừa mát, lại còn có mùi thơm nhàn nhạt. Không khí mát mẻ phả ra từ điều hoà, cô sấy khô tóc, xoa sữa dưỡng thể lên người, rồi nằm dài trên giường lăn qua lăn lại.

Hứa Vong Xuyên nghe thấy cô kêu to thì lo lắng, “Có chuyện gì sao?” “Không có.”

“Vậy em sao vậy?” “Mệt mỏi…”

Hứa Vong Xuyên lập tức quỳ xuống giường xoa bóp cho cô, trước tiên là bóp vai rồi lại ấn eo, đấm chân giúp cô mà cứ như cán mì, đau quá, xoa bóp đến mức mặt cô méo xệch nhưng cũng thoải mái hẳn.

Trước kia, cô chưa từng yêu đương với ai.

Luôn cảm thấy đàn ông đều là lũ không biết nói lý, vừa ngu xuẩn vừa tự luyến.

Hiện tại có người hầu hạ, bỗng nhiên hiểu có những cô gái luôn bận rộn cả năm, một người lại một người, vừa có dương v*t không cần nạp điện vẫn biết xoa bóp tiểu huy*t và đôi tay không sợ phiền phức xoa bóp cơ thể cho, đi chỗ khác cũng phải tốn đến mười vạn tám vạn, có khi còn phải nhìn sắc mặt của người phục vụ nam.

Quả nhiên vẫn nên nhân dịp tuổi còn trẻ làm những việc này, không phải với mục đích kết hôn, chỉ đơn giản là chơi bời.

Cảm giác phai nhạt thì thay đổi người khác, thật sự là quá tuyệt diệu. Diệp Tịch Nhan ôm gối rồi vui vẻ đi ngủ.

Tỉnh lại thấy con chó kia còn chưa ngủ, đang nhìn cô với ánh mắt thâm tình.

Diệp Tịch Nhan chui vào ngực anh, chân quấn vào chân anh, tay chọc vào ngực, “Có phải muốn em ôm anh ngủ không?”

“Ừm.”

“Ôm em đi.”

“Tịch Nhan, tư thế ngủ của em rất đáng yêu, giống con dơi.” “Hả?”

Diệp Tịch Nhan tỉnh táo trong phút chốc, lấy điện thoại tra hình ảnh— con dơi treo ngược cành cây, hai cánh khép lại, cách ngủ này quả thực khá đáng yêu. Cô bóp mặt anh, vẻ mặt nanh ác, “Ngủ mau.”

Hứa Vong Xuyên trầm mặc hỏi: “Ngày mai còn có thể đến không?” “Nếu em nói không thì sao?”

“Vậy anh sẽ nhìn em nhiều hơn một chút.” Không ngủ.

Cô thở dài, lại thấy quầng mắt xanh đen của anh, nghĩ đến việc ban ngày anh còn phải huấn luyện, sợ bắp đùi của mình sẽ sụp đổ trước tận thế mất, cô đành phải nới lỏng: “Muốn tới thì tới.”

Hứa Vong Xuyên cười lên, ôm chặt cô, “Biết ngay em sẽ thương anh mà.” Diệp Tịch Nhan hừ một tiếng rồi nhắm mắt lại.

Không bao lâu sau, quần đùi vừa mặc lại bị lột ra, côn th*t nóng bỏng phốc cái đã chen vào.

“Hứa Vong Xuyên!”

“Em ngủ việc của em, anh chỉ muốn đi vào cho ấm áp, không làm gì khác đâu.” “Hứa Vong Xuyên!”

“Chỉ cắm hai lần là hai lần, anh cam đoan!” “Hứa Vong Xuyên!”

“Kêu la cái gì, chưa từng thấy đàn ông ch*ch gái sao? Cho em một cơ hội, kẹp chặt anh, nếu không anh làm đến hừng đông luôn!”

Diệp Tịch Nhan:… Chó ch*t.

Cô ngoan ngoãn nghe lời, dùng tất cả vốn liếng kẹp chặt lại, kết quả là đổi lấy việc bị chơi từ trên giường xuống dưới giường, trốn vào toa lét lại bị chơi với tư thế xi tiểu, rồi ôm đến trước gương để vừa cắm vừa hôn, miệng bị cắn sưng vều cả lên.

Cuối cùng khi tỉnh lại, Diệp Tịch Nhan phát hiện mình nằm ở ghế sô pha.

Hứa Vong Xuyên tinh thần tỉnh táo mặc quần vào, còn cô thì chổng mông hứng tinh d*ch… Toàn thân trên dưới không có chỗ thịt nào ngon.

Thật là sảng khoái.

À không, thật là thê thảm. Hu hu hu.



Một tuần cách thời điểm dịch Zombie bùng phát, Diệp Tỳ Hưu vẫn luôn chè chén quá độ bỗng nhiên mất khẩu vị, xin phép nghỉ ở nhà, không phải kiểm kê vật tư mà là dùng thử vũ khí.

Cô sẽ dùng cung, độ chính xác tạm được, nhưng đồ chơi này khá tốn kém, bó mũi tên chuẩn bị hơi khó khăn. Búa có tác dụng, đáng tiếc phải đánh cận chiến, gặp phải con Zombie có thân hình cao lớn hoặc là nhân loại, còn chưa đi đến gần đã bị quật ngã, có khi tự tìm đường ch*t. Cô còn sai người mua hai con dao sưu tầm, rất dài, dùng để giết người khá tốt, giết Zombie thì không được, lưỡi đao chỉ chặt đầu được hai lần là hỏng, mà cô không biết sửa chữa.

Đồ dùng vật tư thì ổn rồi.

Lương khô cả bao, tầng hầm có một loạt tủ lạnh, tất cả đều chứa thịt, kệ hàng bên trên bày đầy đồ ăn nhanh, cơm hộp các loại. Trong vườn hoa, cuốc xẻng có đủ, đã mua rất nhiều hạt giống, cô cũng trồng thử rồi, hiện tại cà chua còn có thể ăn được.

Thời điểm mới bắt đầu, chắc chắc có thể chống đỡ được một đoạn thời gian. Nếu như phòng ở có thể chịu được Zombie xâm phạm.

Mấy ngày không đi học.

Thầy côgọi điện cho phụ huynh thăm hỏi, nói là thời kỳ học tập quan trọng không thể nghỉ, cha Diệp còn mấy cái hạng mục bận đến sứt đầu mẻ trán, nghe thầy cô cáo trạng xong thì muốn xin nghỉ phép trở về xem cô, doạ cho Diệp Tịch Nhan đang định kim ốc tàng kiều phải lập tức dọn dẹp rồi đi đến trường học.

Bà giúp việc hình như cũng phát hiện gì đó.

Nhưng bà ấy vốn là người lấy tiền làm việc, lười quản việc Diệp Tịch Nhan mua máy bay gì đó.

Tài xế thì yên lặng kéo rào chắn lưới sắt, nhưng không cản được con chó biết bay, vậy nên chẳng có lần nào ngăn được Hứa Vong Xuyên đến.

Ngược lại, nó phá rách không biết bao nhiêu quần áo của người kia làm Diệp Tịch Nhan phải mua rất nhiều quần áo nam đặt trong phòng.

“Tịch Nhan, sao cậu cứ thích chạy vào phòng vệ sinh thế.”

Lớp tự học, nhân lúc thầy giáo ra ngoài hút thuốc, Tôn Á quay đầu lại hỏi.

Trở về học mới được mười ngày, Diệp Tịch Nhan không phải đi đại tiện thì là đi tiểu tiện, thầy cô chẳng buồn phản ứng, chẳng cần cô báo cáo, cứ thích đi lúc nào thì đi.

Đừng có xả luôn ra lớp là được.

Diệp Tịch Nhan u ám nói: “Phòng vệ sinh cuối hành lang, tầm nhìn tốt, có chuyện gì tớ có thể lập tức báo để các cậu kịp thời chạy trốn!”