“Cục cưng!”
Hứa Vong Xuyên giang hai tay ôm cô rồi xoay vòng giữa không trung, suýt chút nữa còn ghìm ch*t Diệp Tịch Nhan. Mãi mới thoát khỏi cánh tay sắt, cô gái phải cam chịu số phận đi tìm quần áo để anh thay giặt.
Tìm một hồi chẳng còn cách nào khác.
Chỉ có thể lấy quần áo ngủ và dép lê của cha thôi.
Hứa Vong Xuyên đổi dép rồi ngoan ngoãn đi vào phòng tắm với cô, rửa mặt đánh răng cùng nhau. Động tác của anh rất mạnh bạo, đánh răng mà như lau giày, cứ thế như đâm trúng huy*t cười của Diệp Tịch Nhan.
Cô gái ngậm bọt kem chọc vào lưng anh, “Làm gì thế, có thù với hàm răng à?” Anh nghiêng đầu nhìn sang, rồi im lặng điều chỉnh động tác nhẹ dần đi.
Bàn chải của cô thật nhỏ, lông cũng rất mềm. Không dùng sức sẽ có cảm giác chưa được sạch sẽ. Một lúc nó còn muốn hôn cô mà.
Diệp Tịch Nhan xoa bọt sữa rửa mặt giữa hai lòng bàn tay, hất cằm lên, “Ngồi xổm xuống.”
Hứa Vong Xuyên ngoan ngoãn xoay người. Bẹp!
Toàn thân anh run lên, mặc cho cô gái giữ mặt rồi xoa nắn. Chàng trai chống gối, ngón tay ngọ nguậy lung tung, mãi mới bình tĩnh nổi.
Lông mi dính bọt thật dài. Còn dài hơn cả cô.
Diệp Tịch Nhan nhéo cái, xác định là thật mới buông tay.
Cô đẩy anh đi ra ngoài, nói muốn tắm một chút, con chó lớn vốn đang nghe lời bỗng nhiên làm phản, hai chân như mọc rễ dưới đất, ngón tay thô ráp móc lấy cầu vai của áo ba lỗ màu đen định kéo xuống.
“Cục cưng, chồng cởi giúp em nhé.”
Diệp Tịch Nhan híp mắt, “Em có tay”. Nói xong còn lắc lắc tay nhỏ, không biết đắc ý cái gì.
“Anh biết.” Hứa Vong Xuyên nắm chặt bả vai mượt mà nhỏ nhắn, nhẹ nhàng vuốt ve, “Tắm chung không được sao?”
“Không được.” “Xin em đấy.”
“Van xin cũng không được, chắc chắn anh sẽ nhân cơ hội cắm em!” “O, sao em biết hay vậy?”
Diệp Tịch Nhan không tức giận nổi, cô bị mù chắc, rõ ràng có thể đoán được! Ánh mắt anh thâm trầm như phủ lớp sương mù, vừa tối vừa sâu, nhìn đã biết đang nghĩ những điều xấu xa.
Hứa Vong Xuyên cúi người nắm chặt vai cô, gằn từng chữ: “Đoán xem vừa rồi anh đã ước gì?”
“…Có thể không đoán không?”
“Không được.” Hứa Vong Xuyên cọ mũi lên mặt cô, “Đoán nhanh.” “Giàu sau một đêm?”
“Không.”
“Trở thành học bá?” “Không.”
“a a a, thế này muốn đoán đến lúc nào?” “Được chơi em.”
“…”
Biết ngay mà!
Diệp Tịch Nhan đẩy anh, Hứa Vong Xuyên thừa cơ ôm người vào ngực mà vần vò. Anh nói từ nhỏ đến giờ đã ước rất nhiều điều, nhưng chưa bao giờ thành công.
Sau khi em trai sinh ra, cả nhà chỉ xoay quanh em trai, anh cầu nguyện cha mẹ có thể chia sẻ chút yêu thương cho anh, kết quả ra đường bị người ta đánh, về nhà lại bị cha treo lên đập, giận dỗi bỏ nhà ra đi, nhưng ch*t cười, hoá ra chẳng có ai tìm anh cả.
Diệp Tịch Nhan:…
Về sau mới biết do em trai bị bệnh bẩm sinh, cả nhà xoay quanh em là chuyện bình thường, vậy là anh không giận nữa. Kết quả, cha mẹ lại cãi nhau cả ngày lần đêm, thường xuyên đập bát đập đĩa, anh cầu nguyện cha mẹ hoà thuận lại, kết quả sau hai ngày không đánh nhau thì liền ly hôn.
Diệp Tịch Nhan:…
Về sau, mẹ dẫn anh và em trai Hứa Tinh Niên đến đây sống, không có cha ngược lại cũng rất hạnh phúc. Anh cầu nguyện gia đình mình mãi mãi không chia cách ly biệt, kết quả sau khi mẹ bệnh ch*t, cha đón hai anh em đi nhưng anh không đi, lại chẳng có tiền chữa bệnh cho em trai, chỉ có thể đưa nhóc con Hứa Tinh Niên cho cha nuôi dưỡng, về phần anh, tự chăm sóc chính mình.
Chàng trai còn muốn nói.
Diệp Tịch Nhan lại không chịu nổi, một tay bịt miệng anh, “Được rồi, anh còn kể nữa, em muốn làm mẹ anh mất.”
Bất hạnh của cô đến từ việc thế giới sụp đổ, sống lại lần nữa còn có thể thay đổi.
Nhưng bất hạnh của anh nhìn thì bình thường nhưng đau thấu xương, giống như nhét kim dưới đế giày, không chú ý là bị đâm cho chảy máu.
Hứa Vong Xuyên không để ý gì, hôn bàn tay nhỏ kia, nói tiếp.
“Sau này, anh không thích sinh nhật nữa, chỉ sợ lại ước thì chỉ có điều ngược lại, cục cưng, em nói xem ước nguyện đêm nay của anh có được thực hiện không?
Hay vẫn giống như trước kia, sẽ chỉ làm anh thêm khổ sở…” Nguyện vọng của anh là được ân ái với cô.
Anh cược cô nhất định sẽ thương hại anh.
Lòng Diệp Tịch Nhan lộp bộp, biết rất rõ nhưng lại khó nói lời cự tuyệt.
Hứa Vong Xuyên cắn lỗ tai cô, nhỏ giọng thương lượng: “Trước tiên ở phòng tắm, sau đó trên giường, ngày mai là đại hội thể dục thể thao mùa hè, đến muộn thầy cô cũng mặc kệ… Không phải em thích vào từ đằng sau sao, anh sẽ nắm tay em làm trước gương, thế là em có thể nhìn thấy đại dương v*t của chồng cắm em thế nào, không hay sao?”
Diệp Tịch Nhan nghĩ ngợi, cám giác lập tức trào dâng, nhưng miệng vẫn rất cứng, không cự tuyệt cũng chẳng chịu đồng ý.
Cũng không thể anh nếm vị ngon ngọt của trà nhanh thế được.
Hứa Vong Xuyên cởi quần áo ra, gấp gọn lại, sau đó cầm trước nhẫn hoa bìm bịp trước ngực lên rồi hôn một cái.
Dương v*t dưới cái nhìn chăm chú của cô chậm rãi dựng thẳng lên, như khúc cây đỏ rừng rực, chĩa góc 45 độ lên trời, lỗ sáo còn tiết cả dịch.
“Liếm giúp anh đi, cục cưng, em đồng ý rồi.”
Diệp Tịch Nhan thật sự muốn từ chối, thật đấy, vì của anh …quá là lớn.
…
Phòng tắm.
Chàng trai mặt mũi sắc bén đứng dựa vào tường, thấp giọng thở dốc, cơ bụng lúc ẩn lúc hiện, hai đầu gối hơi cong lại, giữa háng có cô thiếu nữ tóc dài suôn mượt đang quỳ.
Cô gái hơi khép chân, khó khăn vặn vẹo cái mông.
Tay nhỏ nắm chặt dương v*t, không ngừng mút vào nhổ ra.
To quá, chỉ ăn được đoạn đầu, ngậm vào phần mào đã thấy tanh mặn, chuyển qua tuốt côn th*t, thỉnh thoảng xoa nắn quả trứng, cái lưỡi đinh hương đang cong lên khẽ thăm dò lỗ nhỏ.
“Hờ… A…”
Người Hứa Vong Xuyên ướt đầm mồ hôi, răng thì cắn chặt.
Giống như hình thể cường tráng gần mét chút không chịu nổi một kích nhử đòn của cô gái mét sáu.