Ôm Cây Đợi Thỏ

Chương 8: Yêu cầu biến thái




“Có cả kẻ biến thái đến thế hả?”

Ngón tay của Cố Chi Viêm lướt nhanh trên bàn phím, giao diện số hiệu vừa rồi biến thành một màn hình.

Trong một tệp tài liệu có ba video.

Trình Phong đứng sau lưng anh ấy, nhìn thao tác của quán quân giải hacker thế giới trước mặt, không khỏi cảm thán nghề nào nghiệp nấy.

Ai mà ngờ được rằng một tên lông bông không chịu làm gì đàng hoàng như thế này lại là nhân vật khét tiếng trong giới hacker cơ chứ.

Cố Chi Viêm kích mở video có tên là “Face1”.

Trên máy tính lập tức xuất hiện ô nhập mật khẩu. Anh ấy nhúc nhích ngón tay, gõ mấy phím vào bàn phím, video nhanh chóng được phát ra.

Cố Chi Viêm đắc ý: “Lúc lần theo địa chỉ, tôi tiện thể hack quyền...”

Còn chưa nói ra chữ “điều khiển” thì anh ấy đã sững người vì video trước mắt.

Trong căn phòng tối om văng vẳng tiếng khóc lóc hoảng sợ của con gái.

Nơi quay video không đủ sáng, hơn nữa còn rất rung lắc, nhưng loáng thoáng vẫn có thể nhìn thấy nhân vật chính trong đó, là một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp.

Cô ấy quỳ trên mặt đất, cả người run rẩy, nhìn vào ống kính bằng ánh mắt vô hồn tuyệt vọng.

Cô ấy không ngừng dập đầu với người ở ngoài ống kính, luôn miệng nói: “Tôi không biết xấu hổ, tôi không cần mặt mũi...”

Nói như đang nói mê, hai bên trán đã rướm máu, hiển nhiên đã dập đầu rất nhiều lần trước khi bắt đầu quay video.

Khoảng mười mấy phút sau, có lẽ thấy chán rồi, người quay video đặt máy quay xuống, hướng lên trần nhà đen kịt.

Giọng nói khàn khàn khó nghe vọng tới từ sau ống kính.

“Chính mày cũng biết mình không cần mặt mũi, vậy thì để tao giúp mày thực hiện tâm nguyện!”

Tiếp đó, video rung lắc kịch liệt.

Tiếng gào thét và tiếng xích sắt vang lên từ trong máy tính...

Cuối cùng, ống kính lại rung lắc, một tấm da mặt với phần góc hơi quăn bị lột ra.

Cố Chi Viêm nuốt một ngụm nước miếng, quay đầu nhìn Trình Phong: “Thế, thế này thì biến thái quá đấy, lột da mặt trong lúc người ta còn sống!”

Trình Phong nhìn đăm đăm vào hình ảnh cuối cùng của video, chậm rãi mở miệng: “Đây là nạn nhân đầu tiên, Chu Thiến.”

Cố Chi Viêm hỏi: “Người quen của cậu à?”

“Không phải.”

“Vậy sao cậu biết cô ấy tên gì? Còn nữa, chúng ta có cần báo cảnh sát không?”

“Đây chính là vụ án mà thầy bảo tôi hỗ trợ điều tra, cô gái trong video là nạn nhân đầu tiên.”

Nghe vậy, Cố Chi Viêm chỉ cảm thấy sống lưng lành lạnh.

“Xem đi, đây chính là lý do mà tôi ghét phạm tội học, suốt ngày tiếp xúc với chết chóc, quá âm u...”

Anh ấy lần lượt phát hai video còn lại, quả nhiên là sắp xếp theo thời gian.

Chỉ có điều kỹ xảo lột da của hung thủ ngày một thành thạo, thời gian cũng càng lúc càng ngắn.

“Đầu tiên là bắt nạn nhân dập đầu, sau đó lột da mặt của bọn họ, bốn người liền như thế, vì sao hung thủ lại cố chấp với mặt như vậy?”

“Hung thủ có không gian gây án riêng, tối tăm, không có ánh mặt trời, có thể là tầng hầm, nhà kho, bên trái phía trên có một góc quạt thông gió, theo thời gian hiển thị trong video, đó rất có thể là nhà kho. Nhưng lúc nạn nhân gào thét, tiếng hét có độ rung vọng lại, chứng tỏ vách tường có khả năng được làm bằng sắt.”

Nghe Trình Phong lẩm bẩm những điều đó, Cố Chi Viêm quay đầu hỏi: “Lẽ nào hung thủ cảm thấy cô gái này quá đẹp, muốn thu thập mặt của bọn họ? Thế thì biến thái chết đi được, sau khi lột ra và hong khô, da mặt sẽ trở nên nhăn nhúm thôi mà.”

Không phải thu thập, mà là gửi tới nhà bạn trai cũ của nạn nhân.”

“Vãi, nếu bạn gái cũ của tôi bị lột da mặt và gửi tới chỗ tôi, chắc tôi sẽ sợ đến mức cả đời này không ‘lên’ được mất! Không đúng, chỉ nhìn một cái thôi là đã không lên được rồi!!”

“Gửi ba video đó tới địa chỉ mail này!”

Cố Chi Viêm số khổ nhẫn nhịn nỗi sợ hãi “không lên được”, run rẩy gửi tới địa chỉ mail theo đúng yêu cầu của “Trình địa chủ”.

Ba video này nhanh chóng được gửi tới Cục Cảnh sát thành phố Lâm.

“Sếp, mau tới xem này!”

Ngô Hạo Thiên mở email ra, trông thấy ba video trong đó.

“Đây là tư liệu mà vị chuyên gia tâm lý phạm tội kia gửi cho chúng ta.”

Mọi người trố mắt nhìn hình ảnh trong video, không nói được một lời.

Bầu không khí nặng nề một cách đáng sợ.

Khung cảnh yên tĩnh và tiếng hét thảm thiết của con gái trong video kết hợp lại với nhau, quả thực là một sự giày vò.

Hứa Nặc hưng phấn chạy vào: “Có phát hiện!”

Anh ấy lần lượt bày tư liệu lên bảng trắng.

Mấy bức ảnh đó được chụp vào tháng năm, tháng sáu và tháng bảy ba năm trước, là ảnh của một cửa hàng đồ hiệu đặt làm thủ công tên là Ella ở Italy, phiên dịch sang tiếng trung là “Duy Nhất”.

Mỗi một bộ quần áo đều được làm theo kích cỡ riêng.

Trên ảnh cho thấy, vào ngày mùng một tháng năm một năm trước, Chu Thiến và một người đàn ông đội mũ lưỡi trai, mặc quần áo thoáng mát, đang thanh toán trước quầy lễ tân.

Bức thứ hai là ngày mùng ba tháng sáu, Trịnh Hoan Hoan và người đàn ông đội mũ lưỡi trai, mặc đồ thoáng mát ấy.

Bức ảnh thứ ba không phải là Bạch An Kỳ, mà là Trần Linh Linh mới chết.

“Điều tra thông tin về người đàn ông này!”

Lương Thiền cẩn thận quan sát khuôn mặt của người đàn ông trong ảnh.

Những bức ảnh này được cắt ra từ trong video camera nên không nét lắm.

Tuy đội mũ lưỡi trai, che đi phần lớn khuôn mặt, nhưng khí chất nho nhã ấy lại không thể che giấu được.

Là Hoắc Ngân Sơn!”

Lương Thiền cầm bức ảnh so sánh mà Ngô Hạo Thiên in ra, chìm vào sự suy tư.

“Xem ra lời đồn không giống thật cho lắm.”

Lương Thiền cầm mấy bức ảnh ấy, đi vào phòng thẩm vấn.

Chu Chấn Thiên đang ngáp dài, tiếng vang đột ngột khiến hắn ta giật mình mở to hai mắt, trong mắt hiện lên vẻ căng thẳng.

Lại là con ả này!

Đợi đến khi ra ngoài, hắn ta sẽ cho ả biết tay!

Theo bản năng, hắn ta che mũi, cảnh giác nhìn cô: “Cô muốn làm gì? Tôi sẽ kiện cô tội thi hành công vụ bằng bạo lực!”

Nhìn dáng vẻ như gặp kẻ địch ấy, Lương Thiền muốn cười ầm lên.

Cô ném mấy bức ảnh kia lên bàn.

“Nhìn đi, có người quen cần anh tới nhận.”

Trông thấy những bức ảnh đó, vẻ mặt ngang tàng của hắn ta bỗng thay đổi hẳn.

Hắn ta nhanh chóng nhận ra sự dao động về mặt cảm xúc của mình, lập tức điều chỉnh lại vẻ mặt.

“Thì anh rể của tôi chứ ai, đằng sau người đàn ông thành công nào chẳng có một đám phụ nữ, có gì đáng ngạc nhiên đâu! Chị tôi còn không để bụng!”

Lương Thiền thấy rõ mọi sự thay đổi trên mặt hắn ta.

Cô nhìn chằm chằm vào hắn ta, như thể muốn xuyên thủng khuôn mặt của hắn.

“Đừng nói với tôi là anh không biết người trong này đấy nhé.”

“Ha, những gì nên nói thì tôi đã nói cả rồi, cảnh sát các người không có chứng cứ chứng minh là tôi giết người, bây giờ đã qua hơn hai mươi tiếng, tôi yêu cầu gặp luật sự của tôi!”

Lương Thiền cười lạnh một tiếng, vươn tay ấn mạnh vào ngón tay của Chu Chấn Thiên: “Gặp luật sư? Xin lỗi, luật sư nhà anh không biết anh bị tạm giam!”

Chu Chấn Thiên đau đến mức kêu la ầm ĩ, mũi như bốc khói: “Các người không báo cho người nhà của tôi ấy hả?!”

“Anh còn mười tám tiếng để nghĩ xem nên nói chuyện với tôi thế nào.”