Ôm Cây Đợi Thỏ

Chương 10: Tôi đồng ý cho cô đi rồi à?




Lương Thiền hít sâu một hơi, nhỏ giọng nói: “Tôi có chuyện quan trọng phải làm!”

Trình Phong cười lạnh: “Cô cho rằng Hoắc Ngân Sơn ngu như cô à?”

Lương Thiền sửng sốt, sao anh biết cô tới để điều tra về Hoắc Ngân Sơn?

“Vừa rồi cảm ơn anh.”

“Tôi khuyên cô tốt nhất đừng làm liều.”

Hai người cúi đầu nói chuyện với nhau.

Trong cái nhìn của người bên cạnh, rõ ràng là một cặp đôi đang yêu đương nồng cháy.

Cố Chi Viêm tiếp tục tí tởn cười đùa.

Thỉnh thoảng đôi mắt tinh tường của Hoắc Ngân Sơn lại nhìn về phía bọn họ.

Lương Thiền nói: “Đã tìm được manh mối rồi...”

“Ha, cái gọi là manh mối của cô chỉ là một đống rác rưởi thôi.”

Lương Thiền phát hiện ra, kể từ khi gặp lại nhau, ngoài trào phúng mỉa mai ra thì hình như anh không nói gì với cô nữa cả.

Cô cảm thấy nhân cách của mình bị sỉ nhục, đang định phản bác thì lại nghe thấy những tiếng vang kỳ lạ.

Cửa phòng mở ra, bốn cô gái xinh đẹp đi ra từ bên trong.

Một trong số đó nhìn Trình Phong, rồi lại nhìn người mà anh đang ôm, đứng tại chỗ, không biết phải làm gì.

Rõ ràng nhân vật chính của ngày hôm nay là bốn người đàn ông.

Hoắc Ngân Sơn, người đàn ông mặc vest xanh, Cố Chi Viêm và Trình Phong.

Tám mươi phần trăm là cô gái gượng gạo đứng ở đó được chuẩn bị cho anh Trình, bởi vì những người khác đã lần lượt tới chỗ ba người đàn ông kia rồi.

Người đàn ông mặc vest xanh cười gượng: “Xin lỗi, anh Trình không nói là sẽ dẫn bạn gái tới, thế nên chúng tôi đã sắp xếp trước, tôi sẽ bảo cô ấy đi luôn.”

Trình Phong đột nhiên ngước mắt lên: “Không cần, thêm một người mà thôi, Tổng Giám đốc Hoắc không để bụng chứ?”

Hoắc Ngân Sơn mỉm cười nhã nhặn: “Sao lại thế được, anh Trình đã lên tiếng thì San San cứ ở lại đi.”

Cô gái được gọi là San San đó tươi cười đi tới bên cạnh Trình Phong.

Cô gái ấy mặc chiếc váy bó màu hồng, trước vạt áo có một bông hoa phù dung, xung quanh là mấy con bướm, tỏa sáng rạng rỡ dưới ánh đèn.

Cô chỉ cảm thấy chiếc váy này khá quen, hình như từng thấy ở đâu đó rồi.

Bướm Yêu Hoa!

Nếu nhớ không nhầm thì hôm qua lúc điều tra về nhãn hiệu thời trang Ella đó, cô từng thấy chiếc váy như thế này.

Trông thấy ánh mắt của Lương Thiền, San San cười, học theo cô, cọ vào ngực Trình Phong.

Trình Phong không từ chối, lười biếng ngồi trên xô pha.

Thấy anh không tỏ thái độ gì, cô gái tên là San San cũng cầm tay anh đặt lên eo mình, như thể hai người rất thân quen với nhau, sau đó cười đắc ý với Lương Thiền.

Tim Lương Thiền đập hẫng một nhịp, cảm giác tức giận khó tả dâng lên.

Cô đánh mắt về phía Trình Phong.

Anh rất bình tĩnh, như thể không nhìn thấy, đôi mắt sâu thẳm vẫn lạnh lùng và xa cách như lúc mới gặp.

Không biết vì sao, Lương Thiền lại muốn rời khỏi nơi này ngay lập tức.

Cô cựa quậy, bàn tay trên eo ghì chặt hơn.

Có vẻ như San San không phát hiện ra cơn sóng ngầm cuồn cuộn giữa hai người, nhìn về phía Hoắc Ngân Sơn rồi nở nụ cười đắc ý.

Hoắc Ngân Sơn gật đầu một cách kín đáo, liếc về phía Lương Thiền.

San San lập tức hiểu ý: “Cô Chu, cô là người quen cũ của anh Trình à?”

Lương Thiền: “Không phải.”

Trình Phong: “Bạn gái cũ.”

San San: “...”

Mọi người: “...”

San San cười gượng, khôn khéo đứng lên khỏi xô pha, đi tới trước khu vực chọn bài hát, chọn bài More.

Giọng cô ta rất đặc biệt, có cảm giác khàn khàn bay bổng.

Hát xong một bài, tất cả đàn ông có mặt ở đây đều vỗ tay.

Cố Chi Viêm bỗng lén lút nhích lại gần: “Này, đàn em, có muốn thể hiện một bài không?”

Lương Thiền liếc nhìn anh ấy: “Không có hứng thú.”

Cố Chi Viêm lại len lén nhìn Trình Phong, chủ yếu là nhìn vào bộ “móng vuốt” của anh, sau đó hớn hở nhìn sang nơi khác.

Tiếng nhạc lại vang lên, đèn trong phòng tối đi.

Mấy cô nhân viên tiếp khách kia bắt đầu sử dụng mọi sở trường của mình, đưa bầu không khí lên cao trào.

Lương Thiền: “Buông ra, tôi có chuyện gấp!”

Trình Phong quay sang nhìn cô.

Anh cách rất gần, tia sáng vàng mờ nhạt chiếu vào đáy mắt sâu thẳm của anh, mang theo sự dụ hoặc trí mạng.

“Tôi đồng ý cho cô đi rồi à?”

“...”

Tôi cần anh đồng ý hả?

Lương Thiền đang định nói ra câu đó thì bỗng đối diện với ánh mắt sâu thẳm của anh, không hiểu sao lại không nói ra được một chữ nào.

Trình Phong thản nhiên nhìn cô, đang định nói gì đó thì San San hưng phấn bưng ly rượu tới, dựa vào lòng anh: “Anh Trình, nể mặt uống một ly đi.”

San San tươi cười dịu dàng, đôi mắt sáng như sao, bất cứ một người đàn ông nào cũng không thể nói lời từ chối trước ánh mắt đó.

Trình Phong nhận ly rượu, cầm lắc lư trên tay.

Trong mắt San San lóe lên tia sáng là lạ, nhìn một cách mong chờ. Cô ta mặc niệm trong lòng, mau uống đi, uống đi...

Trình Phong quay đầu nhìn cô ta, chậm rãi giơ ly rượu lên, kề sát vào môi, rượu sắp trôi vào miệng thì anh bỗng dừng lại, quay sang đặt ly rượu vào bên miệng Lương Thiền.

“Chi bằng mời cô Chu uống ly này thay tôi đi.”

Lương Thiền sửng sốt, hiển nhiên không ngờ rằng anh lại mặt dày tới mức này, thì ra anh cứu cô là để kéo cô tới đỡ rượu.

Cô không uống, hung dữ lườm anh một cái, dùng ánh mắt để cảnh cáo, tôi đang thi hành nhiệm vụ!

“Anh Trình ở Mỹ mấy năm, đúng là càng ngày càng phong độ!” Cô âm thầm nghiến răng.

Trình Phong cười một tiếng, bàn tay đang đặt trên eo cô từ từ trượt lên chiếc kẹp tóc của cô.

“Kẹp tóc của cô Chu thật độc đáo.”

Anh cảnh cáo qua ánh mắt, cô không uống thì tôi sẽ vạch trần cô, khiến cô không thể hoàn thành nhiệm vụ, còn đánh rắn động cỏ!

Anh vừa dứt lời, mấy người trong phòng đồng loạt nhìn sang.

Lương Thiền cảm thấy, nếu ánh mắt có thể giết người thì người trước mặt đã bị cô tùng xẻo một ngàn lần rồi.

Cô hung dữ trừng mắt, nhận lấy ly rượu, uống một hơi cạn sạch.

Nhìn tình huống trước mắt, San San không biết làm sao, quay sang nhìn thoáng qua Hoắc Ngân Sơn.

Hoắc Ngân Sơn làm một động tác kín đáo.

Ba nhóm người bên kia bắt đầu chơi xúc xắc.

Thỉnh thoảng Hoắc Ngân Sơn và người đàn ông mặc vest xanh lại liếc về phía bọn họ.

Sau khi rượu chảy vào cổ họng, Lương Thiền cảm thấy có gì đó hơi khác, đúng ra loại XO này không có mùi đặc biệt như vậy mới phải.

Cô chợt ngồi thẳng dậy, giơ cái ly kia lên.

Quả nhiên, phần miệng của cái ly thủy tinh chân cao ấy dính ít bột màu hồng.

Cô giật mình, hiểu ra đó là cái gì.

Trình Phong, cái đồ ***!

Cô đẩy Trình Phong ra, định đi nôn những thứ đó ra trước khi cái dạ dày kiên cường của mình hấp thu hết, nếu không, cô không dám chắc lúc phát tác, mình sẽ xyz với ai, tuy rằng cô là người tốt.

Cô Lương “người tốt” lao tới toilet với tốc độ chạy đua trăm mét.

Thấy cô đột nhiên rời đi, San San bày ra dáng vẻ xem kịch vui, vươn tay ra ngăn cản cô: “Cô Chu đi đâu vậy?”

“Toilet!”

Lương Thiền vòng qua cô ta, không ngờ San San lại chặn đường đi của cô: “Tửu lượng của cô Chu kém quá đấy.”

“Không muốn chết thì cút ngay!”

Giọng cô khá lớn, mấy người đang chơi xúc xắc bên kia đều quay sang nhìn.

Lúc này Lương Thiền không có tâm trạng đâu mà để ý tới những điều đó, cô xông thẳng ra ngoài.

San San nói: “Rõ ràng trong phòng cũng có toilet.”

Hoắc Ngân Sơn nhìn theo bóng lưng cô, ánh mắt phức tạp.

Lương Thiền ngả rạp vào cạnh bồn cầu, như một con chó chết, cô chưa bao giờ chật vật thế này.

Mặt cô ửng đỏ bất thường, cả người nóng lên, đầu óc bắt đầu choáng váng, mọi thứ trước mắt trở nên mờ ảo, thậm chí còn xuất hiện ảo giác.

“Đồ, ư, đồ biến thái chết tiệt...”

Một giọng nói vang lên trong tai nghe: “Sếp, xảy ra chuyện gì vậy?”

Lương Thiền ấn một cái: “Không có gì, ăn nhầm thuốc chuột.”

“...”

Cô bực bội tắt máy truyền tin.

Nếu để bọn họ biết mình chưa bắt đầu hành động đã uống rượu bị bỏ thuốc kích dục, đó mới thực sự là khiến người ta cười rụng răng, về sau cô đừng mong ưỡn thẳng sống lưng trong đội nữa.

Từng có một khoảng thời gian, vì điều tra lại vụ án cũ, cô bị Đồ Tể giáng chức tới đồn cảnh sát khu vực, nhiệm vụ hằng ngày là càn quét tệ nạn, biết khá rõ về mấy chuyện này, chỉ không ngờ hôm nay lại gặp phải ở đây.

Cô thở dốc một hơi, cảm thấy như có một ngọn lửa đang bốc cháy hừng hực trong dạ dày.

Trong đầu bỗng nhớ tới dáng vẻ trái ôm phải ấp của anh.

Lương Thiền không biết sự bực bội và tức giận của mình có liên quan tới điều này hay không.

“Đúng là có tiến bộ!”