Ôm Bảo Bảo Chơi Đùa Mạt Thế

Ôm Bảo Bảo Chơi Đùa Mạt Thế - Chương 32: Yếu sinh lý





Hôm nay đoàn xe quyết định dừng chân ở Dĩ Châu, ở đây chỉ cần đi nửa ngày đường nữa là vàođược thành phố N.đoàn xe quyết định dừng chân sớm, cao tầng dự dịnh thương lượng cho một đội đi vàothành phố N để xem xét tình hình trước rồi mới để cả đoàn xe tiến vào.


Các bé vẫn ở cùng với ông, bà nội. bon họ có ý định buổi tối muốn mời nàng ăn cơm. Bốn nhà không cần bàn bạc nhưng đều cùng một ý định. Tuy nhiên các anh vẫn chưa tiết lộ là mẹ của các bé con có thêm vài đứa con của nhà khác , chắc đây sẽ là một bữa tối thú vị lắm đây.


Hôm nay các đa gia tộc ra nấu ăn nên dung lên hai nhà ăn riêng biệt. các dị năng giả hôm nay cảm thấy công việc thật là nhẹ nhõm. Tuy hai con thú có chút to lớn nhìn rất là đáng sợ nhưng vẫn an toàn hơn là có người canh phòng. Dị năng giả giúp đỡ dựng lều vải xong, thấy Thiên Quân dẫn hai con thú đi vòng quanh thì càng cảm thấy hôm nay lại là một đêm yên bình.


Bữa tối của các dị năng giả đã sớm hoàn thành nhưng đối với các đại gia tộc bây giờ cũng chỉ là mới bắt đầu. các nhà đều đi đến tụ tập tại nhà ăn. Trong nhà ăn đã sớm phân thành năm bàn lớn, thức ăn đầy đủ mặn, ngọt y như một bữa tiệc ngày thường trướcmạtthếvậy.


Triệu lãogia chủ là người đến đầu tiên, ông ngồi nhìn con trai lại nhìn cháu trai hết sức đắc ý. Triệu Mẫn nhìn bố mình cười thì thầm khinh bỉ, cô biết thừa bố cô muốn khoe cháu trai muốn hơn nhưng bạn gia một bậc.


An lãogia là người đến thứ hai, ông đắc ý dẫn cháu trại Ngọc Triệt đi vào. Vì Triệu lãongồi chỗ có hơi khuất nên ông không thấy được đứa bé bên cạnh nên đắc ý nói to vài tiếng:


-Triệu lãoông cũng tới thật sớm, haha, ta dẫn cháu nội của ta tới cho ông nhìn nè.


-Haha, An lãoông cũng chẳng muộn đâu. Ông đừng có mà đắc ýthếchứ.


-Haha…


-ai da, hai ông gia các ông cũng đến thật sớm, ta và Đường gia tưởng mình đến sớm rồi chứ.


-haha, các ông cũng đến rồi sao.


-Này là…


Các ông đều nhìn thấy bạn già đều dẫn theo đứa bé đều hết sức kinh ngạc, nhìn lũ trẻ đều bằng tuổi nhau lại nhìn kỹ một chút thì thấy có vài điểm giống, các ông đều A lên.


-ChàoAn gia gia, An nãi nãi.




-ChàoTriệu gia gia.


-chàoĐường gia gia


-ChàoÂu Dương gia gia, Âu Dương nãi nãi.


-Này này làthếnào?


An lãolắp bắp quay sang hỏi AnThếKiệt. nhưng chưa kịp đợi AnThếKiệt trả lời thì mấy đứa trẻ đã kêu lên:


-Mẹ.


Mấy đứa trẻ chạy lại ôm chân nàng, vui vẻ kêu lên. Nàng cũng không định tới đây đâu nhưng vì các bảobảonên nàng mới tới.


Sờ sờ đầu mấy đứa nhỏ nàng mỉm cười hỏi:


-hôm nay có ngoan không? Có nghe lời ông bà không? Ăn cơm có ngoan không?


-có ạ.


-Hôm nay gia gia cho con ăn tôm nè, mẹ ơi lần sau con cũng nấu tôm cho mẹ được chứ.


Ngọc Chi hớn hở kể.


-dạ, dạ. còn canh thịt dê nữa đó mẹ.



Ngọc Thần tiếp lời của Ngọc Chi.


-Con được ăn trứng trần nước sôi nè, bánh ngọt nữa đó đúng không Âu Âu.


Ngọc Ân chớp chớp đôi mắt kể ra.


-Tiểu Ân em gọi anh là gì?


-Lục ca ca, em lỡ lời lần sau không dám nữa.


-hôm nay con ăn miến vịt, con rất ngoan.


Ngọc Triệt nói.


-Con rất ngoan, rất nghe lời, ăn no nữa.


Nàng mỉm cười vuốt nhẹ đầu từng đứa một, Ngọc Diên nghe anh và các em của các bé rất được ông bà nội chàođón thì rất hâm mộ.


Nàng dắt mấy đứa trẻ đến trước mặt mấy vi gia chủ còn đang ngơ ngác, nàng tự giới thiêu mình rồi lần lượt giới thiệu mấy đứa trẻ.


-Đều là con sinh.


Gật đầu.


-Thật quá siêu rồi.



-ai da.


Bông nhiên An lãogia chụp AnThếKiệt một cái làm anh phải kê lên.


-Thằng nhóc con thật yếu sinh lý mới chỉ được một đứa. con manh hơn một tý có phải ta được thêm vài đứa cháu không?


-Đúng đấy Tiểu Hàng, con là quân nhân mà chẳng mạnh mẽ tý nàocả. ai da, ta mới chỉ có một đứa cháu. Cái Đường lãotử và Âu Dương lãotử kia con được hai đứa lận.


-Cha đang hoàng một chút đi.


-hừ, yếu kém.


-Haha, Triệu lão, An lão! Chúng ta có hai đứa cháu rồi, haha…


-Đúng đúng, ta còn có cả cháu gái nữa cơ các ông tha hồ mà thèm nhỏ dãi đi.


-Thiên Di phải không? Cháu nói xem Diên nhi là cháu nhà ai?


-An gia gia, Tiểu Diên không phải cháu ai cả.


Nhìn thần sắc cô bé thì mấy ông gia thành tinh đều đoán được chuyện gì xảy ra.


Ông nàocũng lôi kéobé là cháu của mình. An lãovà Triệu lãochiến đấu hăng nhất, lợi ích dụ dỗ đô ăn ngon lôi ra hết. Tiểu Diên thấy vậy thì cũng cười không nhịn được. bé biết các gia gia thương bé thật lòng nên bé sẽ xem các gia gia là gia gia của mình.