Ôm Bánh Bao Về Làm Ruộng

Ôm Bánh Bao Về Làm Ruộng - Chương 68




Nghe xong lời Kỳ Tiểu Nguyên nói, người nọ đột nhiên khẩn trương lên, cũng hoàn toàn đánh mất sự bình tĩnh cùng thong dong vừa nãy: “Mày nói bậy! Tao không thể lão hóa, tao là kẻ bất tử. Thời kì sinh trưởng nghịch thiên của tao chỉ vừa mới bắt đầu, tao còn có thể sống thêm rất nhiều cái mấy trăm nữa!”

Kỳ Tiểu Nguyên cũng bình tĩnh đáp lại: “Kỳ thật chính ngươi so với ta còn rõ ràng hơn không phải sao? Nếu như không phải đã kề cận ba năm dương thọ cuối cùng, ngươi như thế nào sẽ mạo hiểm giữa ban ngày ban mặt mà dám bắt đi con của ta? Chính là ngay cả ngươi cũng không nghĩ tới, gia tộc sinh trưởng nghịch thiên bị ngươi rình coi trước kia, sẽ càng ngày càng lớn mạnh hơn. Ngươi nên cảm tạ gene sinh tử cường đại của bọn họ đi! Chỉ cần một người từ gia tộc bọn họ cũng đã có thể khiến cho ngươi vô phương chống đỡ, huống chi bây giờ còn có tới ba gia tộc liên hợp?”

Nghe đến đây, Diệp Thần đứng chờ ở sau lưng mọi người không khỏi buồn bực. Không phải chỉ có hai gia tộc là nhà họ Quý cùng nhà họ Kỳ sao? Từ khi nào đã biến thành ba rồi?

Cao Thừa Tử vừa định tiến lên, Kỳ Tiểu Nguyên lại quay đầu lại thản nhiên hướng về phía mọi người bảo: “Các cậu mau rút lui khỏi đây! Pháp lực không có mắt, tôi không muốn trong lúc vô tình làm bị thương người một nhà.” Thay kệ! Tuy rằng trong lòng cậu thực không muốn thừa nhận bọn họ là người nhà mình, chính là việc cậu đang mang trong bụng con của Trái bưởi bự kia đã là sự thật rành rành không thể chối cãi.

Người nọ lúc này lại cười lạnh vài tiếng: “Nếu đều đã đến đây thì đừng tên nào mơ tưởng có thể sống sót trở về. Tụi mày nhiều lần phá hư chuyện tốt của tao, hôm nay còn muốn toàn thân trở ra sao? Có máu thịt của tên hồ ly này, tao cần gì phải lo lắng vấn đề dương thọ nữa? Chờ tao giải quyết xong đám nhân loại không biết đều này, tao sẽ quay trở lại chơi đùa với mày, tiểu hồ ly.”

Kỳ Tiểu Nguyên cũng hừ lại một tiếng: “Không biết tự lượng sức mình!” Nói xong ánh mắt cậu hoàn toàn biến đổi thànhsự lạnh lùng, kế đó, ***g sắt trước mắt liền như hư không biến mất trước mặt mọi người. Mà ngay cả mấy món kim loại trên người Cao Thừa Tử cách cậu gần nhất, cũng đã xuất hiện dấu hiệu biến chất. Cao Thừa Tử kinh ngạc nhìn thoáng qua Kỳ Tiểu Nguyên. Chỉ mớinửa ngày không thấy, chẳng những bộ dạng của bà xã hắn biến hóa không ít, mà nay còn có thể xuất ra mấy cái bản lĩnh xuất thần nhập hóa nữa.

Đây rốt cuộc là cái thể loại cẩu huyết gì vậy hả?

Đang lúc hắn đang tự hỏi tự phủ định, Kỳ Tiểu Nguyên đã quay đầu lại nhìn hắn một cái: “Trái bưởi bự, mau nhanh chóng dẫn bọn họ ra ngoài! Cậu không thể nào lường trước được hậu quả của chuyện này đâu!”

Cao Thừa Tử không dám chậm trễ, lập tức dẫn theo mọi người đột phá vòng vây. Bên ngoài quặng mỏ còn có vài tên tiểu lâu la. Đa số chúng sau khi thấy qua thực lực của nhóm người bọn họ đều đã bắt đầu chạy tán loạn bốn phía. Bọn họ là lính đánh thuê, tiêu tiền làm thuê, chứ không tiêu mạng của mình. Trong lòng chúng vốn không có tín niệm quá lớn, Cao Thừa Tử chỉ cần ra vài đòn, bọn chúng đã chủ động buông súng trực tiếp đầu hàng.

Sau khi vượt qua trăm cay ngàn đắng hộ tống mọi người đến cửa động, Cao Thừa Tử lại dứt khoát quay trở về. Cao Cường thấy thế lập tức kéo hắn lại. Ngay khi Cao Thừa Tử vừa muốn nói gì, Cao Cường đã hướng hắn phất phất tay, chỉ nói một câu: “Mau mang vợ và con con về đây!” Cao Thừa Tử nhanh chóng gật đầu đáp ứng.

Vì thang máy đã bị phá hủy, hắn đành phải lần mò dọc theo đường hầm bỏ hoang cũ đi xuống. Trong quặng mỏ lúc này tối đến mức dù đưa bàn tay ra trước mắt vẫn không thấy được năm ngón. Cao Thừa Tử bật đèn pin lên, dùng nó soi rọi quãng đường phía trước. Tới khi hắn lần nữa trở lại địa điểm ban nãy, liền nhìn thấy Kỳ Tiểu Nguyên đang lơ lửng giữa không trung, ra sức giằng co với tên đàn ông nọ. Kỳ thật, cậu hoàn toàn không cần làm như vậy, chỉ là trước khi mèo ăn chuột, bọn chúng rất thích trêu chọc đám chuột ngu dốt một phen. Tâm tình của Kỳ Tiểu Nguyên lúc này đại khái cũng tương tự như vậy.

Cao Thừa Tử hô to một tiếng: “Tiểu Nguyên, mau quay trở về, người này giao cho anh. Nơi này rất nguy hiểm…” Thanh âm Cao Thừa Tử chưa dứt, lập tức có một giọng nữ vang lên giữa không trung: “Đã khởi động hệ thống tự hủy, ba mươi giây sau khởi động hệ thống tự phát nổ, hiện tại bắt đầu đếm được ngược thời gian. Hai mươi chín, hai mươi tám, hai mươi bảy…”

Cao Thừa Tử lập tức nhíu chặt ấn đường: “Tiểu Nguyên, đừng rộn nữa, mau theo anh trở về!”

Kỳ Tiểu Nguyên tùy tay nhẹ nhàng vung lên, đem tên đàn ông kia đánh lăn ra đất. Pháp lực gà mờ của hắn bất quá chỉ làm kiểng cho đẹp chứ đem xài là hoàn toàn vô dụng.

Hắn nở nụ cười thê lương vô lực, lại chí đắc ý mãn bảo: “Đến lúc tao sắp chết còn có thể khiến cho hai con Cửu Tiêu Hồ Tiên chôn cùng, thật đáng giá!” Sau đó người nọ liền nhắm hai mắt lại.

Cao Thừa Tử lập tức chạy đến kéo Kỳ Tiểu Nguyên: “Nhanh, không bao lâu nữa nơi này sẽ tự nổ! Không còn kịp rồi!”

Kỳ Tiểu Nguyên không nhúc nhích, lại ngưng thần tĩnh khí, không biết đang tìm cái gì. Đợi tới mười lăm giây đếm ngược còn lại, mồ hôi trên trán Kỳ Tiểu Nguyên đã như trân châu liên tiếp lăn xuống hai gò má. Thời điểm còn lại mười giây, Kỳ Tiểu Nguyên đột nhiên mở to mắt, rồi vội vàng bay về phía tầng mỏ thứ hai, Cao Thừa Tử cũng lập tức chạy theo. Kỳ Tiểu Nguyên vươn tay đập bể một ống thủy tinh, đem một vòng hạt châu lấy ra, lúc này hệ thống đã tự động đếm ngược tới giây thứ ba. Cậu giữ chặt Cao Thừa Tử phóng lên cao, mà ngay giây sau đó, một đóa mây hình nấm cũng lập tức bay lên theo họ. Kỳ Tiểu Nguyên rơi xuống đất, rồi lấy khối hạt châu kia, nhẹ nhàng xoa xoa, khóe miệng hàm chứa nụ cười mỉm: “Về nhà nha!”

Một chiếc trực thăng nhanh chóng đáp xuống dưới chân bọn họ, Kỳ Tiểu Nguyên cũng bị kéo vào bên trong. Cha Kỳ ôm Tử Tử trong ngực, hướng cậu liếc mắt một cái: “Mau biến thành bộ dạng bình thường! Lúc quay về trong thôn muốn hù chết đám người bọn họ sao!?”

Kỳ Tiểu Nguyên hơi quay người lại, lập tức biến trở về bộ dáng thường ngày. Cậu từ cha Kỳ nhận lấy Tử Tử, hôn một hơi: “Hiện tại con còn sợ nhìn thấy cha không? Ngay cả bộ dáng yêu nghiệt cũng nhìn qua rồi nha!”

Khuôn mặt già nua của Quý Hoành bỗng chốc đỏ bừng, đã vậy hắn còn làm bộ như cái gì cũng chưa nghe thấy. Trên đời này rốt cục đã có người chân chính đứng ngang hàng với hắn, đây là một sự kiện mà hắn cực kì cảm thấy may mắn. Nhưng mà cái tên ngang vai vế này với hắn hình như không dễ sống chung cho lắm, không biết có thể ngồi cùng một chỗ nói chuyện không nữa!?

Kỳ Tiểu Nguyên thở một hơi, liền đối với cha Kỳ bảo: “Tiểu hồ ly đã trở lại.”

Cha Kỳ đáp: “Cha đã thấy.”

“Vậy sao cha còn không quay về gặp người ta?”

“Cha…” Khó có dịp khuôn mặt già nua của cha Kỳ cũng bị ép cho đỏ lên, chỉ là ông nhất thời không biết làm thế nào đáp lại.

Kỳ Tiểu Nguyên không lời gì để nói nhìn cha của mình: “Có cái gì ngại ngùng chớ, mau giải cái phong ấn dịch dung này của cha rồi trở về tìm người ta đi! Cái bộ dáng này của cha coi chừng dọa người ta sợ tới mức không dám quay về luôn đó!”

Cha Kỳ vẫn có chút khẩn trương, ông hỏi con trai: “Hình dạng này của cha thật sự khó coi lắm sao?”

Kỳ Tiểu Nguyên tức thì bày vẻ mặt ghét bỏ: “Đâu chỉ khó coi, con chả hiểu sao cha lại có thể nghĩ ra việc biến mình thành thế này nữa?”

“Còn không phải là vì chuyện con nhập thế sao? Chưa xem qua ký ức?”

Kỳ Tiểu Nguyên không nói lời nào.

“Con ngược lại nên xem lại một lần đi!”

Kỳ Tiểu Nguyên ôm Tử Tử đã mệt mỏi muốn ngủ, quát: “Con không cần!”

Cha Kỳ bảo: “Chuyện này con sớm muộn gì cũng phải đối mặt, không vì ai khác mà chính là vì hai đứa con của con.”

Lúc trực thăng đáp xuống một mảnh đất bỏ hang khá lớn sau núi, bầu trời cũng đã bừng sáng hẳn. Kỳ Tiểu Nguyên ôm Tử Tử đi xuống trực thăng, Quý Dân vẫn một tấc không rời đi theo. Quý Hoành bất đắc dĩ lắc đầu: “Tiểu tử thúi này bị người ta làm cho hóa ngốc rồi?” Tự hỏi xong, hắn nhanh chóng đi về trước đem Quý Dân bế lên, dù vậy hai mắt của Quý Dân vẫn mãi đuổi theo Tử Tử.

Kỳ Tiểu Nguyên tiếp tục đi theo cha Kỳ về trang trại chăn nuôi phía sau núi. Lúc này, cha Kỳ chỉ quay đầu lại nhìn cậu, nói một câu: “Mau quay về nhà nam nhân của con đi!”

Kỳ Tiểu Nguyên không nói lời nào, trong lòng vẫn còn chút hơi khó chịu. Cậu thản nhiên hừ một tiếng: “Con mới không thèm ở chung với Trái bưởi bự kia đâu!”

Cha Kỳ trêu chọc: “Lúc trước khi con ở cùng với cậu ta, con còn biểu thị mình rất vui vẻ cơ mà!? Người nào đó còn rất nóng vội, làm cho mỗi lần cha vô tình đụng trúng, đều sẽ phải thấy cảnh hai người nào đó trần trụi ôm nhau.”

Kỳ Tiểu Nguyên lập tức đỏ bừng mặt, giận dữ hét: “Lão già không đứng đắn! Tiểu gia không quấy rầy cha cùng tiểu hồ ly đoàn tụ là được chứ gì? Hừ! Con về Thiên Sơn!” Nói xong, cậu liền xoay người đi ra ngoài, vừa vặn đụng mặt Cao Thừa Tử đang chờ ở bên ngoài. Cao Thừa Tử tiến lên trước hai bước, nhẹ giọng bảo: “Bà xã, chúng ta về nhà.”

Kỳ Tiểu Nguyên nhìn hắn một cái, giận đến nỗi không có chỗ phát tiết. Bộ tưởng mình có được bộ dáng tiêu chuẩn của soái ca là có thể muốn làm gì thì làm với tiểu gia sao?

“Ai là bà xã của cậu? Cậu kêu ai là bà xã đó hả? Đừng có dùng loại ánh mắt đó nhìn tui, cách tiểu gia xa một chút!”

Tử Tử vẫn mơ mơ màng màng từ lúc xuống phi cơ tới giờ, nay cuối cùng đã thanh tỉnh. Nhóc quơ quơ cánh tay nhỏ bé, tiến vào ***g ngực củaCao Thừa Tử: “Quả cam ba ba, con rất nhớ ba, ba có nhớ con không?”