Ôm Ấp Yêu Thương

Chương 21: Black Trộm Người




Hạ Thiệu Nhiên nói:"Chúng ta không phải lính đặc biệt cũng không phải sát thủ mà là trộm,vậy chỉ dùng phương thức của trộm. . . . . . Trộm người ra ngoài!"

"Từ bót cảnh sát gần đây đến nơi này ít nhất năm phút đồng hồ, năm phútđồng hồ anh có thể cứu người ra được không?" Khi Lạc Huyền nói chuyện,Hạ Thiệu Nhiên đã dán người vào bên tường xưởng, ghé đầu nhảy vào trongcửa sổ.

Lạc Huyền sờ sờ cằm, hướng Lý Khuynh Tâm cười vô sỉ, "Đột nhiên cảm thấy làm ăn này cũng rất thú vị."

"Hứng thú sao?" Lý Khuynh Tâm để lại cho anh ta một nụ cười lạnh ý vị sâu xa, bóng dáng di động hướng nhà xưởng. Lạc Huyền vô vị nhún nhún vai, câuđặt trên bả vai Thạch Nam, một bộ dáng anh trai, không biết xấu hổ mởmiệng: "Anh em, dùng thiết bị tiên tiến của cậu cho điểm nhắc nhở."

"Thôi, tự mình chơi của mình đi!" Thạch Nam tức giận bả vai đụng anh, chui vào bên trong xe, chuyện thứ nhất, chính là báo cảnh sát. Cơ hội lập côngtốt như vậy, tự nhiên thưởng cho bọn cảnh sát cúc cung tận tụy truy xétđạo tặc BLACK.

Tiểu Anh bị đưa đến tầng hầm ngầm trong xưởng, bịsúng chống đỡ sau lưng một đường đi thăm công trường chế độc của nghịviên đại nhân, người áo đen đem cô nhốt vào phòng nhỏ trong bóng tối.Bên trong căn phòng nhỏ ươn ướt mùi nấm mốc, Tiểu Anh ôm chân ngồi dướiđất, cảm giác mình lần này thật phải đi gặp Thượng Đế rồi, đầu nhỏ nằm ở giữa đầu gối, không nhúc nhích.

Hạ Thiệu Nhiên, cứu cứu em...em không muốn chết.

"Két"

Cửa mở ra, có ánh sáng chiếu vào, Tiểu Anh ngẩng đầu, nửa hí mắt thấy sátthủ linh cẩu đến mang theo một người đàn ông lùn đi tới, vóc người thấplùn làm cho người ta nhìn một cái cũng biết anh là Kim Cách Tư.

Kim Cách Tư đến gần cô, xì mũi coi thường nói: "Cô không biết, mấy ngày nay tôi bị tấm hình kia của cô làm cho kiệt sức, tóc cũng sắp rụng hết,thiếu chút nữa liền bị tiểu nha đầu cô phá hư chuyện tốt của tôi." Anhcười cười, gương mặt bắp thịt rung động, nói với linh cẩu: "Cũng may tốc độ của 7 người tập đoàn cứu hỏa khá nhanh, hiện tại thế cục đã bị chúng ta khống chế hoàn toàn rồi." Anh lại đem ánh mắt chuyển sang Tiểu Anh:"Về phần cô, tiểu thư, đi theo những hình kia cùng nhau đi gặp Thượng Đế đi! Hắc hắc he he!"

Kim Cách Tư phát ra tiếng cười hài lòng lạicuồng vọng, linh cẩu cúi đầu, mắt giống như rắn độc nhìn Tiểu Anh, từtrong túi áo móc ra bình xịt thuốc khoang miệng, hướng về phía miệngphun hai cái, sau đó động tác chậm rãi đem bàn tay vào trong túi áo.

Tiểu Anh bị động tác chậm rãi này hành hạ sắp điên mất rồi, mỗi cái thầnkinh cũng căng cứng, mắt to nhìn chằm chằm linh cẩu, dính vẻ hoảng sợ,hai tay chống trên mặt đất lạnh lẽo lui về phía sau.

Nòng súngcủa linh cẩu nhắm ngay cái trán của cô, cảm giác sợ hãi làm cho trái tim tê dại ngừng lại, Tiểu Anh muốn gọi cũng gọi không ra được, ngón taysát thủ vô tình từ từ động cò súng.

"Chờ một chút."

Tronglúc bối rối Tiểu Anh nghe được âm điệu run rẩy của mình, Kim Cách Tưnghiêng đầu liếc cô một cái, Tiểu Anh há miệng to hấp khí, hít sâu, nắmchặt thành nắm đấm, liều mạng khiến mình tỉnh táo một chút. Cái đầu nhỏliều mạng nghĩ tới giúp mình chiến lược thoát hiểm.

Kim Cách Tư hỏi: "Di ngôn của cô là gì? Làm một tên người vô tội mỹ lệ, tôi sẽ hết sức thỏa mãn nhu cầu trước khi chết của cô."

Tiểu Anh ổn định tâm tình lo lắng nói: "Tôi muốn nói khoản giao dịch cùng ngài."

"Giao dịch?" Kim Cách Tư cùng linh cẩu liếc nhau một cái.

Tiểu Anh lần nữa hít sâu, quả đấm nắm chặt, đầu ngón tay lõm vào trong thịt, ra lệnh cho mình tỉnh táo. Cô nói: "Nghị viên tiên sinh, ngài cho rằnggiết chết tôi rồi, sẽ không người nào biết chuyện ngài cấu kết cùng trùm buôn thuốc phiện sao? Nói thiệt cho ngài biết, tấm hình kia tôi còn cóchuẩn bị phần, hơn nữa không chỉ một phần, nếu như mà trong vòng haingày tôi mất tích, phần hình này sẽ cũng trong lúc đó gửi qua bưu điệnđến bót cảnh sát, radio, tin thời sự tổng hợp, toàn thế giới vào các tờbáo tuần san lớn, mỗi gia đình đều nhận được. Nghị viên tiên sinh, ngàimới có thực lực giao thiệp cũng không thể trong nháy mắt tiêu hủy tất cả chứng cớ."

Mặt Kim Cách Tư lộ ra hung ác, đoạt lấy súng củalinh cẩu chống đỡ trên trán Tiểu Anh, Tiểu Anh bị buộc ngẩng đầu lên,trong lòng “đùng” như trống đánh, cố giả bộ trấn định dùng ngón tay gạtsúng lục trên trán. "Nghị viên tiên sinh, súng cầm chắc, không cẩn thậncướp cò, sẽ xong đời không chỉ là tôi, còn ngài nữa đấy."

Kim Cách Tư hận đến cắn răng nghiến lợi, sát thủ nói: "Nói lời vô dụng làm gì, giết chết cô ta."

Tiểu Anh nhìn về phía Kim Cách Tư: "Nghị viên tiên sinh tội gì bởi vì nhânvật nhỏ bé như tôi mà phá hủy tiền đồ của mình, tấm hình kia là nămngoái tôi vô ý chụp được, tôi nghĩ thầm là cầm hình làm văn sẽ không ngu đến mức phát trên tạp chí, nếu như ngài có thể thả tôi, tôi bảo đảm sẽkhông để cho nó xuất hiện lần nữa trước mắt ngài." Tiểu Anh nhìn ra KimCách Tư đang dao động, nói tiếp: "Tôi chỉ là một nhiếp ảnh gia nho nhỏ,nghị viên tiên sinh muốn mạng của tôi, đơn giản như nghiền chết một conkiến."

"Giết chết cô ta, đừng nghe cô ta nói bậy, cô ta đang gạtngài." Linh cẩu đoạt lấy súng nhắm ngay Tiểu Anh, "Pằng" bắn một phát. . . . . .

Tiếng súng đoạt mệnh, Hạ Thiệu Nhiên bị sợ đến trái tim hơi chậm lại, tăng nhanh bước chân chạy tới hướng nơi súng vang lên.

Tiểu Anh chưa tỉnh hồn che ngực, một hơi cắm ở cổ họng, cô giơ tay lên sờ sờ đầu, đè ở trên cổ của mình còn bình yên vô sự, nhìn hai người đàn ôngvới nhau đang tranh chấp, từ từ di động hướng cạnh cửa.

Mới vừarồi là Kim Cách Tư ở trước lúc súng vang lên đẩy linh cẩu ra, Kim CáchTư dùng đầu súng tròn vo chỉa vào bụng linh cẩu, kích động nói: "Tôikhông thể lấy tiền đồ của tôi để nghiệm chứng lời của cô ta là thật haygiả, cô ta chết tôi lại lên đài, các người lập tức xem xét con rối thaycác người bán mạng, tập đoàn 7không chịu bất kỳ ảnh hưởng gì, mà tôikhông kham nổi nguy hiểm này, hiện tại không thể giết cô ta, ít nhấthiện tại không được."

Linh cẩu trợn mắt, thân thể đụng anh: "Không phải anh sợ người của Kolle tìm được cô ta sao?"

"Chúng ta có thể bắt giữ cô ta, uy hiếp cô ta." Trong giây lát Kim Cách Tưnghiêng đầu, Tiểu Anh sắp đến gần cạnh cửa sợ hãi, liền lăn một vòngchạy ra ngoài. Linh cẩu mắng một câu, giơ tay lên bắn một phát.

"Pằng ——"

Đạn nhanh chóng theo bắp chân mà qua, vết máu lập tức hiện lên, Tiểu Anhnhịn đau, liều mạng chạy về phía trước, từ một phòng chạy trốn tới mộtgian phòng khác. Cô cúi đầu, hai cái cánh tay ôm lấy đầu, đông chạy tâyđụng, một cái đụng vào tường thịt, bị sức lực bắn trở về, ngẩng đầu nhìn lên, người đàn ông có một đôi con ngươi mang theo mặt nạ màu bạc.

Ngực người đàn ông phập phòng, có thể nhận thấy anh hốt hoảng tiếng thở dốcdồn dập, cặp mắt không hề có nhiệt độ, phiếm ánh sáng lành lạnh, chỉ lànhìn cũng làm đáy lòng người ta lạnh. Tiểu Anh hoảng sợ lui về phía sau, từ sau lưng truyền đến tiếng đùng tiếp đó là tiếng bước chân cùng tiếng kêu gào.

Tiến cũng không được, lùi cũng không xong, cô gấp đến sắp khóc.

"Là tôi." Hạ Thiệu Nhiên nói.

Tiểu Anh lắc đầu, không thể tin được, sau khi xác nhận người đàn ông trướcmắt đeo mặt nạ màu bạc là Hạ Thiệu Nhiên, cảm xúc vẫn căng thẳng trongnháy mắt tìm được đột phá ra ngoài, cô nức nở đụng vào trong ngực HạThiệu Nhiên, nức nở nói: "Mới vừa rồi em, thiếu chút nữa, thiếu chút nữa sẽ chết, huhu huhu. . . . . ."

Linh cẩu đuổi theo, họng súngnhắm ngay hai người, Hạ Thiệu Nhiên không chút dịu dàng đem Tiểu Anhđang nức nở nghẹn ngào khóc thầm đẩy tới, Tiểu Anh đụng vào trên tường,không đợi phản ứng kịp, cánh tay bị sức lực lớn bắt được, mạnh mẽ kéoqua.

Hạ Thiệu Nhiên nhấc chân lên đá súng lục của linh cẩu,"Pằng" một âm thanh vang lên, đạn bắn vào trần nhà. Linh cẩu để súngxuống, Hạ Thiệu Nhiên thuận tay lấy nòng súng màu đen, mấy viên đạn rơivào lòng bàn tay, hất tay hướng đuổi theo tới thấp lùn, ánh mắt linh cẩu kinh ngạc, ba viên đạn từ lòng bàn tay đạo thánh bay về phía Kim CáchTư đang chạy.

Kim Cách Tư trúng chiêu, bị đánh đến nhe răng trợn mắt, linh cẩu đâm ở đó, xem xem súng bản thân, xem một chút đạn tán lạc trên đất.

Lý Khuynh Tâm kéo Tiểu Anh chạy, nhìn bộ mặt nước mắt, ném ra một câu, "Hình dạng kinh hãi!" Tiểu Anh giơ cánh tay lên, tay áo lau khô nước mắt.

Cô ta chính là chưa từng thấy qua cái gì quenmặt, cô nương bình thường không có trải qua gì mà mưa bom bão đạn, thìsẽ khóc, rất mất mặt sao?

Trong tai nghe truyền đến cảnh cáo củaThạch Nam, "Có hai người cầm vũ khí trong tay hướng cô đi tới." LýKhuynh Tâm lôi kéo Tiểu Anh dán chặt vào vách tường, hai người ngừngthở, vễnh tai nghe tiếng bước chân tới gần, nhắm ngay thời cơ đột nhiênhiện thân, tay một phát đập trúng lưng người đàn ông, vũ khí rơi xuống,một bay vòng xinh đẹp đá trúng mặt một người đàn ông khác, người đàn ông ngã nhào trên đất. Mu bàn tay ứa máu giãy giụa muốn đi nhặt súng, giầycao gót phấn đỏ xuất hiện trong tầm mắt, khẩu súng bị đá thật xa. LýKhuynh Tâm quay đầu lại nhìn Tiểu Anh, khích lệ nói: "Còn rất thôngminh!"

Trong máy bộ đàm lại truyền tới tiếng cảnh cáo của ThạchNam, "Các anh chị em, cảnh sát sắp chạy tới, tôi hình như nghe đượctiếng còi cảnh sát rồi!"

Lý Khuynh Tâm lôi kéo Tiểu Anh đi tớingưỡng cửa, tiếng súng khu chế độc nổi lên bốn phía, hỗn loạn tưng bừng, Lạc Huyền đeo kính mát tay cầm súng tự động một hồi bắn càn quét,Phượng Hoàng từ trong phòng thí nghiệm bắt được người đàn ông trungniên. Mặt người đàn ông trung niên bị phóng đại trên màn ảnh máy vitính, sau khi đối chiếu với cơ sở dữ liệu, Thạch Nam nói: "Khuynh Tâm,cô bị Lạc Huyền cháu con rùa đùa bỡn, mục đích anh ta tới đây chính làtìm bác sĩ D, Tiểu Anh nhất định là bị anh ta cố ý giao cho bí 7, tìmhiểu nguồn gốc tốt liền tìm được ổ."

Lý Khuynh Tâm mang theo Tiểu Anh nhanh như mèo đi qua từng đáy bàn, đạn điên cuồng bắn càn quét, cốc chịu nóng trắng đánh khắp nơi, cô nghe Thạch Nam nói như vậy, hận không thể xông ra cho Lạc Huyền hai quyền, vừa nhìn thời gian không nhiềulắm, lôi kéo Tiểu Anh trốn đi.

"BLACK còn chưa có đi ra." Tiểu Anh quay đầu lại nhìn.

"Không cần lo lắng cho anh ấy." Lý Khuynh Tâm mang theo Tiểu Anh một đườngchạy như điên ở rừng cây, thật xa liền nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát,lúc chạy đến trước xe việt dã thì Tiểu Anh đã mệt mỏi ngồi dưới đấtkhông đứng dậy nổi.

Thạch Nam kích nút Enter, mấy cái trong mànhình máy theo dõi trong nháy mắt chuyển thành đen, cửa sắt chạy bằngđiện gắt gao bị khóa lại.

Lý Khuynh Tâm nhìn quanh nhà xưởng,Tiểu Anh thở hồng hộc nói: "Tại sao BLACK chưa trở lại." Lý Khuynh Tâmquay đầu nhìn lại, trên bắp chân trắng nõn của cô bị đạn bắn thương, vết thương không ngừng chảy ra máu ở bắp chân, trên giầy.

Lý Khuynh Tâm kéo cô, "Lên xe trước."

Hai người ngồi vào chỗ ngồi phía sau xe việt dã, Lý Khuynh Tâm ngồi vào ghế móc băng gạc trong túi áo ra, nâng Tiểu Anh thả vào trên chân mình.

"Cô làm gì đấy!" Tiểu Anh kêu lên.

"Cô bị thương." Lý Khuynh Tâm lạnh lùng nói.

Lý Khuynh Tâm thuần thục quấn băng gạc lên trên vết thương để cầm máu,Tiểu Anh nhìn cô không lên tiếng. Cô vốn là rất ghét cô ta, nhưng mớivừa ở dưới tầng hầm nhìn bản lĩnh dũng mãnh của cô ta, Tiểu Anh ghétbiến thành ngưỡng mộ. Cô hâm mộ cô ta là đại tiểu thư được người tônkính, hâm mộ bản lĩnh của cô ta.

Sống chết trước mắt, lâm nguy không hãi sợ, cực giỏi đó, hi vọng mình cũng có thể giống như cô ta, Tiểu Anh nghĩ thế.

Lý Khuynh Tâm buộc lại băng gạc, kính chiếu hậu nhìn thấy Lạc Huyền khiêng người đàn ông trung niên cùng Phượng Hoàng xuất hiện trong rừng cây,động tác cũng không dịu dàng đẩy chân Tiểu Anh ra, mở cửa xuống xe.

Tiểu Anh đau đến hấp khí. Thạch Nam quay đầu lại đưa cho cô một chai cola,giải thích nói: "Cô ấy là người hay cáu kỉnh như thế."

"Cám ơn." Tiểu Anh nhận lấy cola.

Lý Khuynh Tâm chặn đường đi của Lạc Huyền cùng Phượng Hoàng, liếc mắt nói: "Họ Lạc kia, ngay cả tôi cũng dám phản động."

Lạc Huyền nhún vai, "Hết cách rồi, ông chủ có lệnh, tôi cũng là bị bất đắc dĩ."

"Anh nhớ kỹ cho tôi." Lý Khuynh Tâm đẩy Lạc Huyền cùng Phượng Hoàng ra từgiữa hai người đi tới, sải bước tới Motorcycle, đội mũ lên, tự nhiên rời đi.

Cảnh sát bao vây xưởng, trinh thám Tiểu Ngũ lang móc súnglục ra mang theo trợ thủ cùng một nhóm người tiến vào xưởng, công xưởngtrống trải cảnh sát cầm vũ khí trong tay, cẩn thận lục soát kho. "Oanh"một tiếng vang thật lớn, trong vách tường bốc lên khói đen, leo ra mộtngười.

"Cảnh sát, không được nhúc nhích." Mấy chục khẩu súng rốirít nhắm ngay cửa bốc khói. "Cuối cùng bắt được cậu, BLACK." Không kịpchờ đợi Tiểu Ngũ lang không đợi khói mù tản đi vội vàng vọt tới, còngtay mục tiêu lại, rõ ràng cảm giác chiều cao của đạo tặc BLACK rút ngắn, vóc người phát triển hướng ngang.

Khói mù tản đi, xuất hiện ở trước mắt Tiểu Ngũ lang hẳn là nhân vật tham nghị viên đứng đầu đương tuyển, Kim Cách Tư.

Trên nóc nhà, Hạ Thiệu Nhiên bấm điện thoại, "Kolle tiên sinh, ông lập tứcnghe được một tin tức tốt, cực kỳ có hy vọng, đương tuyển hạ giới nghịviên Kim Cách Tư cấu kết với tổ chức Xã Hội Đen ở nhà xưởng bỏ hoang Nữu Cách Lan mở xưởng gia công ma túy dưới đất, bị cảnh sát bắt tại chỗ.Chuyện tôi có thể làm vì ngài đã làm xong rồi, như vậy ngài cũng phải vì tôi làm một chuyện. . . . . ."

Điện thoại di động vứt trên mặt đất, đạo tặc BLACK tung người nhảy xuống phòng. . . . . .

Xe quẹo vào đại lộ, Thạch Nam đẩy tay lái phụ cả cửa xe ra, Hạ Thiệu Nhiên cấp tốc chạy tung người nhảy vào trong xe. Kính chiếu hậu nhìn Tiểu Anh một cái, Tiểu Anh nhìn mắt anh đỏ lên, Hạ Thiệu Nhiên bận rộn lo lắngquay mặt qua chỗ khác, lấy mặt nạ màu bạc xuống.

Anh thật đúng là sợ cô khóc!