Ôm Ấp Yêu Thương (Phần 2)

Chương 28




"Tôi mới không cần làm phu nhân hải tặc của anh ....!" Tiểu Anh kêu đặc biệt lớn tiếng, chấn động đến Hạ Thiệu Nhiên đang ở trong ngân hàng cũng phải nhíu chặt mày lên, nhỏ giọng ra lệnh, "Nửa giờ sau, anh muốn nhìn thấy em."

"Hu hu, rất nhiều lính đánh thuê, em ra không được, hu hu!" Tiểu Anh khóc hu hu, nho nhỏ nói thầm.

ZA¬CK xoa lỗ tai, nhíu mày hỏi: "Nói chuyện với người nào đấy? BLACK."

Tiểu Anh lắc đầu, cẩn thận nhìn anh ta."Không có."

"Không có! Hừ!" ZA¬CK xách cô vào một gian phòng, ném thân thể nhỏ bé của cô theo hình vòng cung như ném trái bóng, vứt lên trên giường lớn.

Tiểu Anh giùng giằng, kéo tốt vạt áo rơi ra, nhìn bóng đen khổng lồ chụp xuống, nói: "Anh muốn làm gì? Đừng tới đây."

"Cô cứ nói đi?" Hai tay ZA¬CK chống giường, mặt gần như là áp vào trên mặt Tiểu Anh, khí dương cương khác phái đập vào mặt, có mùi cỏ tươi, mùi của đàn ông trưởng thành, còn có mùi máu tanh nguy hiểm. Tiểu Anh sợ hãi, mắt to chớp động.

Lúc phụ nữ kích động, lông mi cực kỳ mê người. ZA¬CK nhìn về phía đôi môi mềm mại, không tự chủ đè thấp đầu thêm một phần, tay Tiểu Anh đột nhiên che miệng, nói: "Đừng nghĩ đến chuyện chạm môi của tôi."

Nhìn bộ dáng khẩn trương sợ hãi của cô!

"Ha ha!" ZA¬CK nghiêng đầu cười lên, quay đầu đối diện cô lần nữa thì ánh mắt đã bén nhọn thêm mấy phần. Tiểu Anh nghĩ thầm, có phải chọc giận anh ta rồi không? Chuẩn bị ra tay ngoan độc rồi sao? Đang lúc cô đang tập trung suy đoán, khăn lụa màu hồng trên cổ lại bị kéo xuống.

Tiểu Anh kêu lên: "Trả lại cho tôi, ưmh. . . . . ." Cô bị một bàn tay bịt miệng.

ZA¬CK gần sát lỗ tai nhỏ bên trái của cô, mặt dán mặt của cô nói: "Khăn lụa và phụ nữ đều ở trong tay tôi. BLACK, anh sẽ tới sao?"

Anh ta phát hiện rồi ư? Sắc mặt Tiểu Anh khẩn trương, bị che miệng nói không ra đầy đủ câu, nức nở sử dụng ánh mắt chất vấn tại sao anh lại biết. ZA¬CK lấy được tai nghe từ trong lỗ tai nhỏ của cô, nói: "Chút trò khỉ này có thể lừa gạt được tôi sao?"

"Két --" máy truyền tin thật nhỏ vỡ vụn ở ngón cái và ngón trỏ. Ở bên Hạ Thiệu Nhiên, sau một hồi tạp âm chói tai, liền không nghe được gì nữa. Anh nhíu mày nhỏ giọng ném ra một câu: "Mèo đần!"

Lý Khuynh Tâm đi ra từ ngân hàng, đuổi theo Hạ Thiệu Nhiên, "Tiểu Anh trở về chưa?"

". . . . . ."

"Rước lấy phiền phức?" Hạ Thiệu Nhiên cau mày, trầm mặt, phân phó:"Cô trở về trước đi."

"Được."

Hạ Thiệu Nhiên lên xe, chạy thẳng tới nơi tụ tập của ZA¬CK.

Trong biệt thự nhỏ, mấy lính đánh thuê tụ tập ở lầu một, uống rượu đánh bài. ZA¬CK làm thủ lĩnh ngồi ở trên bệ cửa sổ, loay hoay khăn lụa màu hồng kia. Màu hồng nhạt, khuôn mặt trẻ trung cười nhẹ nhàng. Không biết tại sao, dù thế nào ZA¬CK cũng không thể quên được hình ảnh cô gái hướng về phía ống kính cười như hoa nở trong máy ảnh kia. Nụ cười ngọt ngào như ánh mắt trời, đối với loại người như anh ta mà nói là quá mức xa xỉ. Tựa như BLACK nói vậy, không thuộc về mình, vĩnh viễn đừng hy vọng xa vời.

Gió thổi phất phơ, rèm cửa sổ màu xám trắng đung đưa theo gió.

ZA¬CK cẩn thận đem khăn lụa tới bên môi, khẽ hôn xuống.

Cõi đời này có loại thích, gọi là buông tay. . . . . .

Lầu hai, trong phòng trống trải, Tiểu Anh bị trói ở trên ghế, tay chân đều bị dây thừng buộc chặt lại, kết nút buộc của đội hải quân lục chiến, cực kỳ bền chắc.

Hạ Thiệu Nhiên nhảy vào từ cửa sổ, trong lòng Tiểu Anh vui vẻ, lại làm bộ sưng mặt chu cái miệng nhỏ nhắn lên nói: "Em còn tưởng rằng anh không cần em nữa chứ."

Hạ Thiệu Nhiên đi tới, bàn tay nắm lấy khuôn mặt tròn nhỏ nhắn của cô, nói: "Không phải bảo em tự mình trở về sao."

Tiểu Anh chột dạ rũ tầm mắt xuống, yếu ớt nói: "Đối phương là lính đánh thuê, em không dám."

Chút ít tâm tư của cô có thể nào thoát khỏi ánh mắt của Hạ Thiệu Nhiên được. Thân thể khom xuống, cởi nút buộc trên cổ tay cô ra, nói: "Quên trước đó làm thế nào để thoát khỏi đảo hải tặc rồi ư? Từ lúc nào mà trở nên nhát gan như vậy rồi."

"Khi đó có anh mà!" Tiểu Anh xoa cổ tay nói: "Em không thích hành động đơn độc, em muốn cùng với anh."

Hạ Thiệu Nhiên cởi dây thừng trói chặt cổ chân cô ra, ngẩng đầu nói: "Nếu như không có anh thì sao?"

". . . . . ."

"Anh hi vọng em nhanh một chút trở thành một nhân vật lợi hại, có thể một mình hoàn thành nhiệm vụ."

"Ha ha!" Tiếng cười giễu cợt truyền đến từ cạnh cửa. Chẳng biết từ lúc nào, ZA¬CK đã đứng ở cạnh cửa, ôm lấy tay nói: "Có phải tôi quấy rầy đến hai vị không?"

Hạ Thiệu Nhiên buông dây thừng đã cởi được một nửa ra, đứng lên, chân phải khéo léo đá một cái. "Két" một tiếng, ghế ngồi mang theo Tiểu Anh đến bên cửa sổ. Trong phòng trống không chỉ còn lại một mình Hạ Thiệu Nhiên, anh nắm chặt quả đấm, bắp thịt căng thẳng, cặp mắt hàm chứa tức giận, một bộ dáng đáng sợ vận sức chờ phát động.

ZA¬CK cũng thế, thu hồi nụ cười, hoạt động đôi tay, cốt khớp xương phát ra âm thanh "rắc rắc" kinh khủng. Tiểu Anh khẩn trương nhìn hai người, tay chân luống cuống cởi dây thừng.

ZA¬CK đi tới, nhìn Hạ Thiệu Nhiên nói: "Lần ở Thanh Mai, tôi nói rồi, tốt nhất là tôi và anh không cần chạm mặt nữa."

"Thật giống như anh cũng quên mất cảnh cáo của tôi."

"Vậy chúng ta liền tính toán sổ sách thật tốt đi."

"Không cần --" Tiếng kêu của Tiểu Anh không thể ngăn cản hai quả đấm đụng vào nhau. Hạ Thiệu Nhiên và ZA¬CK đánh tới cùng một chỗ, tung cước ra quyền, vô cùng hung ác. Tiểu Anh cởi dây thừng ra chạy đến giữa hai người, ngăn cản nói: "Không cho đánh nhau!"

ZA¬CK nắm chặt quả đấm nói: "Chuyện của đàn ông, phụ nữ ít nhúng tay." Hạ Thiệu Nhiên kéo cô đến phía sau, "Ngoan ngoãn đứng ở một bên."

Tạp Uy dần đầu đám lính đánh thuê chạy tới, lấy vũ khí ra, chờ đợi ZA¬CK ra lệnh.

"Trưởng quan."

ZA¬CK nói: "Đây là việc của tôi và anh ta, không cần ai nhúng tay."

Hai người đàn ông này lần nữa đánh tới chung một chỗ, ZA¬CK nói: "Để cho chúng ta tay không rời khỏi Nhật Bản, đây hoàn toàn là chuyện không thể nào. BLACK giác ngộ đi, không ai có thể lấy tiền từ trong túi lính đánh thuê." Dứt lời, một quyền vung ra, khóe miệng Hạ Thiệu Nhiên bị đánh mạnh một cái, máu lập tức tràn ra.

Ở Thanh Mai, ZA¬CK đã từng phá vỡ cánh tay Hạ Thiệu Nhiên, lo lắng Hạ Thiệu Nhiên bị thương. Tiểu Anh xông lên phía trước, níu lấy cánh tay của anh. Một vẻ mặt sắp khóc, thỉnh cầu nói: "Đừng đánh, đừng đánh."

Hạ Thiệu Nhiên giơ tay lên lau vết thương, rũ mắt nhìn vết máu đỏ tươi trên bàn tay, không tiếng động đẩy Tiểu Anh ra, dùng quả đấm tràn đầy sức lực tấn công mạnh về phía ZA¬CK.

ZA¬CK hoàn toàn không sợ, không ngờ ngực bị một cước, lảo đảo hai bước, xoa ngực nói: "Mỗi lần gặp mặt đều có niềm vui mới, nhưng anh đừng quên, anh hoàn toàn không phải đối thủ của tôi." Chân bén nhọn linh hoạt bổ về phía Hạ Thiệu Nhiên. Hạ Thiệu Nhiên giơ tay lên giữ chân anh ta, "Đó là anh hoàn toàn không xứng để cho tôi nghiêm túc."

"Cũng vậy thôi." Ở trên đảo hải tặc thì ZA¬CK cũng chưa từng nghiêm túc qua. Anh ta hỏi: "Hiện tại thì sao?"

Hạ Thiệu Nhiên không nói thêm gì nữa, một lòng muốn đánh ngã anh ta. ZA¬CK cũng giống vậy, muốn đánh ngã anh.

Lính đánh thuê nhìn đến tập trung tinh thần, con ngươi ở trong mắt lên lên xuống xuống, trái trái phải phải, luôn theo dấu của hai người. Hạ Thiệu Nhiên chịu một cái, Tiểu Anh liền hung hăng cắn lên tay mình một cái. Lần ở Thanh Mai đó, cô nhất định đòi Hạ Thiệu Nhiên đi dạo chợ đêm, kết quả gặp phải ZA¬CK, làm hại Hạ Thiệu Nhiên bị thương. Ở thị trấn C thì quấn anh đi siêu thị, kết quả gặp phải Diệp Nhu, làm hại hai người tách ra thật lâu. Lần này, nếu như cô tự trở về, không gọi anh tới, bọn họ cũng sẽ không đánh nhau.

Hiếm khi gặp phải người có sức lực ngang nhau với mình, hai người càng đánh càng hưng phấn, càng đánh càng sảng khoái, thể lực tiêu hao gần hết thì Hạ Thiệu Nhiên dồn toàn bộ hơi sức, tung một quyền hất ZA-CK xuống mặt đất.

ZA¬CK té xuống đất, cũng không sử dụng được thêm chút hơi sức nữa, thở hổn hển "Hồng hộc". Hạ Thiệu Nhiên vòng vo đi tới, cúi người xuống, móc từ trong túi áo ra cái khăn lụa màu hồng nhạt kia, cũng thở hổn hển nói: "Anh thua, khăn lụa, phụ nữ vẫn là của tôi."

"Haizz!" ZA¬CK thở phào một hơi. Đúng vậy, vốn chính là của người ta, lấy đi cái kia khăn lụa, cũng chỉ là muốn cho chính mình một ý niệm, một ý niệm nhớ nhung.

Hạ Thiệu Nhiên đi về phía Tiểu Anh, lỗ mũi bị đánh đến chảy máu, không khó tưởng tượng, mặt nạ giả ở dưới khuôn mặt cũng nhất định tím bầm rồi. Đôi mắt Tiểu Anh rưng rưng, cắn chặt môi dưới, hối hận gọi anh tới cứu mình, chu miệng nhỏ một cái, nói: "Thật xin lỗi."

Hạ Thiệu Nhiên giơ tay lên thắt khăn lụa ở trên cần cổ cô. ZA¬CK nằm dưới đất đột nhiên nói: "Chúng ta không thể nào tay không mà về."

Khóe mắt lóe ra tinh quang, Hạ Thiệu Nhiên mở miệng nói: "Nói giao dịch thì như thế nào?" ZA¬CK đột nhiên đứng dậy, hứng thú nồng đậm, "Giao dịch gì?"

Hạ Thiệu Nhiên và Tiểu Anh mới đi ra từ tầng hai nhà lầu nhỏ của ZA¬CK, ngồi lên xe liền nhận được điện thoại của Lý Khuynh Tâm, người một nhà Đằng Nguyên bị Áo Dã Tuấn Hùng bắt.

Tiểu Anh vội vã muốn đi cứu người, Hạ Thiệu Nhiên kéo cô trở về: "Không có việc gì." Tiểu Anh nhớ tới mình vừa bị bắt cóc trở về, hừ hừ nói: "Đều ở trong khống chế của anh sao?" Hạ Thiệu Nhiên hung ác bấm một cái lên không mặt tròn nhỏ nhắn của cô, khởi động xe.

Hai người lái xe trở về đại bản doanh, Hạ Thiệu Nhiên soi gương lột mặt nạ da, trở lại diện mạo như trước, một khối máu ứ đọng nơi khóe miệng, sống mũi cũng khẽ sưng lên, Tiểu Anh dùng tâm bông tẩm thuốc nước nhẹ nhàng xức lên giúp anh, đau lòng nói: "Về sau đừng đánh nhau liều mạng như vậy, coi như vì em cũng được."

Hạ Thiệu Nhiên đẩy tay của cô ra, vừa dán sát vào mặt nạ da người, vừa nói: "Em cảm thấy anh có thể bỏ qua cho người đàn ông có ánh mắt tà ác với em sao?"

Ánh mắt tà ác? Hả? Trời ạ!

Tiểu Anh bỗng chốc trợn to hai mắt, lắp bắp nói: "Cái đó, anh, cũng, biết à?"

Hạ Thiệu Nhiên mang tốt mặt nạ, hai ngón tay bóp cằm nhỏ cô nói: "Hoàn thành nhiệm vụ lần này, anh sẽ hoàn toàn biến em thành người phụ nữ của tôi."

Tiểu Anh cúi đầu, xấu hổ cười, len lén cười, sau đó cười đến không tim không phổi ngốc hề hề, "Cái đó, em không có ý kiến."

Áo đen, mặt nạ màu bạc. Đạo tặc BLACK, Tiểu Miêu không có danh tiếng, hiện thân ở tổng bộ hội Đạo Xuyên.

Bên trong đại sảnh xanh vàng rực rỡ, Áo Dã Tuấn Hùng hơn 40 tuổi xoa chân, vùi ở trên sô pha thoải mái. Một mỹ nữ quyến rũ mặc ít vải quỳ gối cạnh chân ông ta, đấm chân rót rượu, từng dãy người áo đen phía sau ông ta thẳng tắp sống lưng. Lần đầu nhìn thấy thần trộm, Áo Dã Tuấn Hùng cũng không kinh ngạc, bởi vì tất cả đều ở trong lòng bàn tay của ông ta.

Áo Dã Tuấn Hùng thanh thanh cổ họng, nói với BLACK: "Dùng Đô-la trong ngân hàng Mitsui để đổi tính mạng một nhà Đằng Nguyên, có lợi chứ?" Ông ta lại nhìn Tiểu Anh mang mặt nạ tiểu miêu nói: "Tôi biết rõ quan hệ của cô và Đằng Nguyên Mỹ Tuyết."

Ma Lý - Vân Tước xếp thứ mười và Tiểu Lâm Hạnh - Dạ Oanh thứ tám trong giới trộm cũng bán mạng cho Áo Dã Tuấn Hùng. Từ khi Thạch Nam tìm Tiểu Lâm Hạnh hóa nghiệm DNA của Tiểu Anh trở đi, bí mật liền không còn là bí mật.

Chuyện đã diễn biến đến mức này, không cần giấu giếm che giấu, Hạ Thiệu Nhiên rất sảng khoái mà đáp ứng điều kiện Áo Dã Tuấn Hùng. Tiểu Anh lại nói: "Trước đó, chúng tôi muốn xác định một nhà Đằng Nguyên có bình yên vô sự hay không ?"

"Không thành vấn đề." Áo Dã Tuấn Hùng khoát tay, một người đàn ông cao hơn người thường rất nhiều mang theo một nhà Đằng Nguyên bị trói ra ngoài. Ái Hương, phu nhân Mỹ Tuyết, Đằng Nguyên tiên sinh. Tầm mắt Tiểu Anh lần lượt lướt qua ba người, người áo đen có vóc dáng rất cao kia nhìn thẳng vào mắt Hạ Thiệu Nhiên.

Áo Dã Tuấn Hùng đứng lên, nói: "Được rồi, người cũng để cho các người thấy rồi, hiện tại các người nên ra sân."