Ôm Ấp Yêu Thương (Phần 2)

Chương 25




Vô luận là phụ nữ xinh đẹp hay là phụ nữ xấu xí, cũng đều muốn có được một tình yêu ngọt ngào. Tiểu Nại Tử ở thời kỳ mối tình đầu của thiếu nữ liền biết người Đằng Nguyên Quân Nhất này. Khi đó nhà Đằng Nguyên là gia tộc hắc đạo có tiếng tăm lừng lẫy, mà bà chỉ là sư phụ xăm hình trong quán xăm hình. Sư phụ xăm hình, nghề nghiệp này sẽ tiếp xúc được một chút phần tử không tốt, thường có thể nghe được cái tên Đằng Nguyên Quân Nhất từ trong miệng đám người đó. Một lần, cận vệ phụ trách bảo vệ Đằng Nguyên Quân Nhất tới quán xăm hình, Đằng Nguyên Quân Nhất cảm thấy tương đối hứng thú với xăm hình nên cũng đi theo. Đó là lần đầu tiên Tiểu Nại Tử nhìn thấy ông, một chàng trai cao lớn, sạch sẽ, xinh đẹp.

Nữ sinh bình thường đều không khỏi có cảm tình với đàn ông có vẻ bề ngoài anh tuấn, hơn nữa Đằng Nguyên Quân Nhất còn là một người đàn ông có thái độ nhã nhặn, không trông mặt mà bắt hình dong. Đằng Nguyên Quân Nhất dần dần sinh ra hứng thú với xăm hình, thường xuyên đi quán xăm hình, hai người thường xuyên qua lại nên dần dần quen biết. Tiểu Nại Tử thích Đằng Nguyên Quân Nhất, đồng thời cũng cảm thấy rất tự ti, bởi vì chính mình không đủ xinh đẹp, bởi vì thân thế của mình không đủ cao quý, bà cảm thấy đời này sẽ không có cơ hội đứng ở bên cạnh Đằng Nguyên Quân Nhất.

Chuyện Đằng Nguyên Nhất Lang tìm Cát Dã Thành - cha của Tiểu Nại Tử xây dựng thông đạo dưới đất là một cơ hội. Tiểu Nại Tử nói với cha là mình thích thiếu gia nhà Đằng Nguyên. Cát Dã Thành biết mục đích xây dựng đường hầm của Đằng Nguyên Nhất Lang và Áo Dã Tuấn Hùng, liền nói lên yêu cầu với Đằng Nguyên Nhất Lang, yêu cầu Đằng Nguyên Quân Nhất cưới Tiểu Nại Tử làm vợ. Không ngờ, Đằng Nguyên Nhất Lang lập tức đồng ý.

Cá tính Quân Nhất mềm yếu, không có lập trường, chưa bao giờ dám làm trái lời cha, cũng biết thân phận mình đặc biệt, không thể cưới con gái gia đình bình thường. Mặc dù Tiểu Nại Tử không phải người xinh đẹp, nhưng tâm địa thiện lương. Nếu như cả đời này nhất định phải ở cùng với một người xa lạ, kết hợp với cô gái mà ông không có tình yêu, như vậy Tiểu Nại Tử cũng được.

Hôn lễ cực kỳ khiêm tốn, gần như không có khách mời, Tiểu Nại Tử được gả cho Quân Nhất như mong muốn. Mặc dù sau khi cưới, tình cảm hai người rất bình thường, nhưng cũng hòa thuận, chỉ là vẫn luôn không có con, điều này khiến Đằng Nguyên Nhất Lang gấp gáp bồng cháu rất không hài lòng.

Có một lần Quân Nhất đi Trung Quốc, ông gặp được Mỹ Tuyết ở nơi đó. Ông vừa thấy đã yêu cô gái xinh đẹp dịu dàng này, lần đầu tiên nếm thử cảm giác tim đập đặc biệt kịch liệt khi đối mặt với người mình thích, sóng lòng sôi sục. Ông bị sóng tình yêu điên cuồng bao phủ, không dám nói cho Mỹ Tuyết biết sự thật rằng mình đã kết hôn, Mỹ Tuyết thiện lương thích ông, tin tưởng ông, cũng giao mình cho ông, lần đầu tiên liền mang thai đứa bé của ông.

Sau đó, Quân Nhất mang Mỹ Tuyết về Nhật Bản, nói rõ chuyện này với cha, muốn ly hôn với Tiểu Nại Tử. Đằng Nguyên Nhất Lang gần như không do dự đồng ý, bởi vì vừa bắt đầu, ông ta cũng không thích Tiểu Nại Tử làm con dâu của mình, hơn nữa đã lâu như vậy mà cũng không thấy bụng Tiểu Nại Tử có động tĩnh.

Không có phụ nữ nào có thể chịu được phản bội như vậy, vào lúc Tiểu Nại Tử đau lòng muốn chết, nhà Đằng Nguyên xảy ra một chuyện ngoài ý muốn khiến bà oán hận. Trước một đêm chuẩn bị đả thông con đường trộm kho bạc ngân hàng, Áo Dã Tuấn Hùng thấy sắc quên nghĩa, hại chết người vợ Cầm Tử của Đằng Nguyên Nhất Lang. Đằng Nguyên Nhất Lang cực kỳ bi thương. Dưới cơn nóng giận, đã giết chết Áo Dã Tuấn Hùng và cha của Tiểu Nại Tử, phong tỏa mật thất dưới đất. May nhờ Tiểu Nại Tử chạy trốn nhanh, không thì cũng đã thành một vong hồn trong tầng hầm dưới đất.

Về tình cảm gặp phải phản bội, lại bị hại chết người thân duy nhất, thù hận của Tiểu Nại Tử đối với nhà Đằng Nguyên đã sâu như biển, ghen tỵ và căm hận vặn vẹo tâm linh, dùng tiền cha để lại thuê được sát thủ âm thầm ám sát Quân Nhất, Mỹ Tuyết và Đằng Nguyên Nhất Lang. Đáng giận là, người nhà Đằng Nguyên tốt số, nhiều lần trốn được nguy hiểm. Cho đến khi Mỹ Tuyết mang theo đứa bé mới vừa tròn một, hai tuổi đi Trung Quốc, Tiểu Nại Tử mới tìm được cơ hội xuống tay, trói nhầm người phụ nữ giống Mỹ Tuyết như đúc và đứa bé của bà ta. Tiểu Nại Tử xăm bản đồ mật đạo dưới đất mà cha bà ta đã lưu lại trên lưng của đứa bé, hơn nữa tuyên bố với bên ngoài là kho báu khổng lồ của nhà Đằng Nguyên được giấu ở trên lưng đại tiểu thư Đằng Nguyên. Bà muốn cho tất cả người tham lam sẽ tới dòm ngó kho báu nhà Đằng Nguyên, khiến cuộc đời này của Đằng Nguyên Quân Nhất và Mỹ Tuyết không được bình an. Bà phóng hỏa, cho là người đã chết cháy chính là Đằng Nguyên Mỹ Tuyết, bà bắt đầu thay đổi suy nghĩ, ghen tỵ và hâm mộ gương mặt xinh đẹp của Mỹ Tuyết, bà tốn rất nhiều tiền làm mặt nạ người giống mặt Mỹ Tuyết như đúc để mang lên trên mặt, biến mình thành người Quân Nhất thích nhất.

Sau này, khi bà biết được người chết không phải là Mỹ Tuyết, hận ý lại tăng thêm, bà thề sẽ không tiếc bất cứ giá nào để giết chết Mỹ Tuyết. Nhưng tất cả tiền đều dùng ở trên mặt nạ da người, bà đã sớm không còn đồng nào. Đúng lúc này, Tiểu Nại Tử gặp được Sâm Xuyên Chính Cương, thương nhân có tâm địa thiện lương, trong lúc vô tình gặp Mỹ Tuyết một lần, vẫn nhớ mãi không quên bà ấy.

Sâm Xuyên Chính Cương thấy Tiểu Nại Tử và Mỹ Tuyết giống nhau như đúc, liền cưới bà ta, lại thu dưỡng một đứa con trai, đứa bé trai kia chính là Sâm Xuyên Minh Trí. Cuối cùng, Tiểu Nại Tử bị ghen tỵ và thù hận làm cho choáng váng đầu giết chết người đàn ông hiền lành này, cũng phong bế thi thể ở trong vách tường. . . . . . . "Ha ha!" Tiểu Nại Tử cười khi nói hết chuyện xưa.

Tiểu Anh nghe xong chuyện xưa thì cả người đều lạnh lẽo, người phụ nữ trước mắt này hẳn là người đã xăm bản đồ hoa anh đào ở trên lưng cô, hung thủ giết chết mẹ ruột cô, làm hại cô mất đi người thân, bị người nhét vào cô nhi viện.

Tâm trạng quá đau khổ, thật sự hận, thật sự muốn báo thù thay mẹ, giết bà ta. Đúng, giết chết bà ta, báo thù cho mẹ. Tiểu Anh, báo thù cho mẹ. Giết chết bà ta, giết chết bà ta.

Có một giọng nói không ngừng thúc giục ở trong đầu Tiểu Anh. Tiểu Anh nhìn chằm chằm Tiểu Nại Tử vùi ở trong góc tường, trong mắt nhảy ra hận ý đủ để giết chết một con voi, cô nhìn thấy khẩu súng Glock ở bên hông Lý Khuynh Tâm, tránh thoát Hạ Thiệu Nhiên, tiến lên cướp khẩu súng vào trong tay, họng súng nhắm ngay người trong góc tường.

Tiểu Nại Tử bị sợ đến không dám động, Lý Khuynh Tâm ngăn lại nói: "Tiểu Anh, mau để súng xuống."

"Bà ta giết chết mẹ tôi, tôi muốn báo thù cho mẹ." Lý Khuynh Tâm nhíu lông mày quát lớn cô: "Giết người là phạm pháp, Tiểu Anh đừng xúc động, để cảnh sát tới xử lý chuyện này."

Tay cầm súng của Tiểu Anh đang run rẩy, tâm cũng đang run rẩy, muốn giết Tiểu Nại Tử báo thù cho mẹ, lại không dám nổ súng, do dự. "Sư huynh, mau ngăn cô ấy lại." Lý Khuynh Tâm trợn mắt nhìn về phía Hạ Thiệu Nhiên không nói lời nào.

Tay cầm súng lúc nắm chặt, lúc lại nới lỏng, Tiểu Anh nói: "Nhiên, anh đừng khuyên em, để em báo thù cho mẹ đi!"

Mí mắt Hạ Thiệu Nhiên không nhúc nhích chút nào, đứng ở nơi đó, giọng điệu lạnh nhạt nói: "Muốn báo thù, em liền nổ súng đi."

Không ngờ, Hạ Thiệu Nhiên lại không ngăn cản. Tiểu Anh cắn răng, hạ quyết tâm, nhắm ngay đầu Tiểu Nại Tử. Tiểu Nại Tử nỉ non: "Không... không muốn."

Tay Tiểu Anh run rẩy, hoàn toàn không dám nổ súng, Hạ Thiệu Nhiên đi lên, ôm cô vào long. Lồng ngực nở nang dán chặt sống lưng cứng ngắc khẽ run của cô, tay trái che ánh mắt cô, tay phải cầm tay cầm súng của cô, ngón trỏ đè trên ngón trỏ của cô, từ từ ấn xuống. Sau đó, nói ở bên tai cô: "Nhớ anh đã dạy em gì không, làm việc phải tập trung chú ý, đừng phân tâm để cho người ta thừa cơ lợi dụng. Lúc gặp phải quả đấm thì nhớ né tránh, thời điểm nổ súng, mắt phải nhanh, tay không do dự."

"Pằng --"

Sau khi tiếng súng vang lên là yên tĩnh đáng sợ.

Tiểu Nại Tử không có động tĩnh, cả phòng đều im ắng.

Mắt bị che, trừ tối đen, chính là tối đen, cũng không nhìn thấy cái gì, Tiểu Anh bị sợ đến chảy mồ hôi lạnh, nhịp tim đặc biệt chậm chạp, cô cà lăm hỏi: "Bà... bà ta đã chết rồi sao?"

"Ừ." Giọng nói Thiệu Nhiên truyền tới bên tai.

"Em giết người rồi sao?" Tiểu Anh run giọng nói, "Em giết người, thật sợ hãi, em lại giết người, em giết người." Tâm tình Tiểu Anh kích động, xoay người nhào tới trong ngực Hạ Thiệu Nhiên, khóc nói:"Em giết người."

Hạ Thiệu Nhiên ném khẩu súng lục cho Lý Khuynh Tâm, ôm cô vào trong ngực thật chặt, hỏi: "Sợ?"

"Ừ."

"Hối hận."

"Ừ, thật hối hận."

"Sau này có còn dám không hả?"

"Hu hu. . . . . ." Tiểu Anh lắc đầu nức nở nghẹn ngào.

Hạ Thiệu Nhiên xoay mặt của cô lại, ngón cái lau nước mắt, từ từ xoay thân thể của cô qua, nhắm ngay người trong góc tường. Tiểu Anh thấy Tiểu Nại Tử còn hoàn hảo ngồi ở trong góc tường, không có chảy máu cũng không còn bị thương, chỉ là bị tiếng súng dọa đến vẻ mặt ngốc trệ.

"Bà ta không có chết sao?" Tiểu Anh hít hít mũi yếu ớt hỏi. Hạ Thiệu Nhiên cúi đầu, nói ở bên tai cô: "Chúng ta là trộm mà, chỉ trộm vật, không lấy mạng người. Coi như gặp phải người hết sức muốn giết, cũng ngàn vạn lần đừng làm dơ tay của mình."

"Ừ." Tiểu Anh nặng nề gật đầu, cô gái nhỏ bị sợ đến tách tách .. rơi lệ. Hạ Thiệu Nhiên nâng tay phải của cô thả vào bên môi hôn, trìu mến vò rối tóc của cô, "Mèo đần!"

Lý Khuynh Tâm dắt Tiểu Nại Tử đi ra ngoài, lưu lại không gian cho hai người.