[OLN] The Lord

Chương 48




Tình hình là tác vừa thuê một người bạn để vẽ minh họa cho hai nhân vật nam/nữ chính nên mọi người hãy mong chờ ngoại hình của hai nhân vật ấy nhé :3

_______

- Không hứng thú.

Nakila đáp trước lời đề nghị đầy hấp dẫn của Dagrus, chính vì câu trả lời ấy đã khiến hắn bối rối một phen.

Nakila ngồi trước mặt hắn, cậu ta cười nhẹ nhàng để lộ rõ sự bí hiểm của mình, nụ cười lạnh giá ấy đủ khiến Dagrus sợ hãi. Nhưng mau chóng hắn lấy lại được sự bình tĩnh của mình, thở từ từ rồi đặt từng câu hỏi nghi vấn trong lòng.

"Gì vậy? Tên này bị thần kinh à?"

Dagrus không ngờ rằng một tên đẹp mã, nhìn vào là biết thông minh như Nakila lại từ chối một cách dễ dàng như vậy.

Thế thì liệu điều gì có thể khiến hắn hứng thú?

Tiền? Phụ nữ? Hay quyền năng? 

Xì, đến cuối cùng đều hắn muốn cũng chỉ đơn giản vây quẩn ba thứ đó thôi.

Dagrus nhếch mép.

Dagrus ngẫm nghĩ một hồi, nụ cười quái đản cũng bị dặp tắt từ đó. Hắn nhìn Nakila một cách rất chi tiết, phát hiện rằng ngoài bộ đồ sang trọng mà cậu ta đang mặc ra thì chẳng còn thứ gì giống như vũ khí khác cả.

Trong chẳng giống như những gì hắn tưởng tượng chút nào, Nakila nhìn cực kỳ lịch lãm, hắn thậm chí chẳng có chút sát khí hay thứ gì có thể gây nguy hiểm cho Dagrus.

Có vẻ như Dagrus chưa bao giờ nghe tới [Kho Đồ Không Gian] nên hắn mới kết luận một cách nhanh như vậy, hắn cười khinh bỉ cậu ta. Tỏ ra một nét chán nản rồi nói:

- Liệu ngươi có phải tội phạm cấp A+ không vậy? Đến một món vũ khí còn không có.

Dagrus liền đổi chủ đề, Nakila vẫn im ấy hắn chẳng muốn nói gì.

Đơn giản, cậu muốn tên Dagrus này tự đoán, hay đúng hơn còn gọi là thử thách IQ. Cậu không quan tâm về mấy cái A+ gì đó lắm, mục đích Nakila đến đây chỉ để thuê một căn phòng trọ, việc đó vẫn diễn ra trong đây và ngay tại đây, có vẻ cậu cũng phải biết ơn hắn ấy chứ.

Nhưng nó vẫn đang khiến cậu tốn một khối thời gian khá nhiều.

Bốn người Dagrus thuê đã giải quyết xong các mạo hiểm giả kể cả người Rank A. Irene không quan tâm những người họ,  cô nhìn Dagrus vì chính hắn chính là người đã dẫn đám này nên chắc chúng sẽ không tấn công cô đâu. Còn có Nakila, bỗng trong chốc lát ở mắt cô một tia hy vọng thắp sáng ra từ Nakila, nó chói hơn bao giờ hết.

Nakila nhìn Dagrus, cậu ta thở dài một hơi giải tỏa ra sự chán nản của mình. Cậu đã quá mong đợi vào tên này, trí thông minh của tên đầu vàng này quá ngốc nghếch. Đến cuối cùng hắn cũng chẳng đoán được thứ Nakila mong muốn đạt được.

Hoặc lý do mà một tên như cậu lại chui vào tâm của địch như thế này.

Cậu cúi người xuống nhìn Dagrus, dáng ngồi nhìn trở nên trầm hơn, cậu nắm lấy tay của chính mình đưa ánh mắt vàng huyền bí của cậu nhìn hắn chằm chằm, ánh mắt ấy, cái vũ trụ ấy đang thâu tóm lấy Dagrus.

Chẳng biết vì sao hắn cũng nhìn vào ánh mắt đó rồi vô tình bị cuốn theo cả vũ trụ trong đôi mắt ấy, đến mức như hắn đã dính vào một chiêu ảo thuật mà không lối thoát. Con mắt thần của Nakila hết sức thần kì. Hắn đã rơi vào một cõi hư vô vô lối thoát, Dagrus nuốt một ngụm nước bọt.

Bầu không gian của hắn như tối lại xung quanh chỉ là những đóm sáng của các ngôi sao, xa xa là dãy ngân hà màu vàng kim như con ngươi của đôi mắt. Chẳng mỹ từ nào để tả được cảnh tượng này, quá tuyệt vời, quá hùng vĩ và cũng quá cô đơn.

Vô tình trong ánh mắt của hắn, Dagrus như cảm nhận được sâu trong linh hồn cậu ta. Nó chứa một nỗi khao khát cao cả cũng chứa một nỗi buồn dai dẳng, hắn không tưởng tượng được, nơi này quá cô đơn khác gì nó đang nói về đúng con người Nakila. Nó cứ lạc lối mà không biết nơi mình nên tới, nó không xác định được điểm đến cuối cùng là gì.

Một vũ trụ bao la, không có hướng đi.

Nakila nhìn Dagrus, hắn thở dài tiếp nói:

- Trong lúc ngươi đang đang suy nghĩ, thì ta đã dư sức giết cả thành phố này rồi đó.

Hắn bừng tỉnh. Lắc đầu một hồi.

XOẢNG!!!

Một cú đánh trời giáng đập mạnh vào đầu của Dagrus.

Nó nhanh đến mức mà hắn còn không thấy, thậm chí chỉ là một cái chớp mắt nhẹ nhàng thôi thì nó đã va chạm đến đầu của hắn rồi.

Rất nhanh, cực kỳ nhanh. Nhanh đến mức như có một cục đá cỡ lớn va vào đầu của Dagrus vậy, rõ ràng hắn vừa thấy Nakila nắm tay của cậu ta lại rồi mà tại sao. Tại sao hắn có thể ra đòn trong vòng chưa tới một giây như thế này.

Thế này là phi vật lý, nó không khoa học! Dagrus choáng váng rồi ngã ra đằng sau.

Đối với Nakila, mọi thứ xung quanh đều là vũ khí kể cả không khí đi nữa hắn cũng có thể dùng nó để giết người.

Chỉ trong một giây ngắn ngủi, Nakila đã lấy chai rượu cam khi nãy của mình đập thật mạnh vào đầu của Dagrus.

Tốc độ của cậu cùng với lực cậu sinh ra, đủ khiến tên Dagrus này choáng một hồi. Hắn ngã xuống dưới sự bất ngờ của mọi người ở trong quán trọ khi ấy.

Kể cả những người nằm xuống, hay là Irene, những người hắn đã thuê từ sáng nay. Mọi người đều không giữ được cảm xúc của mình, mắt họ mở to ra như đây là lần đầu họ chứng kiến chuyện này vậy.

Dagrus nằm bịp trên đất, Nakila lấy chân mình dậm lên đầu hắn. Ánh mắt khinh thường nhìn tên đó, lòng thì cảm thấy thật thương hại cho tên phản ứng chậm chạp.

Hắn bất tỉnh hoàn toàn rồi.

Bốn người kia với Irene ngây ngơ một chút. 

Irene cô cảm thấy đây quả thật là cảnh tượng kỳ lạ, tại sao trên đời này lại có một người có tốc độ nhanh như vậy được chứ? Không biết đây có phải là do cô có kiến thức hạn hẹp, hay là do cô ở trong thành Evrum quá lâu. Nhưng theo như Irene biết.

Nakila là người nhanh nhất cô từng biết.

Nó nhanh hơn cả Kẻ Mạnh Nhất Nhân Loại Daigeos, thậm chí còn nhanh hơn Tân Long Vương Draco. Nó nhanh đến vô lý, cho dù họ có cầm một chai rượu rồi vung một cách thật nhanh thì cũng để lại một chút tàn ảnh, đằng này nó chỉ như một cái chớp mắt. Nó quá nhanh để Dagrus có thể cảm nhận được sát thương.

Nakila tiến tới bốn người trùm đầu bằng áo choàng, hắn bước tới người đầu tiên. 

Người đó chủ động tấn công cậu bằng thanh trường kiếm dài hơn một mét.

VÙ!!!

Quá nhanh.

Nhưng lại quá chậm so với những gì Nakila có thể nhìn được, cậu ta nhìn thanh kiếm ấy. Miệng cười mỉm, song dùng hai tay mình cùng một lực phá vỡ lưỡi kiếm cứng cáp ấy.

Nó quá dễ dàng. Thậm chí tên đó còn chẳng kịp thời phản ứng thì đã bị Nakila luồng người qua đấm cho một cái ngã ra đất.

Hắn đấm anh ta, một cú đấm trực diện để lộ ra cả khuôn mặt già nua tuổi bốn mươi. Ông ấy là một lính đánh thuê tinh nhuệ được ví mạnh ngang một mạo hiểm giả rank S lại dễ dàng bị tên đối diện một đòn làm xịt cả máu mũi.

Ông ngã dần xuống đất, ba người kia cũng lao đến theo như phản ứng của bản thân. Dường như ai cũng ngang mạo hiểm giả cấp S nên họ cũng có kha khá kinh nghiệm trong chiến đấu. Nakila ánh mắt lạnh giá, hắn nắm tay của hai người ném ra ngoài, rồi người còn lại hắn một tay bẻ gãy tay người đó xong lấy bình rượu đập vào đầu hai kẻ hắn đã đánh bại, làm cho chúng gục hẳn đi.

Cậu thở dài nhìn về phía ngoài quán, hai tên đối thủ của mình ở ngoài đó. Một người là pháp sư, người còn lại là kiếm sĩ, Nakila đã đánh bại người kiếm sĩ với người hỗ trợ rồi nên việc xử lý hai tên kia chỉ như việc trở tay.

Cậu ngươi người nhìn họ, dưới ánh nhìn bất ngờ của Irene, còn Vylina thì cô không kịp di chuyển, cô tính hỗ trợ cho Nakila nhưng điều đó chỉ khiến hắn không thích thêm thôi, vì cô biết Nakila là người chỉ thích hành động một mình, hắn rất tự tin vào sức mạnh của mình, đôi khi hắn không tung hết sức để kết liễu đối thủ mà sẽ vui đùa với chúng như một món đồ chơi.

Cho dù hắn mạnh, nhưng phần kiêu ngạo hắn cũng quá nhiều.

Cô nhìn hắn, hắn cũng không ra hiệu gì hắn không muốn mình bị vướng tay chân quá nhiều.

Lily cũng từ trận xung đột ấy mà tỉnh dậy khỏi giấc ngủ, cô bé mơ màng nhìn vị chủ nhân của mình, chẳng hiểu vì sao mà trước mặt Lily đây là một Nakila đẹp trai hơn mọi ngày, ánh sáng nó cứ chiếu vào hắn khiến hắn trở nên nổi bật hơn trong đám đông. Nakila như là con đom đóm trong lũ ruồi, nó sáng đến mức ghen tị.

Irene nuốt ngụm nước bọt, tại sao hắn có thể giải quyết lũ kia một cách dễ dàng đến như vậy? Thậm chí giờ còn hai người hắn có thể dư sức xử lý. Cô biết rằng mọi chuyện hắn xử lý như vậy điều không phải miễn phí, có lẽ sau vụ này cô phải cho hắn một căn phòng thật tử tế.

Hắn dang tay mình ra tỏ vẻ khích tướng giữa chốn đông người, nhưng dường như do biết trong này có xung đột nên người dân đã để lại một con đường rộng lớn để ba người này có thể đánh nhau thoải mái.

- Tới lượt các ngươi.

Hắn nói với vẻ khinh thường.

Tên pháp sư không thích điều này nên hắn đã xuất chiêu trước. Dường như ma pháp này hắn đã chuẩn bị từ khi Nakila tấn công tên Dagrus rồi, hoặc có thể xa hơn chút là từ khi tên này vào quán hắn đã để ý đến Nakila từ lâu.

- Đừng xem thường bọn ta!! [Frenzy Plant] 

[Frenzy Plant] ma pháp thuộc cấp A, nguyên tố để thi triển nó là mộc, một nguyên tố được kết hợp từ hai nguyên tố là Đất và Nước, chúng đã tạo nên một nguyên tố kết hợp mới với một sức mạnh lớn hơn. Mộc.

Nếu muốn kết hợp nguyên tố lại tạo thành một nguyên tố mới với sử dụng chiêu thức cấp A thì đẳng cấp phải thuộc cấp Pháp Sư Hoàng Gia. Một đẳng cấp cũng gọi là cao.

Vậy tên pháp sư này mạnh tới mức đó à? Thật không thể tin được.

Sau khi hắn tung đòn, từ dưới lòng đất những cái cây mọc ra làm hư hại đến cả cái đường xi măng xinh đẹp, chúng nổi lên như những cái xúc tu nổi loại tiến tới tấn công Nakila. 

Nhưng có một điều hắn không biết rằng, hắn đã tấn công Nakila mà không biết một tí thông tin gì về cậu ta. Hắn chỉ biết rằng, Nakila là một tội phạm cấp A+ còn về nguyên tố cậu ta sử dụng hay một thứ gì đó thì Celeca lại không đề cập đến.

Nakila...cậu ta có nguyên tố Lửa, thứ khắc chế mạnh nhất của Mộc.

Cậu ta mỉm cười, đưa cánh tay phải của mình thẳng ra, xòe bàn tay của mình căng hết mức. Hơi thở của cậu cùng tiếng gió lạnh của mùa đông, chúng hòa hợp với nhau tạo thành một hơi nóng thổi.

Nó tụ lại theo vòng xoắn xung quanh bàn tay của Nakila, hơi ấm dần dần được tạo thành xua tan đi cơn lạnh giá này, nó xoắn từ không khí, từ môi trường xung quanh, từ trở tới dưới đất, từ mọi hướng mà nó có thể lấy được. Ngọn lửa trong cơn mùa đông lạnh giá được tạo thành một quả cầu, nó lớn, lớn hơn nữa. Nó sáng, sáng hơn nửa, thậm chí nó mạnh và mạnh hơn nữa.

Ngọn lửa như muốn đốt cháy mọi thứ xung quanh, cái xoắn ốc của nó như muốn hút mọi thứ vào, ngọn lửa đã bự hơn bàn tay của Nakila. Cậu ta nhìn đòn [Frenzy Plant] miệng cười.

- [Fire Ball]

UỲNH!!!

Quả cầu lửa được bắn ra khỏi tay cậu.

Nó thiêu rụi hết mọi thứ nó đi qua đến khi nó chạm được vào [Frenzy Plant], quả bóng lửa đã cháy bỏng, đáp trả bằng vụ nổ lớn thiêu rụi hết từng lá cây mà không sót một mảnh nào. Nền đất xung quanh cũng bị nó làm cho cháy đen đi.

Tên pháp sư nhìn cảnh tượng đó, hắn dần dần gục ngã xuống. Một cảm giác bất lực nảy ra trong lòng tên đó, hắn không ngờ rằng không những kiếm thuật, võ thuật nhanh và mạnh mà phép thuật của hắn cũng như vậy.

Ma pháp không niệm chú đấy ư? Uy lực này...nó đáng ra không phải dùng cho ma pháp vô niệm.

- Ma pháp cấp D đấu với ma pháp cấp A mà đã vậy ư...

Tên đó lẩm bẩm một mình, hắn đã mất hết tinh thần chiến đấu rồi. Vốn dĩ tưởng rằng ma pháp có thể thắng Nakila nhưng hắn đã nghĩ nhiều rồi.

- Thậm chí nó còn không được cường hóa bằng vòng tròn phép thuật....

Hắn mếu môi, mắt đỏ ngầu lên. Da mặt của hắn căng hết mức có thể, nắm chặt tay lại cười trong cay đắng.

Tên đó như sắp khóc rồi.

Người kiếm sĩ đồng đội của tên pháp sư thấy vậy, chỉ biết tặc lưỡi. Tên đó cảm thấy mình không thể nào chạy được với Nakila nên muốn quay lại đánh với hắn.

Nhưng không ngờ đó là ý nghĩ ngu ngốc nhất hắn từng nghĩ.

Hắn lao tới, tưởng như có thể tấn công Nakila như hắn đã bị cậu ta hạ gục bằng chai rượu.

Chỉ với một đòn.

Đến lúc này cậu ta đã giải quyết xong tất cả. Nakila quay người lại bước vào phòng trọ, dáng vẻ hơn hở như vớt được một con cá. 

Khi cậu ta bước được vài bước thì từ trong quán xuất hiện một bàn tay, nó nắm lấy cái cửa rất mạnh đến mức hư hỏng cả cái cửa gỗ ấy.

- Chờ đã. Tên kia!!

....

______

Để tác tu lại vài chap đầu rồi thứ sáu viết nhiều hơn tí :b