[OLN] The Lord

Chương 39




-Gahh!!

Nakila bỗng bừng dậy, anh ta ôm ngực của mình liên tiếp thở dốc.

Hộc Hộc.

"Cái gì thế này?"

"Sự áp đảo gì thế này?"

"Đây là...kẻ mạnh hơn mình sao?"

Liên tục hàng tá câu hỏi nảy ra trong đầu anh ấy.

Nakila nghiến chặt cái răng trắng xóa lẫn cứng cáp của mình, tay hắn bóp chặt lấy con tim, trong lòng giận dữ hơn bao giờ hết.

Nhưng rồi nó cũng như một ngọn lửa trên cây nến, cũng bị một cơn gió thổi phù tắt đi. Sự tức giận ấy thoáng chốc biến mất. Anh ấy lại sự bình tĩnh của bản thân mình, mái tóc che đi con mắt.

Tay trái anh ấy đặt dưới cỏ trong khi tay phải vẫn ôm con tim, mặt gục xuống rơi vào vẻ trầm tư, xung quanh anh ấy chỉ có những tiếng gió, cảnh quan xung quanh im lặng đến đáng sợ.

Hắn thở dài, nhớ lại lúc cơ thể hắn chia ra làm hai. Một bên Wake, một bên Nakila. Y nuốt nước bọt, y biết bản thân mình rất kiêu ngạo nhưng đây là lần đầu y cảm nhận được sự áp đảo đến ngạt thở.

"Và..."

"Tại sao hắn lại xuất hiện trong giấc mơ của mình?"

Hắn ngẩn ngơ nhìn về đôi chân, đầu vẫn cứ vẩn vơ về tên Undead trong giấc mộng.

Thật đáng sợ.

Hermes từng tạo ra một không gian có thể nhốt Sudas vào trong, nhưng không gian đó lại không có dòng mana chảy lưu bên trong, chứng tỏ Hermes là một kẻ rất mạnh dù đó chỉ là cái phân thân của hắn. Đẳng cấp của Hermes ít nhất cũng phải là Thần Vương hoặc hơn thế là Thần Đế. 

Còn tên Undead đó? Hắn có thể tạo ra MỘT VŨ TRỤ trong đầu Nakila, rốt cuộc...hắn mạnh tới mức nào?

Lại càng chú ý về tên đó hơn khi khúc cuối hắn đã hỏi Nakila một câu.

"Ngươi nghĩ...Thực thể nào là mạnh nhất ?"

Thật chẳng hiểu nổi, giấc mơ đêm này là thứ quái quỷ gì.

Liệu nó là Ác mộng? Hay là một giấc mộng đẹp?

Chẳng biết nữa, vì với Nakila bên trong cái giấc mơ quái quỷ đó chỉ toàn là các đau thương, khát vọng. Thậm chí nó còn ẩn chứa một nỗi hận thù sâu sắc.

Nhất là trong câu hỏi của tên "Người Xương" đó.

Cảm giác như đây không phải là một giấc mơ vậy, hoặc chỉ là huyền tưởng được tạo nên từ stress của Nakila.

Hắn cắn móng tay của mình, nhìn xung quanh.

Đây không phải lần đầu đâu....

Người ta nói rằng giấc mơ sẽ được tạo nên từ những suy nghĩ của người ngủ. Họ nghĩ ra sao, cảm xúc ra sao giấc mơ cũng sẽ diễn ra như thế đó.

Nakila hắn chỉ là một kẻ vô cảm, nhưng hắn lại cực kỳ để ý đến xung quanh khi thường xuyên nghĩ ra các kế sách đối phó với kẻ thù. Đối với hắn, chỉ cần mạnh lên là đã đủ hài lòng cho cơn thèm khát của hắn rồi.

Chẳng lẽ...Nakila muốn làm cho bản thân mình mạnh lên đến mức phát sinh ra ảo tưởng? 

Hắn vốn dĩ không có gia đình nên diễn cảnh đầu tiên chẳng hề liên quan gì đến Nakila, đó chỉ là một thứ thừa thãi trong giấc ngủ ấy.

Kể cả diễn cảnh thứ hai cũng vậy, một cảnh buồn đến phát khóc. Nhưng hắn chả quan tâm, hắn chỉ đi dò xem xung quanh tìm mọi cách để thoát ra khỏi khung cảnh u tối này.

Nhưng khi hai diễn cảnh đó biến mất.

Cũng là lúc Nakila gặp hắn...

"Thực thể mạnh nhất là gì?"

Hắn trầm tư tự hỏi bản thân, song Nakila cũng cười lạnh lùng trước buổi bình minh sáng rọi.

"Nhảm nhí!!"

Hắn đứng dậy, cho tấm chăn vào [Kho Đồ Không Gian] của mình rồi bước tới đám củi đã nguội đi sau buổi tối.

Nakila nhìn nó thở dài. Hắn đảo mắt sang nhìn Vylina đang ngủ với tư thế "Không thể nào nghiêm chỉnh hơn".

Tấm chăn bị cô ấy đá đi, miệng thì chảy dãi, tiếng ngáy hơi nhỏ nhưng cũng đủ nghe, mái tóc trắng rối bời cùng với bãi cỏ xanh biếc.

Hắn nhìn cô nhíu mày, mặt trời đã lên hơn chân trời, ánh sáng chiếu rọi khắp nơi, từng ngọn cỏ xanh lộ ra. Các hạt sương sáng bị tia sáng chiếu rọi song dần dần biến mất.

Trăm cây như đua nở sau ban đêm, Nakile hắn nhìn về phía Đông rồi nhìn lại sang phía tây.

Vốn dĩ phía đông là hướng mặt trời mọc, hắn nhìn về nó báo hiệu cho thời gian nghỉ ngơi đã kết thúc. Cũng như mùa đông đang dần dần qua, Nakila nhìn về hai con "Sâu ngủ" ở đây.

- Ư...ưm...

Lily đã tỉnh dậy.

Cô bé dụi dụi mắt của mình nhìn sang Nakila.

- A. Chào buổi sáng, thưa chủ nhân!

Lily nhìn Nakila với mắt nhắm mắt mở, cố gắng gượng cười chào hắn. 

Nakila liếc cô bé gật đầu nhẹ, đó cũng là một lời chào từ hắn. Vì thế Lily sáng mắt lên, cô bé mở to mắt miệng hình chữ O, mọi cơn buồn ngủ như biến mất.

"Ng=Ngài ấy chào mình!!!"

Lily trở nên vui sướng, trong lòng cô bé đang nhún nhảy theo từng nhịp ngay trên mặt hồ Tây. Cảm giác vui sướng đến tột cùng đến mức Lily sẽ vỡ tan bất cứ khi nào cô bé muốn.

Phải, chỉ với một cái gật đầu của Hắn. Lily đã vui vẻ bừng tỉnh khỏi giấc ngủ, cô bé cầm lên tấm "chăn" cất nó vào ba lô rồi tung tăng bước tới chỗ Nakila.

Gương mặt ngây thơ, vui vẻ giống như cô bé chưa từng trải qua một giấc ngủ dài nào vậy.

Lily cùng hắn liếc nhìn Vylina, họ như đang mong chờ một điều gì đó từ cô ấy.

Một khoảng thời gian sau, người cuối cùng cũng đã tỉnh giấc nhờ vào ánh sớm của mặt trời với cây cỏ đang lớn dần lên làm cô ấy hơi khó chịu.

Vylina cô ấy dụi mắt rồi sắp xếp lại tấm chăn của mình gọn gàng. Khác với lúc ngủ giờ đây cô trong như một tiểu thư đúng nghĩa.

Cô ấy cầm lên, rồi sẵn tay ném vào [Kho Đồ Không Gian] của mình.

Trái với Nakila, thì skill [Kho Đồ Không Gian] của Vylina lại có giới hạn sức chứa đựng, nó lên đến hàng chục nghìn nên cô không thể nào xài hết được. Mà trong [Kho Đồ Không Gian] của cô chỉ có những thứ "Vật Dụng Cần Thiết".

Vylina đảo mắt nhìn hai người họ, Vylina đứng dậy mắt nhắm mắt mở, cô lơ ngơ cố gắng chống chịu lại cơn buồn ngủ của mình.

- Chào...buổi sáng.

Có vẻ cơn buồn ngủ đã áp đảo cô, khiến y rơi vào tình thế nguy hiểm. Vylina ngã ra đằng sau, "Cuộc chiến" của cô với cái thứ vô thực này cũng đến hồi kết thúc. 

Nàng đã thua.

Nhưng liệu đó có phải là sự thật?

Một bàn tay vừa to lớn, ấm áp và mạnh mẽ luồng ra sau lưng nàng. Y bất ngờ, hốt hoảng trước bàn tay ấy cũng có chút đỏ mặt với chủ nhân của nó.

Nàng đã được "Hắn" đỡ, dù hắn vừa cách xa cô tận năm mét nhưng trong khoảng khắc vừa rồi tốc độ của hắn tăng lên, song hắn đỡ cô một cách cực kỳ dễ dàng.

Nakila đã giúp Vylina chiến thắng cơn buồn ngủ ấy.

Mặt cô đỏ bừng lên, não y bốc khói như một chiếc tàu hỏa. Nàng hiện tại chỉ muốn chạy vòng vòng để hạ bớt cơn bốc hỏa này xuống. 

Cả cơ thể Vylina run lên, miệng cô méo mó, mắt cô đảo liên tục xung quanh. Cơ thể cô bất động ở vòng tay của Nakila.

- U...Ưm...cảm ơn.

Vylina đứng dậy, mặt cô đỏ bừng cúi mặt xuống, mái tóc của nàng che đi con mắt xám tựa mùa đông bên ngoài. Nhưng giờ nó đã không còn tuyết thay vào đó chỉ là những con gió tượng trưng cho mùa của nó.

Bên ngoài có nhiệt độ mười lăm độ C còn trong người Vylina thì lại nóng lên hơn một trăm độ. Nàng ngại, Nakila chỉ là một đồng đội của cô và cũng chỉ dừng lại mãi mãi ở đó mà không thể tiến xa hơn, việc khi nãy là điều cấm kỵ.

Không nên, không bao giờ tiến xa hơn về độ thân mật với hắn.

Nhưng nếu cô một người chủ động như là một con sói, thì hắn lại là một vị chúa sơn lâm, vô tâm, vô nghĩ và có sức mạnh tối cao. 

Cô vỗ vào má mình lấy lại bình tĩnh, song cô nhìn hắn với vẻ hơi gượng gạo, rồi liếc sang Lily cười trừ.

- Giờ ch-chúng ta đi thôi!

Cô kêu lên, hai người kia cũng bước theo. Cứ như thế cuộc hành trình của họ vào thế giới con người được tiếp tục,

Băng qua đồng bằng phía tây Oriin, họ ngày càng tiến sâu vào thế giới con người, nhưng ở hiện tại họ chẳng gặp người nào khác.

Đồng bằng Oriin, là một trong các đồng bằng lớn của vương quốc Plyto, đồng bằng này nằm ở phía tây với hàng chục ngôi làng và là nơi có thành phố gần như lớn nhất.

Evrum.

Trong các ngôi làng, nổi bật nhất phải kể đến Làng Gạo Ryzi, nơi có trữ lượng lương thực lớn nhất, với các mảnh ruộng lớn tới hàng trăm ngàn héc ta. 

Người dân ở đây cũng rất vui vẻ, họ sống chủ yếu nhờ vào nông nghiệp, công nghệ của họ không được tân tiến lắm chỉ đơn thuần là một cây cuốc, xẻn, trâu hoặc những con bò. Họ giống như là các vùng quê ở Việt Nam, chuyên làm về lúa nước. 

Ẩm thực ở nơi này cũng khá đa dạng, họ sáng tạo ra các món được làm từ gạo từ cơm, chế biến chúng thành những cái bánh màu trắng mũm mĩm với bên trong là những cục thịt thơm ngon. Hoặc còn có món nước, các viên gạo được ép ra thành từng sợi dày, được ăn với nước hoặc xào lên ăn, chúng được gọi là mì hoặc đúng hơn theo nghĩa của người dân Việt Nam là Phở.

Ngôi làng ấy có diện tích rất lớn, gạo của họ được sản xuất toàn thế giới, cũng được coi là giống gạo ngon nhất trên thế giới. Trước đây hơn ngàn năm trước từng có một "Kẻ Triệu Hồi" tới đây và tạo nên ngôi làng này, dạy họ cách trồng lúa, cách chế biến, cách đối phó với những kẻ phá vụ mùa. Giờ ông ấy đã mất nhưng người dân trong làng vẫn nhớ mãi về ông ta.

Sau khi đi bộ được một hồi, họ đến được nơi có những dãy núi non cao hàng trăm mét. Chẳng biết vì sao, họ đã lạc vào nơi đây. Nơi này là một thung lũng rộng lớn, với trung tâm rộng đến hàng triệu ki lô mét vuông, dãy núi một bên chạy dọc bờ biển, một bên ngay trung tâm đồng bằng. Và cũng may mắn thay các ngọn núi này giống như vừa mọc cách đăng hằng triệu năm, chúng chỉ cao trung bình cũng không gọi là ngang các ngọn núi ở Jura.

Bọn họ leo lên núi, chẳng mệt mỏi gì. Họ đi lên dọc dãy núi rồi dừng lại nhìn về cảnh tượng xung quanh.

Vylina cô ta nhìn xuống cảnh quan bên dưới, mắt cô mở to tròn xoe ra, miệng cô há hốc.

Tưởng chừng ngọn núi này rất bình thường cho đến khi cô nhìn kỹ vào, những dốc núi được chia ra thành các bậc thang, trong các bậc thang ấy được trồng một loài cây gì đó sống trên nước, tuy có bị màn sương sớm che mờ nhưng sự nổi bật của bậc thang ấy ghim sâu vào trong tâm trí Vylina.

- Đây là...

Một số người trên cái bậc thang ấy, họ đội một chiếc mũ có mũi nhọn trên đầu, có vẻ nó được làm bằng lá khô, chiếc mũ ấy có một cái vòm trải dài xuống đủ để che nắng che mưa.

Cô nhìn họ, chân run run lên. Một cảm giác vừa run động vừa hoài niệm.

- Ruộng bậc thang???

 - Hửm?

Cô chỉ vào ngọn núi ấy thốt lên.

Giọng của cô vang khắp nơi, những người đội nón ở dưới họ nhìn lên vị trí của cô lẫn Nakila, Lily.

Cô nhìn từng người họ, mắt cô sáng lên.

"Nón lá!!!"

Cô bất ngờ, cô ôm lấy miệng của mình. Một cảm giác ngưỡng mộ đến tột cùng nảy ra trong đầu Vylina.

Trong Nakila với Lily còn không hiểu chuyện gì đang xảy ra thì Vylina cực kỳ mừng rỡ.

Đã bao lâu cô không thấy cảnh này?

Cô chỉ muốn chạy xuống ôm vào những người nông dân kia nhưng lòng tự trọng của cô không cho phép, Vylina nhìn họ rồi đảo mắt nhìn Nakila.

- Có lẽ.Chúng ta sẽ biết được vài thông tin từ họ.

Cô nhìn Nakila, cố gắng giữ bình tĩnh nói. Trong lòng Vylina có đến hàng nghìn câu hỏi với những người dân bên kia, nhưng để đánh lạc hướng Nakila cũng như giữ chân hắn.

Cô phải nói ra một điều mà có lợi cho hắn. Để tìm ra được thành phố, nơi để có thể dễ dàng hòa hợp chung sống thì nàng phải đổi mục đích câu hỏi thành tìm hiểu thông tin.

Đương nhiên Nakila biết điều đó.

Chẳng có gì có thể qua mặt hắn cả, chỉ cần cô thốt lên thế thôi thì hắn biết kiểu gì cô cũng sẽ tới chỗ bọn họ hỏi một số điều về ruộng đồng này kia. Nhưng hắn không quan tâm, hình dáng của chiếc mũ được làm bằng lá đó cũng làm cho Nakila thích thú lẫn một chút mùi gạo đã chạy vào mũi hắn, y cực kỳ khoái cảm mùi đó.

Mà hắn cũng có một số câu hỏi ở người dân ở đây, cụ thể hơn là về Bản Đồ thế giới.

Lẫn thành phố gần đây.

Đã bao lâu rồi hắn chưa ăn nhỉ? Lúc ở hang tuyết hắn chỉ ăn vẻn vẹn một miếng thịt khô từ đó tới giờ hắn chẳng hề ăn bất cứ thứ gì, Nakila cũng không hề đói, đó phải chăng là do thể lực mạnh mẽ lẫn sức chịu đựng khổng lồ của hắn chăng?

Nakila tựa một vị siêu nhân ở Trái Đất thật sự, không hề đói dù đã nhịn rất lâu. Nhưng gạo ở nơi này đã kích thích vị giác thèm ăn của hắn.

Mùi gạo ở khắp nơi, hàng tấn gạo được phơi ở trên cao mùi nó tỏa ra khắp "thung lũng lúa" này.

 Anh ta liếc nhìn tới trung tâm thung lũng.

Từ trong đám sương dày đặc hiện hữu ra một ngôi làng khá lớn, người dân bên trong đang vui vẻ, họ ăn những chiếc bánh màu trắng một cách thật thơm ngon, gọn lẹ để có thể làm công việc của mình,  đôi khi còn có những người ăn các bữa thịnh soạn hơn bằng các bát Phở. Các con trâu gặm những ngọn cỏ lấy năng lượng để làm một ngày mệt nhọc. 

Có những người chỉ ăn đơn thuần là một bát cơm, song họ vui vẻ ra ruộng, một bên là ruộng bậc thang một bên là ruộng thông thường, họ dắt trâu đi cày.

Trong họ vui vẻ trong sự yên bình biết bao.

Nakila chỉ về phía ngôi làng, nhìn ngôi làng ấy bằng đôi mắt lạnh lùng.

- Đến đó.

Chỉ duy nhất Nakila thấy được ngôi làng, trong khi Vylina lại đang say đắm nhìn từng hành động của các nông dân thì cô liếc nhìn hắn.

Lily đang khum người bắt, vui đùa với những con bọ, một thú vui thường ngày của cô bé. Lily nhìn Nakila, cùng lúc đó con bọ rùa trên tay cô bay đi.

Hắn thở dài, có vẻ như hắn đã tóm tắt lời nói của mình quá mức rồi.

- Nơi đó là ngôi làng, chúng ta cần thông tin.

Hắn chỉ về hướng đó nói.

Chỉ duy nhất Nakila có thể nhìn từ hướng dọc đường núi xanh biếc tới ngôi làng, do tất cả giác quan của hắn hơn những người bình thường hoặc ngay từ khi mới sinh ra hắn đã có cho mình một <Skill độc nhất> nằm trong các skill mạnh nhất ở đôi mắt. [God Eye].

Skill ấy thông thường được nhận qua tập luyện, thức tỉnh. Mỗi "Nhãn Thần" đều có cho mình một khả năng riêng biệt, chẳng có đôi mắt nào là hoàn chỉnh, hay theo Zeus gọi đó là các "Mảnh ghép" đối với người thức tỉnh, họ sẽ có khả năng tấn công bằng tinh thần, nhìn trước được tương lai nhiều nhất 0,5 giây, tăng sức mạnh của bản thân. Mỗi khả năng sẽ tương ứng với đôi mắt họ có, còn với người sở hữu [God Eye] bẩm sinh thì họ cũng sẽ như những người thức tỉnh có điều họ thuần phục hơn khi họ đã phải tập luyện từ nhỏ. 

Còn với Nakila, chẳng hiểu vì sao [God Eye] của hắn là bản hoàn chỉnh, hơn nữa hắn lại còn là người thức tỉnh bẩm sinh. Dám cá ở đây hắn sử dụng [God Eye] còn thuần phục hơn một số Thần Vương ở Thần Giới vì tài năng lẫn ham muốn sức mạnh của hắn. Nakila