[OLN] The Lord

Chương 26-2




Chúng ta đã đến với ngoại truyện thứ 2 của bộ trước khi phần mới của Arc 2 bắt đầu, như tiêu đề, thì phần này sẽ kể về Lily, một trong các Undead triệu hồi của Wake, cô bé đã sống hơn 100 năm một độ tuổi gọi là tuổi dậy thì của các Undead nên với ngoại hình một cô gái tóc hồng tuổi teen trẻ trung, vóc dáng khá cân bằng rất thích hợp với cô bé (Như ảnh trên). Còn nếu nói về sức mạnh thì cũng khá giống Wake khi cô bé sử dụng nguyên tố Linh Hồn, một biểu tượng đặc trưng của Wake với một cái lõi màu hồng được điêu khắc tỉ mỉ, hoa văn của cái lõi giống một bông hoa tuyệt đẹp, vũ khí của cô bé là một cây búa nặng đến vài tấn, đôi khi nó còn là những thanh dao nhỏ bé linh hoạt. Lily là một trong các Undead mạnh nhất làng có khi còn hơn cả Yuren đại lão của ngôi làng.

Giờ ta sẽ đến với phần tóm tắt về cốt truyện của Lily, một nữ Undead, người sẽ đồng hành cùng Wake ở tương lai nhé !

Sự thật : The Lord nói không với Loli, mà nếu có thì cũng chỉ là loli BB.

______

Két Két Két !!

Từ sâu bên trong lòng đất, một bộ xương giống của con người được trỗi dậy. Bộ xương đó đã được Wake triệu hồi, tất cả những cục xương từ bộ xương được kết nối lại thành một bản thể con người hoàn hảo, bộ xương đó cao đến 1 mét 6, bộ xương không hề rộng giống như khi còn là con người đó là xương của một người vóc dáng dưới trung bình của người đàn ông và là vóc dáng trung bình của người phụ nữ vậy. Trên người bộ xương đó là một mảnh vải đang bị phân hủy dần dần vì cũ kỹ.

Sudas nhìn chằm chằm, anh ta xoa cằm mình suy nghĩ về bộ xương đó.

-Là con gái, thưa ngài.

Sudas nói với Wake, hắn ta đứng kế bên lạnh lùng triệu hồi, đối với hắn mỗi lần một con Undead là quá nhiều rồi vì hắn khá là bận.

Từ trung tâm ngay tim của bộ xương đó có các mảnh vụn được tạo ra từ hư không, chúng kết hợp lại thành một quả cầu màu tím rồi chúng nó tự khắc lên thành các bông hoa xinh tươi làm tăng hoa mỹ cho quả cầu đó.

Các sợi dây tạo ra từ quả cầu cấu kết đến các cục xương, chúng nó như dây thần kinh của bộ xương, rồi quả cầu đó sáng dần lên, các sợi dây như vừa được truyền một luồng năng lượng nào đó vào chúng làm cho bộ xương trở nên màu sắc hơn.

-Chào mừng, Undead thứ 100 nghìn ! Từ giờ ngươi sẽ được chủ nhân của ta cai quản hãy biết giữ lấy thân mình !!

Sudas anh ta tung hô lên.

Từ sâu bên trong hai hốc mắt của "Cô gái" đó được sáng lên một tia lửa nhỏ màu hồng, rồi dần dần bộ xương đó tự đứng dậy được nó bắt đầu nhìn xung quanh dần lấy được nhận thức của mình.

- T-Tôi l-là ai ?

Có vẻ bộ xương này còn đang băn khoăn về tình hình xung quanh, một con Undead cao 3 mét với một chàng trai 1 mét 9 khá bảnh bao nhìn cô ta, cô ấy có vẻ hơi bối rối vì điều này.

Giọng nói của cô gái có vẻ là điều đáng chú ý nhất, nó vừa ngọt vừa thanh thoát đến êm dịu. Giọng nói của cô bé có thể làm cho trái tim của bất kỳ chàng trai nào tan chảy.

Sudas anh ta mỉm cười, rồi bằng mọi cách anh cố gắng tung hô Wake lên cao nhất có thể.

-Ngươi là một nô lệ của chúa tể của linh hồn!!! Người sẽ dẫn dắt cả thế giới đến một tương lai mới !!! Người mạnh nhất trần gian !!! Wake !!!

Ực...Wake có một thuộc hạ trung thành đấy.

-Emmmm...

Bộ xương đó nhìn Sudas như một tên bệnh hoạn, cô ấy ngước mặt lên nhìn Wake như đang trong chờ điều gì đó.

-Ngài...đã gọi tôi trở lại từ cõi chết ư ?

Đôi mắt ấy có phần vui vẻ có phần buồn bã, vốn dĩ việc Wake gọi các linh hồn đã chết là một điều sai trái nhưng hắn lại không cảm thấy điều gì từ nó.

Hắn ngước đầu xuống nhìn cô ấy, cất giấu cái thứ che giấu cái hàm của mình để lộ ra cái hàm dài gần tới lỗ tai của hắn. Hơi thở của Wake được lộ rõ từ các hơi lạnh bốc ra từ miệng đến lỗ mũi của hắn. Một hơi thở vừa lạnh vừa u ám lẫn đáng sợ.

Trong thật quái dị làm sao...

Cái hàm đó như đang cười trái với sự điềm tĩnh của Wake. Hắn nhìn cô ta, lạnh lùng trả lời.

-Ừ...

Bọn họ bỏ mặc Sudas, nhìn nhau như đã có một sự liên kết sẵn từ trước. Cô gái đó  hít một hơi sâu vào lõi của mình.

-Vậy...hãy cho tôi một cái tên...

Lời nói của cô ấy trở nên nặng nề hơn, dù cô không có phổi nhưng sự ngột ngạt, hồi hộp vô hình được tạo ra từ thứ cảm xúc đang dâng trào của cô.

Hắn nhìn cô gái đó, rồi dùng khúc xương của mình che lại bộ hàm. 

-Lily, là tên của ngươi.

Đôi mắt chứa đầy linh hồn của Wake. Hắn vốn dĩ không nhìn được màu sắc, thứ Wake nhìn rõ nhất là linh hồn nên mọi thứ xung quanh Wake đều chỉ có duy nhất một màu đen với trắng, hắn được các linh hồn đó dẫn đường, chúng là ngọn hải đăng của Wake suốt bao lâu nay.

Nhưng không phải là hắn không nghe được. Sudas có linh hồn rất lớn, nó có màu vàng, còn của cô gái Undead trước mắt lại khá yếu, "Ngọn lửa" ấy chỉ cần một cơn gió nhẹ là đủ để dập tắt nó một lần và mãi mãi.

-Lily...Đó là một cái tên thật đẹp...

Cô gái à không Lily vui vẻ chấp nhận cái tên đó. Sudas nhìn cô gái tên Lily đó có chút ghen tỵ.

-Chủ nhân, vừa tự đặt tên cho Undead ư ???

Anh ta ôm mặt mình lại, không khỏi bất ngờ. Từ ánh nhìn của Sudas về cô gái đó vô tình hiện ra một vị tiểu thư quý tộc 18 tuổi, thân hình cân đối, đó có lẽ là do anh tưởng tượng ra nhưng mái tóc hồng lẫn đôi mắt đó lại tạo nên vẻ đẹp riêng biệt cho cô ấy, vị tiểu thư ấy có thể đẹp hơn một số thiên thần mà anh từng gặp. Một sắc đẹp tuyệt trần.

"Đó. Có lẽ đó là cô ấy khi còn sống."

Sudas anh ta cười nhẹ trên môi, sự ấm áp của Wake với cô gái kia ngày một tăng lên. Giờ cô sẽ có một cuộc sống mới với vị thần Wake này, cuộc sống trước đây của cô có lẽ giờ sẽ không còn nữa thay vào đó cô ấy nên dành cả đời phục vụ, sống một cuộc sống mới với thân thế tên Lily này.

Mỗi Undead từng là một con người, từng là một quái vật, họ từng có một câu truyện riêng cho mình khi còn sống, họ từng là nhân vật chính để rồi kết thúc cuộc hành trình đó bằng cái chết xong họ lại được sống lần nữa bằng tên, bằng một thân thể mới do tàn niệm thời còn sống họ sẽ trở thành Undead, quá trình đó sẽ rất lâu nhưng nếu như Wake đụng tay vào thì chỉ có vài giây.  Bọn họ nên có một cuộc sống mới, vui vẻ và yên bình. Mọi thứ thì cứ để Wake, kẻ mạnh nhất ở đây lo.

Kể từ đó 80 năm sau...

Chào ! Tôi là Lily, một trong hàng trăm nghìn cá thể Undead. Tôi có lẽ không mạnh lắm nếu so với các Thủ hộ vệ thần và Thần, nhưng nếu ở làng Undead thì tôi sẽ là người mạnh thứ 3 đó nha !

Từ khi được triệu hồi tôi được ngài Sudas dạy dỗ, tôi từng nghe rằng có hơn một trăm Undead được ra khỏi làng phiêu lưu thế giới bên ngoài bao gồm Yuren 

Tôi là người được chủ nhân đặt cho riêng mình một cái tên, và trong tập này tôi sẽ là nhân vật chính.

Tôi có một năng lực rất đặc biệt, đây là năng lực mà đến vị thần của chúng tôi, Wake không có, năng lực mà Thủ Hộ Vệ Thần Sudas nói rằng rất mạnh.

Hmmm...Năng lực này nó giống như là năng lực thao túng các vật chất với sức mạnh vật lý hơn là năng lực phép thuật. Sức tấn công của nó thuộc dạng vật lý và nó cực kỳ mạnh.

Tôi gọi năng lực đó là: Điều Khiển Cốt.

Ngài Sudas nói, tôi thừa hưởng một số năng lực từ chủ nhân của mình nên có lẽ năng lực này của chủ nhân cũng có nhưng có điều là ngài ấy chưa thức tỉnh thôi.

Thấy tôi ngầu không ? Thức tỉnh một năng lực mà chủ nhân chưa có luôn đó ! Ngầu không ngầu không ! 0w0.

Chuyện từ việc thức tỉnh năng lực đó là bắt đầu từ một buổi đi săn quái vật, con quái vật đó tên là Wyvern một giống bán long bán tùm lum.

Do lúc đó tôi còn non quá nên bị con quỷ đó ăn hiếp đến mức phải chạy hết vài ngày. Chẳng hiểu sao nó đuổi tôi nhiều đến vậy, mỗi khi nó gặp tôi là nó đuổi như một con chó dí theo người chủ nhân của mình vậy.

Chẳng thể hiểu nổi.

Đến khi nó dồn tôi vào bước đường cùng, với thân thể con người tôi dùng hết hơi thốt lên.

-SHAZAM!!!!

Bùm !!!

Từ dưới lòng đất, các cục xương liền lại thành một cái gai khổng lồ đâm xuyên qua Wyvern.

Haha chết mày chưa >:3

Lúc đó mất khoảng thời gian tôi mới điều khiển thuần phục cái năng lực mạnh mẽ này, đến giờ tôi có thể làm nó dài đến 20 mét, dùng nó làm bất cứ điều gì mình muốn và nó không tốn mana !!!

Haha, kể từ đó không ai xem thường tôi nữa, tôi trở thành một trong những người mạnh nhất làng vì sức mạnh của năng lực đó. 

Nó là một vũ khí chết người cũng như là thứ phòng thủ chắc chắn nhất ở ngôi làng này, tôi chỉ có thể điều khiển nó trong phạm vi 5 mét và trong 5 mét đó không ai làm gì được tôi.

Thật sự tới giờ tôi vẫn cố gắng thuần phục nó để trở nên mạnh hơn sánh ngang với các thủ hộ vệ thần và chủ nhân của mình dù tôi biết điều đó rất khó.

Nhưng tôi sẽ cố gắng...

Ô kìa ! Đó là chủ nhân của tôi à không ở đây thì không nên gọi như thế... đó là đồng đội của tôi ! Anh ấy đã ra rồi, kế bên là người đồng hành cùng chúng tôi ở trên núi về đó.

-Này !! Ch- Nakila !!!

...

______

Sự thật : Các Undead đều quên các ký ức thời còn da thịt, họ trở thành Undead vì linh hồn không thể đầu thai mà vẫn còn níu giữ ở lại thế giới nên trở thành Undead.

______