[OLN] The Lord

Chương 24




-AGHHHHH!!!

Mikari nghiến hàm răng trắng tinh của mình, mọi gân trên mặt với tay cô lộ rõ ra như chúng đang nói rằng thứ cô đang cầm cực kỳ nặng vậy.

Đó là một hòn đá, phải ! một hòn đá chỉ bằng một quả bóng đá, hòn đá cuội đó đang gây khó dễ cho cô nàng Mikari đây.

Cô ấy khiên nó lên xuống như đang lập lại động tác nâng tạ của các người tập gym với mồ hôi kèm bộ đồ thể dục trên người, cô ấy đang rèn luyện sức mạnh vật lý cho mình bằng cách cử tạ.

-Mikari cô yếu đến mức đó à ? Một hành tinh đã làm mệt cô rồi ư ?

Alan khoanh tay đứng nhìn cô, anh ta chán nản thất vọng nhìn các hành động của Mikari. Những vị thần thật thụ như hai người họ có thể hủy diệt dễ dàng một hằng tinh chứ đừng nói hành tinh, nhưng để tập sức mạnh vật lý cho mình thì đó là quá khó đối với một pháp sư như Mikari.

Bản tính Phượng Hoàng vốn là hay sử dụng ma thuật nên để khiên một hành tinh thu nhỏ đó là một việc quá khó, Alan bước lại gần dùng một tay cầm cục đá đó.

-Cô làm tôi hơi thất vọng đấy. Tôi tưởng rằng sức mạnh vật lý của cô còn hơn thế cơ, nếu như này thì sao đồng hành cùng chủ nhân được ?

Anh ta mỉa mai cô, Mikari lườm Alan, cô có vẻ hơi khó chịu song nhăn mặt của mình phòng má lên.

-Tôi...sẽ trở nên mạnh hơn !!!

Cô nói như muốn khẳng định quyết tâm của mình, Mikari bực bội tức tối đạp xuống đất bỏ đi. Tiếp tục rèn luyện về phép thuật, sức mạnh vật lý phải chẳng là một thứ cực kỳ xa xỉ đối với cô tới mức mà không thể nào nâng nó lên một trình độ khác được.

Nhân tiện, kỹ thuật chiến đấu phép thuật cũng chia ra thành các bậc: Thuần phục -> sáng tạo -> Khuếch Đại -> Chiến đấu.

Cũng giống như kiểu chiến đấu thông thường nhưng lại cho thêm mục "Sáng tạo".

Sáng tạo nghĩ là gì ? Sáng tạo là tự bản thân nghĩ ra chiến thuật, skill mới để làm thay đổi cục diện trận đấu. Người ta cứ nghĩ rằng từ Khuếch Đại -> Sáng tạo -> Chiến đấu nhưng đó là điều sai của họ, bạn thấy đấy nếu ta bỏ hai từ "Thuần phục" ra thì nó sẽ thành một "Dàn ý" cho những nhà chiến lược.

Sáng tạo -> Khuếch Đại -> Chiến đấu.

Trong khi đó Sáng tạo là nghĩ ra đường lối chiến đấu cho các quân lính, khuếch đại là tập hợp một lượng lớn quân lính rồi phân ra các đường lối mưu lược, cuối cùng chiến đấu là áp dụng nó vào trận chiến thật sự.

Không những thế Sáng tạo còn có một ý nghĩa khác như là, khi đã thuần phục được các nguyên tố của mình thì hãy sáng tạo nó để cho nó trở thành một skill mạnh mẽ, uy lực rồi kiềm chế nó thành một thứ của riêng mình, nếu như bỏ qua bước Sáng tạo thì chẳng khác gì những những đôi guốc đẹp đẽ được trưng bày trong các tủ kính chứ ? Các ma thuật sư thường sẽ không bao giờ quên bước sáng tạo này, nhưng họ đặt nó ở vị trí nào trong đầu thì đó còn là tùy.

Mikari khoanh tay lại, dỗi Alan vể lời chỉ trích của anh ta.

Con hổ ấy cười, anh ta bước lại xoa đầu cô như một người em gái của mình.

-Đừng quên, chúng ta là những người đầu tiên, cho dù ngài có muốn chúng ta chết thì chúng ta sẽ chết, ngài ấy đi đâu, làm gì thì chúng ta là những người hiểu rõ nhất.

Anh mỉm cười nói, Mikari đôi mắt của cô sáng dần như sắp khóc vì lời đó. Đó có lẽ xuất phát từ sự trung thành của mình với Wake hoặc từ tình cảm của mình với Alan.

Cô ôm chàng trai ấy vào lòng, sự buồn bã bực bội ấy giờ hóa thành cảm xúc vui vẻ, ánh nắng của trời như đang dồn hết vào cặp đôi này, trong suốt thời gian ở với Wake tình cảm của họ đã tăng hơn chút.

-Mỗi người đều có một đặc điểm riêng, đúng không ?

Cô ấy dụi gương mặt nhỏ bé của mình vào lòng Alan, anh ta ôm lấy cô rồi nhẹ nhàng gật đầu.

-Phải. Và đặc điểm riêng của chủ nhân là rất mạnh.

Anh ta cười nói, Mikari hơi bất ngờ nhưng rồi cô cũng hài lòng với câu nói đó. Cô nhìn theo ánh sáng của mặt trời, đôi mắt có chút ghen tị với người nào đó rồi nói:

-Tôi không hiểu tại sao mà, Sudas lại phát triển một cách nhanh khủng khiếp như thế nhỉ ?

Cô thắc mắc hỏi, Alan cũng buông tay ra lùi lại nhìn cô. Anh ấy cũng không hiểu về Sudas lắm, một phần vì anh ta là người lớn tuổi nhất trong đám, thứ hai anh ta cũng là người được ít thông tin nhất, thay vì như năm nữ thần được sinh ra rồi lớn lên ở thần giới thì Sudas lại là một bí ẩn khác. Anh ta là một Luyến Thần rất mạnh, phải gọi là Luyến Thần mạnh nhất nhưng lại không muốn thể hiện nó cho mọi người thấy. Từ tài lẽ đến trí óc của mình thì không ai hiểu được Sudas.

Đôi khi Alan thấy Sudas đang nằm rồi nhìn về một điểm, ánh mắt anh ta rơi ra hai dòng lệ như đang nhớ về quá khứ của mình, lý do tại sao anh ta lại gây nên chiến tranh hay "Vị Chủ Nhân" trước đây của Sudas là ai ? Phải nói khi một Luyến thần có một chủ nhân thì mới công nhận là Luyến Thần còn đằng này Sudas đã là Luyến Thần từ rất lâu, thậm chí còn lâu hơn cả thời gian năm nữ thần được sinh ra.

Sự bí ẩn của Sudas làm Alan hơi mệt mỏi vì nghĩ. Anh ta có lẽ muốn làm một người thân cận với chủ nhân nhất, một thuộc hạ trung thành, làm một con chó cho Wake đó là lý do mà Alan liên tục mạnh ở mỗi ngày.

-Tôi cũng chẳng biết, đó có lẽ là do phương châm riêng của anh ta nhỉ ?

Alan nói, rồi bỏ đi trở lại công việc của mình. Mikari cô ấy đi theo Alan như một đôi tình đẹp, hơn chẳng muốn nhắc gì với Sudas một người thích châm ngòi chiến tranh nữa, thay vào đó hãy quay lại thực tại làm cho ngôi làng Undead này phát triển một cách toàn diện hơn.

Mà...Sudas đâu rồi nhỉ ?

Ở một vùng nào đó trên hành tinh Nutum*, lúc này vùng đó đang tối, đó là vùng đồng bằng xanh bát ngát với ánh sáng của trăng chiếu rọi khắp nơi trong vùng.

Mọi bông hoa, mọi ngọn cỏ đều được hưởng thụ ánh trăng đẹp đẽ ấy. Bóng tối bao phủ bị lớp trăng tròn đục hỏng những bóng tối ấy, ánh trăng vừa tròn vừa sáng, sương mù bao phủ khắp khu vực đó.

Nhưng kỳ lạ thay, trong bầu trời màu đen đó ngoài mặt trăng ra chỉ có một ngôi sao đang nhìn xuống khu vực đó, ngôi sao ấy sáng hơn bao giờ hết chỉ thua ánh trăng này thôi.

Tưởng chừng ngôi sao cô đơn ấy chỉ một mình đêm nay nhưng không ! Trong khu đồng bằng đó có một chàng trai mặt bộ đồ quản gia của mình, mái tóc trắng của anh ấy đung đưa theo gió. Anh ta nằm xuống thả lỏng toàn bộ cơ thể của mình nhìn ngôi sao ấy, mọi côn trùng trong các ngọn cỏ đều đã lặng xuống mặt đất chỉ để giữ sự yên tĩnh đến tột cùng này cho anh ta, chúng sợ nếu như chúng phá hủy thì ngôi nhà của chúng cũng chẳng còn nữa.

Thật sự...đó là màn đêm tĩnh lặng, ánh trăng với ngôi sao lọt vào đôi mắt vàng của anh ta như anh ấy đã nắm thóp được chúng vậy. Làn da trắng trẻo của anh ta làm nên vẻ đặc biệt cho khung cảnh này.

Hừm, "Người ngắm trăng"? Hay một thứ gì đó đại loại thế đặt tên cho cảnh này.

Như chúng ta đoán, chàng trai mặt đồ quản gia với đôi cánh nằm dưới đất này chính là Sudas. Một trong các con cưng của tác giả.

Đôi môi hồng hào của anh ta mở ra dần dần, hơi thở của anh ta hòa tan vào lớp sương ảo dịu với làn gió đêm này, nó trở nên lạnh lẽo hơn tuy chỉ với những hơi thở nhẹ nhàng không có sự mệt mỏi chỉ có sự hưởng thụ, tức giận từ hơi thở đó.

Nhưng mọi cảm xúc của Sudas đều hòa tan vào cơn gió đêm lạnh lẽo, đến mức anh ta chỉ muốn trở nên khô cằn hơn vì nó.

Rồi bất chợt anh ta nói :

-Alan, Mikari và thần đã trở thành vị thần hết rồi...Còn ngài...ngài đang mong đợi điều gì...Wake ?

Lời nói của anh ta lạnh lẽo như khung cảnh ở đây, nó có sự gượng buồn của anh ta cũng như sự tự hào, thất vọng về người chủ nhân của mình.

Hàng ngàn năm anh ta không thể hiểu rõ chủ nhân của mình, rốt cuộc ngài ấy đang nghĩ gì khi không ghi danh vào Olympus rồi vượt qua nó ? Đối với các người đã trở thành thần, chỉ cần vào Olympus với hoàn tất các thủ tục nhỏ nhoi thì họ đã được xem là thần, họ phải vượt qua được cấp 3 của tầng 1 Olympus mới được công nhận là một vị thần, nếu họ vượt qua được luôn tầng 1 thì được công nhận là thần cấp cao.

Alan và Mikari đã là thần cấp trung, còn Sudas lại có đẳng cấp khác họ nên anh ta đã trở thành một vị thần cao cấp ngay từ lần thử đầu tiên. Nếu muốn thành thần vương thì vượt qua ít nhất cũng phải là tầng 4 của Olympus, các tầng sau thì được gọi là thần thống trị.

-Tôi biết...Ngài có thể vượt qua được...Tầng 10 của Olympus.

Cảm xúc của Sudas như cơn gió ban đêm, như ánh sáng của mặt trăng hay như những sương mù xung quanh đây. Ánh sáng tuy sáng như lại cực kỳ lạnh, ánh mắt của anh ta híp lại như sắp ngủ vì cảnh tượng yên tĩnh của màn đêm này.

Sudas biết rõ thực lực Wake, nên anh ta khẳng định rằng hắn ta có thể vượt qua được cả tầng 10 của Olympus, một tầng mà người vượt qua được gọi là những vị thần thống trị.

Sức mạnh của các vị thần thống trị thường sẽ được cai quảng một vũ trụ, một không gian to lớn hơn cả thần giới.

Nếu như Sudas biết hút thuốc thì nãy giờ anh ta đã hưởng thụ những điếu thuốc đó nói rồi, nhưng tiếc thay Sudas không thích hút thuốc vì anh bị dị ứng bởi làn khói của thuốc lá.

Anh ta chăm chú nhìn vào ngôi sao cô đơn kia, sự yên tĩnh của khung cảnh xung quanh đang bị ánh mắt đó xóa dần đi, anh ấy nghiến răng của mình, lộ rõ sự tức giận của mình với thất vọng của mình về ngôi sao ấy. Đến khi anh ta lại mở đôi môi của mình rồi nói tiếp về khung cảnh này.

-Này...Tôi có một vị chủ nhân thật sự cho mình rồi đấy! Xem như là hình bóng của cô đã biến mất khỏi tâm trí tôi rồi nhỉ ? Tôi sẽ không bao giờ làm một kẻ bị cô lợi dụng nữa nhỉ ? Valkyrie* ?...

Khi vừa nói xong, cảm xúc của anh ta trở nên lẫn lộn. Có lẽ một quá khứ đau buồn vừa trải qua trong đầu của Sudas, hai dòng lệ của anh ta đang níu trên hai con ngươi ấy, nó như muốn rơi ra để xóa tan sự đàn ông của Sudas vậy. Anh nghiến đôi môi của mình, nắm chặt tay lại như đang hận chính bản thân mình. 

Hận vì anh quá yếu, hận vì từ khi sinh ra địa vị của anh cực kỳ thấp hèn, hận dòng đời của mình, hận cả các vị thần, hận vì số phận bề tôi, hận vì sự yếu kém của bản thân... Hàng ngàn dòng chữ chảy ra trong đầu anh ta, nhưng cuối cùng không kìm nén được dòng lệ đó rơi ra, sự tức giận đến mức phát khóc của anh ta làm cho khung cảnh xung quanh trở nên thương xót anh hơn, các cơn gió ấy thổi mạnh hơn để xóa ta hai dòng lệ đó nhưng chẳng thứ gì có thể ngăn cản được nó. Sudas đã khóc...

Hận vì không bảo vệ được thứ mình quý giá.

Anh ta lấy cánh tay của mình che lại hai đôi mắt của mình, anh ngăn không cho chúng khóc nữa nhưng chúng vẫn rơi ra, đến mức anh phải nghiến răng không cho mình khóc. Đã bao lâu rồi, anh đã trở thành một vị thần đúng nghĩa nhưng nó lại là một quá trình chậm chạp, khi mà đã hơn 20 triệu năm kể từ khi anh thành Luyến Thần thì giờ anh đã là một vị thần thật sự. Nhưng để bảo vệ được thứ mình yêu quý thì trở thành thần vẫn chưa đủ, anh muốn trở thành Thần Vương, anh muốn trở thành Thần Thống trị hay một thực thể cao quý hơn, mạnh mẽ hơn.

The Lord

-Ư ư.

Anh ta khóc, thật sự anh ta đã khóc, nước mắt cũng không thể nào kìm nén được nữa. Cảm xúc của anh ta tuôn trào ra, một cảm giác cô đơn đến lạnh lẽo đến mức hoảng sợ, anh ta ôm lấy người của mình, dùng đôi cánh che hết người mình đi, làm cho mình không được nhìn ngôi sao với ánh trăng đó nữa, thật sự các quá khứ của anh ta liên tục xảy ra trong đầu đến mức như là các cây kiếm đang đâm vô tim của chính mình vậy. 

Hai bàn tay ngăn lấy hai dòng nước mắt của mình, thoáng chốc anh ta đã không còn khóc nữa. Sự buồn bã, yếu đuối đến tột cùng của Sudas đến các ấu trùng còn phải thương xót, chúng ngoi lên bám lấy đôi cánh trắng đó như một cách an ủi Sudas.

Anh ta nuốt nước bọt, nghẹn ngào nhìn xuống đám cỏ hoa đó. Đôi mắt của anh ta tuy vẫn còn lệ nhưng đã bị tính cánh của Sudas kìm nén lại. Anh ta không cho phép mình khóc tiếp vì nó sẽ làm cho anh bị trở nên yếu đuối hơn, làm hoãn lại hành trình trở nên mạnh mẽ của Sudas.

Chàng trai đó đứng dậy, đôi cánh của anh ta biến mất vào hư không. Anh ta nhìn lên mặt trăng với ngôi sao đó một lần nữa, nhưng lần này là sự quyết tâm của chính mình, anh ta chỉ thẳng vào ánh trăng đó mỉm cười nói.

-Đợi đi ! Một ngày nào đó tôi sẽ trở nên mạnh hơn, đến mức cô chỉ cảm thấy rằng cô là một kẻ yếu đuối như tên Luyến Thần ngày trước thôi !!

Anh ta khẳng định, rồi bước đi, Sudas cũng chợt thức tỉnh nên một số chuyện với câu vừa rồi. Có vẻ như anh ta không cô đơn như màn đêm này, nên khung cảnh này không phù hợp với anh ta. Thứ duy nhất cô đơn chính là ngôi sao đó, phải ngôi sao mà anh ta gọi là Valkyrie.

Anh ta còn có Wake, còn có những người bạn mới bên cạnh nên nếu nói về cô đơn thì quên đi. Vì hiện tại Sudas không phải là Luyến Thần năm xưa, một kẻ máu lạnh giết chóc mà giờ anh là một vị Thần Cấp Cao, một người được gọi là một trong các Tân Binh mạnh nhất. Một người mạnh thật sự còn một điều hơn thế nữa là anh ta chính là một trong các thuộc hạ của Wake.

Một Undead mạnh nhất, một vị chúa tể, một con hổ và một con gà với năm cô gái nữ thần bên cạnh. Đó chính là những người mà hiện tại Sudas coi là người thân, anh ta mỉm cười rồi bay đi về nơi thuộc về mình.

"Tôi không cô đơn, cô mới là kẻ cô đơn đấy Valkyrie"

Anh ta suy nghĩ trong đầu, nụ cười của anh ta tỏa nắng xóa tan màn đêm lạnh lẽo này. Rồi đột nhiên một giọng nói thần giao cách cảm truyền vào đầu Sudas.

"Tôi đã mang Thanatos về, mọi người đến đỉnh núi Ulitos* tập hợp"

...

______

Nutum: Tên thế giới Wake ở.

Ulitos: Đỉnh núi cao nhất Jura.

Valkyrie (Trưởng đội Valkyrie): biệt danh của một vị thần vương dưới quyền Odin.

Sự thật : 

Vệ thần về Nutum lâu hơn thần vì đài dịch chuyển khác nhau, một bên hiện đại hơn một bên cũ hơn.

Wake vô tính nhưng được xem là giống đực, vì giọng nói.

Các Thần vương có cho riêng mình 1 mảnh đất, nếu như họ có càng nhiều thì sẽ được xem là Thần Đế dù đó chỉ là một biệt danh không phải là cấp bậc.

_____