Sau hơn 1 hoặc 2 tiếng gì đấy ngồi trong cái xe tăng. Lúc đang đi thì tôi còn nghe thấy một tiếng *bùmmmmmmm* to tổ bố. Có lẽ là do 'plasma cannon' bắn nhưng mà tôi vẫn cảm nhận được tín hiệu sống của bọn chúng, nên là họ đã thất bại rồi. Sau khi chịu đựng sự đau mông và mắc ói, cuối cùng chiếc xe đã dừng lại. Lính A mở cửa khoang trên nóc xe ra rồi quay vào nói.
"Đi thôi cậu nhóc, bọn ta đã đưa cậu đến đây theo ý kiến của cậu đấy. "Lính A nói với tôi.
"Nếu có thể thì nhờ mấy anh gọi cho Tổng cảnh trưởng Akashi Hirota, báo rằng có John muốn gặp là ông ta biết. Nếu ông ta biết chỗ này là ở đâu thì bảo ông ta đến đây luôn càng tốt. "Tôi nói rồi đứng lên và nhẹ nhàng nhảy khoảng xe tăng chỉ trong 1 lần nhảy.
"Hả ??? À được. "Lính A nói rồi chạy đi đâu đó.
Còn Lính B thì đang từ từ leo khỏi cái xe tăng. Tôi đứng nhìn xung quanh nơi này. Tưởng nơi này đặc biệt thế nào, hoá ra là UNIT. Vì sao tôi biết hả, nhìn xung quanh là thấy có một bức tường có treo nguyên lá cờ in hình thì tất nhiên phải biết thôi.
(Hình có ở trong lá cờ.)
"Đi thôi nhóc, hướng này. "Lính B nói sau khi ấn mật khẩu xong.
Tôi không trả lời mà đi thẳng tới chỗ của cậu ta. Cánh cửa từ từ được nâng lên, ánh sáng bắt đầu le lói ra ngoài này. Thấy lính B đi vào nên tôi cũng bắt đầu đi vào theo.
Bên trong là một không gian khá to có 2 phòng riêng biệt. Một phòng là có rất rất nhiều máy tính cùng với một cái màn hình lớn trên tường đang chiếu những chấm đỏ đỏ và các nhân viên đang ngồi chơi máy tính.
Phòng còn lại thì giống như phòng họp vậy. Ai cũng biết mà, cái bàn to lớn và dài kèm theo rất nhiều ghế xung quanh. Và tôi với lính B hướng thẳng đến cái phòng như cái phòng họp. Sau khi mở cửa và đứng trang trọng, lính B nói với tôi.
"Mời cậu đợi trong phòng này một lát. "
Tôi cũng không thèm trả lời mà đi thẳng vào trong phòng luôn. Cũng may, cục cảnh sát và và chung cư tôi ở khá xa so với chỗ bị hốt nên vẫn còn tốt chán. Vậy nên tôi mới nhờ họ kêu Akashi đến vì tôi chán phải giải thích lại từ đầu với họ lắm rồi.
Nhìn qua <map> thì có vẻ như chúng đã cho quân đổ bộ xuống thế giới này rồi. Xem xét vài bảng trạng thái của bọn chúng, tôi tóm tắt được vài điều. Chủng tộc Cyberman, tuổi không có, chỉ số tầm mấy ngàn, chẳng có skill mẹ gì, thân người từ trên xuống dưới đều là sắt và sắt.
(Minh hoạ cho lũ cybermen đó nha.)
Rõ ràng là do có nên khoa học tiên tiến nên hành tinh của bọn chúng đã bị bọn chúng phá hủy. Phi thuyền của bọn chúng được bao bọc bởi một lớp lá chắn từ trường nên súng đạn tên lửa đều không có tác dụng.
Khi đang ngồi tìm hiểu về đối phương thì cửa phòng mở ra. Ở ngoài cửa thì tôi thấy được Akashi, rổi vài người nữa mà tôi không biết, và họ bước vào phòng.
"Cậu làm cái gì ở đây vậy ? "Bước vào phòng thì Akashi liền hỏi chuyện tôi.
"Đang đứng xem coi tàu không gian thì bị hốt thôi, có sao đâu. "Tôi bình thản trả lời.
"Được rồi, mời ngài tổng cảnh trưởng ngồi xuống trước rồi nói. Và còn cậu Jonathan đây, xin trả thẻ lại cho cậu. Không biết một FBI special làm gì ở Nhật Bản này đây ? "Một trong số những người đàn ông đi vào hỏi.
"Có gì đâu, hiện tại tôi đang sống ở Nhật mà, lúc nãy thấy 'plasma cannon' nên mới nói họ dẫn tôi đến đây thôi, nhưng không ngờ lại là nơi này. "Tôi cứ bình tĩnh trả lời.
"Xin giới thiệu, ta là sếp 3, còn mấy người kia là sếp 1 và sếp 2. Cậu có thể cho ta hỏi cậu biết gì về trụ sở này. "Sếp 3 nói trong khi ngồi xuống.
"Đây là một trụ sở bí mật nên trên thế giới chẳng có nhiều người biết đến nên ông thấy lạ cũng phải. Trụ sở UNIT, Unified Nations Intelligence Taskforce, đây là lực lượng đặc nhiệm tinh nhuệ của LHQ, là tổ chức dưới sự bảo hộ của LHQ, nhiệm vụ chính là điều tra và chống lại các mối nguy hại mang tính huyền bí từ không gian. Tôi có nói sai điều gì không ? "Tôi trả lời rồi hỏi ngược lại họ.
"Là... Là thông tin mật mà cậu có thể biết hết mọi thứ như thế thì quả là không phải người tầm thường. "Sếp 3 vừa nói vừa cười với tôi.
"Tôi nghĩ nó không đủ bí mật như ông nghĩ, mà tôi có thể hút thuốc không ? "Tôi hỏi khi cười đểu, mà khi tôi nhìn thấy tấm bảng UNIT thì tôi đã dùng <kho tàng tri thức> để tìm hiểu về thông tin của tổ chức này.
"À không sao, cậu cứ việc hút thuốc đi, không có vấn đề gì đâu. Vậy, cậu muốn tới đây làm gì ? "Sếp 3 niềm nở nói với tôi.
"Ờ, cám ơn. Chỉ là tôi nghĩ rằng có thể mấy người sẽ cần sự giúp đỡ của tôi ấy mà. "Tôi nói khi thọc tay vào <kho> để lấy gói thuốc ra.
"Cậu nghĩ rằng cậu có thể giúp gì cho bọn tôi ? "Sếp 3 hỏi...
"Nói chuyện đi Akashi, nãy giờ tôi nói không nên thấy mệt quá. "Tôi thục cù trỏ vào Akashi để ông ta nói thay.
Rồi sau đó khoảng 30 phút thì cuối cùng mọi thứ cũng xong, tôi đã hút xong 3 điếu rồi đấy. Nhìn lại mấy người đó thì hình như không tin thì phải, khuôn mặt đực ra y chang Akashi mấy năm trước.
"Mấy người không tin ??? "Tôi lên tiếng hỏi.
Họ từ từ quay qua tôi khi đang nhìn Akashi. Rồi họ đồng loạt gật đầu khi đang há họng. Tôi muốn nói họ coi chừng đớp phải ruồi lắm nhưng kệ đi. Tôi phà một hơi sau khi riết điếu thuốc rồi hỏi.
"Thế, muốn tôi làm gì để chứng minh ??? "Tôi đánh con mắt chán đời qua hỏi họ. (Tác: đã thể hiện là phải thể hiện hết mình.)
"Vậy cậu có thể tiêu diệt cái phi thuyền hộ bọn tôi được không, chỉ cần như vậy là ổn. "Sếp 1 nhanh nhảu nói.
"Cũng được thôi, có lẽ lũ cyberman ở ngoài kia để mọi người giải quyết cũng chẳng sao... "Tôi vừa nói vừa gật đầu.
"Bọn chúng đã xuống đây rồi ư ? Mau đi kiểm tra thông tin xem. "Sếp 2 quay sang nói với sếp 1 sau khi nghe tôi nói.
"Rõ thưa sếp. "Sếp 1 đáp rồi chạy một mạch khỏi phòng.
Rồi giống như đợi kết quả hay sao ấy mà cái phòng này trở nên im lặng đến lạ thường. Chẳng còn tiếng động gì ngoài tiếng tôi hút và thở phì phò điếu thuốc. Rồi cửa phòng lại mở ra, sếp 1 xuất hiện với khuôn mặt hốt hoảng
"Báo cáo các sếp, đúng là bọn chúng đã cho quân đánh chiến với thường dân trong các tỉnh rồi ạ. Số lượng lên đến 10,000 quân ạ. "Sếp 1 hoảng loạn báo cáo.
"Cái gì ? Sao tin như thế sao không cập nhập liền vậy ? Nhưng mà với số lượng như vậy thì chúng ta cũng không đủ quân. Cậu có thể giúp chúng tôi việc này luôn được không ? "Sếp 3 nhìn tôi nghiêm trọng và nói.
"Được thì cũng được thôi, nhưng tôi có lợi gì ? "Tôi muốn quyền truy cập vào hồ sơ mật cũng như tùm lum thứ khác để tạo lại thân phận vì tôi và các cô vợ còn hơn 500 năm nữa mới chết.
"Chúng tôi có thể đồng ý sau khi nghe điều kiện của cậu. "Sếp 3 nhẹ nhàng nói với tôi.
"Đơn giản thôi, tôi muốn được toàn quyền truy cập vào dữ liệu hồ sơ mật cũng như thay đổi dữ liệu của vài người. Tất nhiên là vài chục năm một lần thôi. "Tôi nhẹ nhàng nói khi nhìn thẳng vào họ và niểm cười nhẹ.
"Cái đó... "Sếp 2 do dự khi nghe về điều này.
"Được thôi, 60 năm một lần, cậu có quền truy cập vào dữ liệu mật quốc gia và thay đổi dữ liệu. Nhưng để đảm bảo an toàn thì chúng tôi muốn sao lưu ra một bản gốc trước khi cậu sửa đổi. "Sếp 3 nói với tôi trong khi nhìn tôi bằng cặp mắt diều hâu.
"Vậy thì thoả thuận thôi. Hai bên cùng vui vẻ. "Tôi nói rồi đứng lên dơ tay ra phía trước.
"Vâng, hai bên cùng có lợi. "Sếp 3 nói rồi cũng đưa tay ra bắt tay với tôi.
"Vậy được, việc tiếp theo tôi muốn bàn là điểm yếu của bọn Cyberman ? "Tôi hỏi rồi ngồi xuống ghế.
"Điểm yếu của chúng là nếu bị điện trên 500,000 volt thì chúng sẽ chết. Nhưng về phần phi thuyền của chúng thì tôi không biết. "Sếp 3 ngồi xuống trong khi trả lời tôi.
"Không sao không sao, cái phi thuyền thì tôi biết cách đối phó rồi. Chỉ là tôi muốn hỏi để xem bản thân tôi có hiểu đúng về lũ này hay không thôi. Ở đây có ban công hay sân thượng gì không ? "Tôi cười cười nói với họ.
"Có, sân thượng đặt 'plasma cannon' có được không ? "Sếp 2 trả lời tôi.
"Được mà, đi thôi. "Tôi nói rồi đứng lên.
Rồi bọn tôi cùng nhau đi qua khỏi phòng máy tính. Đi tùm lum tà la rồi lên cầu thang. Sau khi đi xoay vòng khoảng 10 lần thì cuối cùng bọn tôi cũng lên đến sân thượng.
Thứ hiện hữu trên sân thượng không phải gì khác ngoài cái khẩu 'plasma cannon' to tổ bố kia. Nhìn từ xa đã biết nó khủng bố rồi nhưng khi nhìn gần lại thì mới thấy được kích thước của nó. Sẽ không phải nói quá nếu như nói cái cannon này chiếm gần như toàn bộ cái sân thượng này đâu.
Miêu tả cái cannon thì nó cao cỡ 50m nhưng phần đầu chỉ lồi lên cỡ 30m thôi vì tôi có thể thấy cái cannon này đặt trong nguyên một căn phòng bự chảng khi nhìn từ trên xuống. Màu trắng làm chủ đạo và có một đầu to vc ra ấy. Nếu muốn biết hình dáng thì kêu thằng tác giả nó quăng ảnh lên đi. (Tác: đây đây ta đây, ta sẽ quăng ảnh lên liền đây.)
(Minh hoạ đấy đấy đấy.)
"Vậy, cậu định bắt đầu làm gì đấy ? "Sếp 1 nghiêm mặt nhìn tôi.
"Mấy người đều không tin tôi có thể dùng phép thuật phải chứ ? "Tôi hỏi khi quay lại nhìn họ.
"A... Ơ... Um... Etou... "Bọn họ đều ậm ự như bị mắc xương vậy khi liếc nhìn nhau rồi nhìn chỗ khác.
"Để tôi cho mấy người xem, yên tâm đi. Sẽ đặc sắc lắm đấy. "Tôi nở nụ cười rồi nhìn về phía trước mặt.
Rồi tôi bật <map thế giới> lên và xác định những đứa được cho là kẻ thù ở... trên toàn bộ thế giới. Số lượng cũng ít nhẩy, lên đến 5,000,000 tên lận đấy chứ ít ỏi gì. Cái bản đồ xếp theo hình 3D của tôi chằng chịt nhũng nút màu đỏ luôn.
"Hỡi vị thần của sấm, hãy nghe lệnh ta, xuống đây và tiêu diệt kẻ thù trong mắt ta. Phép thuật cao cấp diện rộng <Thunder Storm>. "Tôi niệm phép như mấy thằng khùng rồi dơ bàn tay năm ngón về trước mặt. Tất nhiên chủ yếu là để cho vui rồi.
Giây phút tiếp theo, trên bầu trời xung quanh bọn tôi xuất hiện rất rất nhiều mây đen. Và tiếng nổ rầm rộ vang lên, sấm chớp bắt đầu chút xuống như một cơn mưa nặng hạt. *rầm rầm rầm bùm* những âm thanh khủng khiếp vang lên, mấy người đứng đây đều ngó nghiêng xung quanh và để lộ khuôn mặt chữ A mồm chữ O. Tôi nhìn vào bản đồ thì xác nhận rằng 5 triệu thằng đã được tiễn biệt đến miền cực lạc.
Tiếp theo là đến cái phi thuyền nhẩy, tên lửa hạt nhân bắn còn chẳng ăn thua thì sấm sét là cái thá gì. Tôi dùng sấm sét với bọn cyberman là vì bọn chúng được cấu thành từ kim loại nên dễ hốt hàng hơn hẳn. Trong lúc nhìn vào dãy danh sách ma thuật thì có một cái làm tôi chú ý đến, không những thế, nó còn được các nhà khoa học chứng minh là tồn tại nữa chứ, chọn cái đó vậy.
"Hỡi không gian, hãy tạo ra một cánh cửa. Một cánh cửa nuốt chửng mọi thứ trước mắt ta, ăn ngấu nghiến những thứ mà ta cho là kẻ thù, phép thuật cao cấp <Black Hole>. "Tôi nhìn lên cái phi thuyền và niệm phép. Hiện tại nhìn tôi cứ như mấy thằng bị mắc hội chứng tuổi teen ấy nhưng kệ đi, là do tôi thích làm màu thôi.
Đứng từ đây thì chẳng ai thấy được gì ngoài tôi cả. Một cái lỗ xoáy đen ngòm xuất hiện cách cái phi thuyền chưa đến 1m. Với độ dài 2000m và rộng hơn 300m của mình, sau một lúc thì cái phi thuyền bắt đầu bị hút vào lỗ đen và nhìn nó giống như bị thu nhỏ lại vậy. Sau một lúc thì cái phi thuyền đã mất tăm, để lại bầu trời thoáng đãng như hồi trước.
"Tôi giải quyết xong rồi đấy, nhớ lời hứa của ông đấy sếp 3, hoặc tôi sẽ tiễn cái trụ sở này lẫn các trụ sở UNIT trên khắp thế giới về với cát bụi đấy. "Tôi quay mặt lại nhìn với con mắt hình viên đạn hướng về phía ông ta rồi dịch chuyển về nhà mà không đợi câu trả lời.
~~~~~~~~POV Tác~~~~~~~~
Sau khi Raito đi, mấy người còn lại bất giác rùng mình khi nhớ lại cái ánh mắt đó. Sau khi thoát khỏi được ảo ảnh tử thần đó thì họ định thần lại và đi thu dọn bãi chiến trường do Raito gây ra.
Khi quân của họ đến nơi thì họ cũng cảm thấy kinh hãi với cảnh trước mặt. Tất cả các binh lính cybermen đều bị cháy đen, thiêu rụi từ trong ra ngoài. Từ đó trở đi, trong điều luật của UNIT đã thêm một điều luật mới. Đó là: 'Không được đụng đến người có mắt 2 màu và là một FBI Special'.
___________________________________
Tác đây, cám ơn mọi người đã theo dõi bộ truyện đến cuối cùng. Bộ truyện [OLN] A Traveler In Many Worlds đến đây là kết thúc, cám ơn mọi người rất nhiều ạ.
Nếu thấy truyện hay thì nhớ bấm nút ⭐ để bình chọn cho tất cả các chương truyện của tác nha. Dù thấy không hay nhưng mà dành 'tem' hay là cmt thì cũng nhớ ấn ⭐ cho chương truyện nha.