Ốc Sên Chạy

Chương 15: Gặp gỡ thần tượng




Lục Song mỉm cười rồi gọi: “Vệ Nam”.

Vệ Nam gật đầu, kéo tay Kỳ Quyên và nói: “Giới thiệu với anh đây là bạn tri kỷ của em, tên là Kỳ Quyên, anh đã gặp trong buổi họp lớp hôm trước. Còn đây là bạn cùng phòng của em, tên là Nguyên Nguyên, lần trước đến nhà ăn cơm anh cũng gặp rồi”. Nói xong Vệ Nam tự động đứng ra đằng sau, để hai người bạn tri kỷ nhiệt tình chào hỏi Lục Song.

Nguyên Nguyên chạy lại bắt tay Lục Song, cười toe toét: “Sao anh cũng đến Hai Nam… Thật là trùng hợp”. Cố ý kéo dài âm cuối, nghe rất “điêu dân”.

Lục Song mỉm cười: “Đi công tác thôi mà”.

Kỳ Quyên nghiêm nghị gật đầu, “Lục Song, em thường nghe Nam Nam nói rất nhiều về anh”. Mặc dù Vệ Nam đã huých rất mạnh vào tay nhưng Kỳ Quyên vẫn không chút lay động, lễ phép đưa tay ra và nói: “Rất vui được gặp anh. Em là Kỳ Quyên, bạn thân của Nam Nam”.

Sau đó Kỳ Quyên nắm lấy tay phải của Lục Song.

Tay trái tay phải của Lục Song đều bị nắm chặt, giống như tội phạm vậy. Tuy nhiên Lục Song không hề để bụng, lịch sự rung rung hai tay, cùng lúc bắt tay hai cô gái, mỉm cười nói: “Rất hân hạnh được làm quen với hai em”.

Vệ Nam đứng cạnh cố gắng ấn bụng nhịn cười.

Nếu nói với Kỳ Quyên rằng người bắt tay cô ấy chính là tay tác giả cô ấy chướng mắt thì Kỳ Quyên sẽ phản ứng thế nào nhỉ? Nếu nói với Lục Song rằng anh ấy đang bắt tay với độc giả biến thái suốt ngày bới móc sai sót của anh thì anh ấy sẽ có phản ứng gì đây?

Dĩ nhiên, cuối cùng Vệ Nam cũng không nói ra điều ấy. Có một số niềm vui mình nên giữ trong lòng thì tốt hơn. Không nhất thiết phải chia sẻ với người khác.

Ai nói niềm vui riêng không bằng niềm vui chung? Đôi lúc mình tự hưởng thụ niềm vui một mình, còn người khác đều là kẻ ngốc, thế mới đã.

Nhìn Lục Song đang rất lịch sự bắt tay với hai cô bạn thân, Vệ Nam bỗng thấy thương thay cho mình.

Hai đứa ghê gớm kia có thể giấu cái đuôi sói đi được không?

Vệ Nam cười suốt đường đi, Lục Song ngồi cạnh bình tĩnh nhìn cô.

Một lúc sau, Vệ Nam ho một tiếng, không cười nữa, quay sang nhìn Lục Song rồi nghiêm túc hỏi: “Tối qua anh thả virus vào máy em à?”

Lục Song mỉm cười: “Sao anh có thể làm chuyện thất đức ấy được”.

Vệ Nam ngỡ ngàng thốt lên: “Nhưng máy tính bị virus thật mà, phần mềm diệt virus cũng không khởi động được”.

Lục Song suýt phì cười, quay sang nhìn vào mắt Vệ Nam rồi nhẹ nhàng giải thích: “Gần đây mới xuất hiện một loại virus mới tên là Worm Blaster, chuyên tấn công khe hở của phần mềm diệt vius. Nó sẽ làm cho máy tính không ngừng tự động restart”. Nói xong cố tỏ vẻ bình tĩnh nói: “Không sao đâu. Anh sẽ sửa giúp em”.

Vệ Nam gật đầu mỉm cười: “Cảm ơn”.

Vệ Nam quay sang nhìn phong cảnh bên ngoài, nghĩ bụng: “Được lắm Lục Song, anh tưởng tôi mù máy tính à? Dĩ nhiên tôi không được giỏi giang như anh, nhưng từ hồi cấp ba tôi đã biết dùng máy tính rồi. Loại virus Worm Blaster mà anh nói có từ lâu rồi. Máy tính ở trường đã từng bị nhiễm loại virus này. Rất nhiều phần mềm diệt virus có thể xử được nó, sao lại có thể làm tê liệt phần mềm diệt virut Rising Antivirus bản quyền của Kỳ Quyên được? Thực ra con virus đó là chắc chắn là do anh thả vào hoặc là anh tự đẻ ra nó? Anh cố gắng làm hỏng máy sau đó lại sửa nó để chứng tỏ tài sửa máy tính siêu phàm của mình chắc?”

Vệ Nam thở dài, bây giờ nghĩ lại mới thấy gặp Lục Song đúng là bi thảm. Đứng nói mới sáng sớm đã phải chịu đựng sự giày vò tàn khốc của anh ta, ngay cả bạn bè, người thân xung quanh đều bị anh ta làm cho mắc bệnh “mai mối” tập thể, thậm chí máy tính của bạn thân cũng bị anh ta làm cho tê liệt… giống như hiệu ứng domino làm đảo lộn cuộc sống

Vệ nam quay đầu lại, nhìn thấy Lục Song đang mở cửa thư thả nhìn ra bên ngoài, gió biển thổi đến làm bay tóc anh ta, để lộ những đường nét hoàn hảo trên khuôn mặt.

Vệ Nam cũng quay đầu lại, bắt chước anh ta mở cửa.

Buổi chiều mùa hè nóng bức, chiếc xe taxi phóng đi trên con đường rộng rãi và sạch sẽ, những cây dừa bên đường đứng thành hàng thẳng tăm tắp, cành lá khẽ đung đưa trong gió giống như đang chào đón du khách đến đây thăm quan. Gió biến nhè nhẹ táp vào mặt, dịu dàng ấm áp, mang theo vị mặt của biển.

Vệ Nam nhếch mép cười, ngắm nhìn bức tranh biển trời rực rỡ ở xa.

Nhiệt độ hôm nay không cao lắm, gió biển mát mẻ khiến người ta cảm thấy rất sảng khoái. Bầu trời bao la và nước biển xanh ngắt như hòa làm một, cây cối bên bờ biển nghiêng mình đón gió, không khí trong lành khiến lòng người như thấy vui hơn.


Vệ Nam nhớ hồi trước hai nhà Lục, Vệ cũng lái xe đi du lịch. Hồi ấy vì mình còn nhỏ, lại bị hai ông anh xấu xa bắt nạt đến cùng cực nên đã tức giận đứng trên bãi cát, dùng chân viết chữ Song (双), viết rất to, nhìn trông giống hai chữ Hựu (又) Hựu (又) hơn. Vệ Nam hận anh ta đã làm cháy tóc mình nên dùng cát chôn nó lại, miệng lẩm bẩm chửi rủa, Lục Hựu Hựu anh biến mất trước mắt tôi, biến mất mãi mãi.

Lời nguyền rất linh nghiệm, không lâu sau nhà họ Lục chuyển nhà.

Cô bé Vệ Nam cũng dần quên đi những tháng ngày thơ ấu, có một cậu bạn bên hàng xóm rất thích chòng ghẹo mình. Có một cậu bạn tên là Lục Hựu Hựu, ở trường là cậu học sinh gương mẫu, ngoan ngoãn, sau khi tan học biến thành ma vương, tìm mọi cách ức hiếp cô bé nhỏ tuổi hơn mình.

Bây giờ gặp lại, cậu bạn trai trước mặt nhìn lag người bề ngoài lịch sự nho nhã… nhưng bên trong tâm địa xấu xa.

Quả nhiên, sống dưới vùng trời khác nhau tính cách con người cũng biến đổi nhiều. Cậu bạn Lục Song sống ở miền Nam mấy năm, hít đủ không khí ẩm ướt. Chuyển ra miền bắc sống mấy năm lại được tận hưởng ánh nắng mặt trời dữ dội. Tinh hoa biến thái giữa hai miền Nam bắc được anh ta tiếp thu, kết hợp một cách hoàn hảo, cuối cùng biến thành phần tử đồi bại.

Quay đầu lại nhìn Lục Song, nhìn ánh mắt bình thản của anh ta, Vệ Nam không kiềm được liền bật cười.

Lục Song ơi Lục Song, ít tuổi không có nghĩa là không thù dai, không phải là không báo thù mà là thời cơ chưa đến. Làm thế nào để trả đũa anh, quả là vấn đề triết lý sâu sắc.

Taxi dừng lại ở một nơi tương đối yên tĩnh, trước mặt là khu phố hải sản, dường như mới mở, đang có hoạt động giảm giá mua ba tặng một.

Nghe nói một độc giả giới thiệu chỗ này cho Chu Phóng. Dĩ nhiên đó là lời Lục Song nói, thật hay giả còn phải xem xét lại.

Cùng Lục Song đi lên tầng trên, Vệ Nam bỗng thấy hơi căng thẳng.

Vệ Nam thích sách của Chu Phóng đã bốn năm rồi nhưng chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ được gặp thần tượng ngoài đời. Đối với Vệ Nam mà nói, việc biết vị tác giả nổi tiếng sách bán rất chạy này là sinh viên trường T đã là chuyện rất đáng tự hào rồi. Vệ Nam rất ngưỡng mộ tài tử khoa văn trong truyền thuyết này, bây giờ được tiếp xúc, nói chuyện, Vệ Nam thấy lòng mình rối bời, cảm giác căng thẳng như con dâu tương lai đến gặp mẹ chồng vậy.

Lục Song mở cửa.

Sau đó lịch sự đưa tay ra và nói: “Xin mời”.

Vệ Nam có cảm giác hành động này của Lục Song giống như đẩy người ta xuống vực thẳm.

Vệ Nam hít một hơi thật sâu rồi tự tin bước vào phòng, cố gắng tỏ vẻ bình tĩnh ngẩng đầu, nhìn thấy cảnh tượng – Một anh họ Chu nào đó đang ngồi gặm cua rất tự nhiên, hai tay cầm lấy càng cua ra công ra sức kéo, không kéo được thì nhăn nhó mặt mày. Khi nghe thấy tiếng cửa mở, Chu Phóng ngẩng đầu lên, nhìn Vệ Nam một cái, vẻ mặt rất khôi hài, vứt con cua chưa ăn xong sang một bên như ném bóng rổ vậy, sau đó lau tay, nhún vai, mỉm cười: “Ngại quá, anh đói quá nên ăn trước”. Sau đó hướng ánh mắt về phía Lục Song, “Các em đến nhanh thế”.

Thế nào gọi là vỡ mộng, đó chính là khi nhìn thấy màn “Tài tử phong lưu ăn cua”.

Vệ Nam sợ mình không nể mặt phì cười thì thật xấu hổ nên đành phải cố gắng nhịn cười, cúi mặt xuống.

Lục Song lịch sự kéo ghế cho Vệ Nam rồi ngồi cạnh cô ấy, ở vị trí đối diện với Chu Phóng. Anh chỉ vào đĩa càng cua đầy bên cạnh rồi trêu Chu Phóng: “Anh đói đến phát điên rồi à?”

Chu Phóng nhún vai: “Anh đáng thương lắm cậu không biết đâu. Vừa xuống máy bay đã nhận được điện thoại thúc riết đăng bài. Anh vội chạy về nhà viết viết và viết. Đêm qua thức trắng viết bài, sáng nay chưa có gì nhét vào bụng, anh đói đến nỗi sắp bị chuột rút dạ dày rồi đây này”.

Lục Song phì cười, ấn nút bên cạnh gọi nhân viên phục vụ đến và bắt đầu gọi món.

Dĩ nhiên anh ta đưa menu cho Vệ Nam chọn trước, Vệ Nam chọn vài món hải sản không đắt lắm, sau đó đưa menu cho Lục Song, nhẹ nhàng nói: “Anh gọi đi”.

Tuy Chu Phóng nhìn Vệ Nam với anh mắt vô cùng “thân thiệt” nhưng cô vẫn có cảm giác dáng vẻ anh ta thật giống với con sói đang ngoe nguẩy cái đuôi dài. Vệ Nam nghĩ bụng chắc Lục Song vẫn chưa nói cho Chu Phóng biết mình là fan của anh ta, bởi ánh mắt của anh ta toát lên vẻ “đàn anh” rõ rệt, nói đúng hơn là ánh mắt như đang nhìn “em dâu” vậy.

Ánh mắt ấy khiến Vệ Nam thấy không tự nhiên, cô mỉm cười với Lục Song và nói: “Em vào phòng vệ sinh một chút”.

Lục Song gật đầu: “Uh, ra cửa rẽ phải”.

Sau khi Vệ Nam đi, Chu Phóng mới bức xúc nói: “Khả năng thẩm mỹ của cậu độc đáo nhỉ, một cô gái giản dị như thế, quần bò và áo phông một màu, tóc dài tự nhiên, không có cái kẹp tóc nào trên đầu cũng không tết sam, xét cho cùng là quá giản dị, hay là quá lười… .”

Vệ Nam chỉ cười không nói gì.


Chu Phóng tiếp tục than vãn: “Anh cứ tưởng với con mắt của cậu, trí ít cũng phải chọn cô gái nào sành điệu, tóc xoăn, đi giày cao mười phân, trang điểm đúng mốt, đeo chiếc túi xách thời thượng, trông rất sexy chứ”.

Lục Song nói: “Em không thô tục như thế”.

Chu Phóng trêu chọc: “Uh, uh, cậu siêu phàm thoát tục”.

Lục Song vừa mở bia cho Chu Phóng vừa mỉm cười nói: “Mỗi người một ý thích mà. Bạn gái anh em cũng thấy chướng mắt. Dẫn cô ấy đến cho anh làm quen thôi. Em tôn trọng quyền ngôn luận của anh nhưng không có nghĩa là em đồng ý với quan điểm của anh”.

“… Thôi được. Cậu thích là được. Anh không đánh giá nữa”. Chu Phóng nhún vai, cầm cốc bia Lục Song đưa cho, uống một hơi rồi nói: “À, đúng rồi, cô ấy chưa biết tình cảm của cậu dành cho cô ấy đúng không? Anh có cảm giác ánh mắt cô ấy nhìn cậu như nhìn anh trai vậy?”

“Dĩ nhiên”. Lục Song mỉm cười, “Nếu cô ấy biết thì với tính cách của cô ấy chắc chắn sẽ né tránh em, chống chọi với em. Vì vậy trước khi cô ấy có cảm tình với em, em sẽ cố hết sức kéo dài thời gian thổ lộ”.

“Vì sao không chủ động tấn công? Chẳng giống với tác phong sét đánh tiêu diệt một chiếc máy tính trong nháy mắt của cậu chút nào cả”. Chu Phóng cười và nói.

Lục Song im lặng một lúc lâu, lâu đến nỗi Chu Phóng uống hết cốc bia rồi mới nhẹ nhàng nói: “Vì cô ấy yêu một người, yêu… sâu sắc, da diết”.

Chu Phóng không nói gì, mỉm cười lắc lắc cốc bia trong tay, chờ Lục Song nói tiếp.

Lục Song khẽ thở dài rồi bình thản nói: “Em không muốn tạo bất cứ áp lực nào cho cô ấy. Cô ấy đã… khổ sở lắm rồi”.

Chu Phóng im lặng, một lát sau mới day huyệt Thái Dương và nói: “Anh cứ tưởng rằng hai đứa là đôi thanh mai trúc mã từ nhỏ đã thích nhau cơ”.

Lục Song mỉm cười: “Dù em có người lớn sớm thì cũng không đến nỗi thích một người từ lúc tám tuổi đâu anh ạ”.

“Cũng phải… ” Chu Phóng gật gù, “Vậy thì hồi tám tuổi cậu bắt nạt cô ấy, thế chẳng phải là tâm lý của bọn trẻ con thích mới bắt nạt sao?”

Lục Song nghiêm túc nói: “Không phải, hồi ấy chỉ thấy bím tóc của cô bé nhà họ Vệ rất đáng yêu, muốn túm tóc nghịch thôi”.

“Sau đó cậu nghịch lửa làm cháy tóc con nhà người ta… ..”

Lục Song nghiêm túc nói: “Cô ấy ngồi trước vườn hoa nhà em, tóc tai bù rù, em cứ tưởng là cỏ mọc um tùm”.

“… “

Nghe tiếng cửa mở, hai người cùng phá lên cười, sau đó tiếp tục rót bia như không có chuyện gì xảy ra.

Vệ Nam thấy không khí có trong phòng có gì đó rất lạ, liền điều chỉnh chiếc điều hòa bên cạnh cho nhiệt độ xuống thấp một chút rồi mới ngồi xuống cạnh Lục Song.

Nhân viên phục vụ đẩy chiếc xe thức ăn đầy. Hải sản tươi sống được bày trên đĩa với nhiều hình thù ngộ nghĩnh, hai mắt Chu Phóng sáng như đèn pha ô tô, ăn rất tự nhiên.

Hình ảnh “tài tử phong lưu ăn cua ăn như hổ đói” mà được chụp lại phân phát khắp nơi thì đảm bảo tỷ lệ fan của Chu Phóng vỡ mộng đạt đến 99.9%.

Vệ Nam liếc nhìn Chu Phóng đang ăn ngấu nghiến, không còn gì để nói, nhìn bàn thức ăn toàn các món hải sản lại càng không còn gì để nói.

Vệ Nam không hứng thú với hải sản cho lắm. Nào là tôm, cua, ngao, sò khi ăn phải bóc vỏ rồi chấm nước tương, thật phiền phức, lại chẳng no bụng. Thích nhất là được ăn một bát mỳ. Dĩ nhiên Chu Phóng không thể mời người ta đi một quãng đường xa đến đây để ăn mỳ được. Vệ Nam đành phải lặng lẽ ngồi ăn, hì hà hì hụi bóc tôm, bóc mãi mới ăn được ít thịt, chẳng bõ dính răng, thật là ức chế.

Một lúc sau, Vệ Nam một con tôm đã bóc sẵn nhảy vào bát mình, ngẩng đầu lên thì thấy Chu Phóng đang cười toe toét: “Em nếm thử xem, ngon lắm đấy”.

Lục Song nhìn Chu Phóng với ánh mắt khen ngợi, sau đó mỉm cười gắp một con cua đã bóc sẵn vào bát Vệ Nam và nói: “Ăn nhiều vào”.

Vệ Nam nhìn nụ cười vô cùng dịu dàng của hai anh chàng lịch sự mà cảm giác mình giống như động vật quý hiếm bị mọi người vây quanh. Cảm giác ấy thật là đáng sợ, giống như dưới ghế có đinh, khiến Vệ Nam đứng ngồi không yên.

“Em tự bóc được, các anh cứ kệ em”. Vệ Nam vừa từ chối thịnh tình của hai người vừa ôm khư khư cái bát trước ngực.

Lục Song và Chu Phóng không gắp đồ ăn nữa mà quay sang nói chuyện.

“Mâu thuẫn giữa anh và nhà xuất bản đã giải quyết xong chưa?” Lục Song hỏi.

Chu Phóng nhíu mày: “Anh không muốn làm bị cáo trước tòa đâu, cảm giác bị mọi người săm soi chẳng hay chút nào, đang cố giải quyết cho xong đây”.

“Cái kiểu chỉ thích làm theo ý mình của anh đã đắc tội với bao nhiêu nhà xuất bản rồi”.

Chu Phóng nhún vai: “Chẳng còn cách nào, anh là người hung hăng quen rồi, không muốn nghe theo sự sắp đặt của họ, đừng hòng mà lợi dụng được anh”.

“Lật mặt với bên Lão Đông, việc kỳ kết cuốn sách mới của anh có thuận lợi không?”

“Tháng sáu ra sách, còn cậu?”

“Chắc cùng đợt với anh, trong bản kế hoạch của nhà xuất bản sách của anh em mình cùng thể loại mà”.

Cuối cùng Vệ Nam cũng có thể nói xen vài câu. Cô quay sang hỏi Lục Song: “Sách của anh sắp xuất bản à?”

Lục Song mỉm cười: “Đúng vậy, Xác chết biến mất sắp xuất bản rồi, đến lúc ấy sẽ tặng em một quyển, cho em chơi trò “bới lông tìm vết”.

Vệ Nam xấu hổ đỏ cả mặt, hôm ấy chỉ nhầm chỗ sai đã đủ mất mặt lắm rồi.

Chu Phóng mỉm cười lấy trong chiếc túi bên cạnh một cuốn sách đưa cho Vệ Nam: “Tặng em món quà gặp mặt, đừng chê quà mọn nhé”.

Nhìn thấy cuốn sách có chữ ký, Vệ Nam bỗng thấy xúc động đến đỏ cả mặt, đang định cầm lấy sách rồi cảm ơn thì bị Lục Song chặn lại.

Lục Song mỉm cười nhìn Chu Phóng: “Chỉ có một cuốn mà anh cũng lấy ra à?”

Chu Phóng vội rút trong túi một cuốn nữa và nói: “Suýt thì quên, thực ra anh mang hai cuốn”.

“Chẳng phải là tập 1, tập 2 sao? Vẫn tính là một cuốn”. Lục Song mỉm cười bắt bẻ.

Chu Phóng than thở: “Thôi anh xin cậu, vác hai quyển sách nặng thế này đi một quãng đường xa đến đây cũng không dễ dàng gì. Bên trong có chữ ký bằng bút lông đấy, không có bản thứ hai đâu”. Nói xong mỉm cười đưa cho Vệ Nam: “Tặng em món quà gặp mặt, thực ra cũng chẳng có gì hay ho đâu nhưng mang về bày cũng được”.

Đó là cuốn Vùng đất vĩnh hằng đóng bìa cứng với số lượng tiêu thụ hàng chục nghìn cuốn. Lúc ấy không biết bao nhiêu người chờ đặt sách, Vệ Nam xếp hàng nhưng không mua được. Cuốn sách đóng bìa tinh xảo, được đặt trong chiếc hộp rất đẹp. Tuy cảm giác chiếc hộp ấy trông giống chiếc “quan tài”, nhưng rất hợp với phong cách của Chu Phóng.

Vệ Nam mở cuốn sách, nhìn thấy nét viết rất cá tính – “Tặng Vệ Nam, chúc mọi điều tốt lành. tháng X năm XX, Chu Phóng”.

Nét bút phóng khoáng, đúng là tuyệt tác, tuyệt tác, không biết mang đi bán đấu giá thì sẽ kiếm được bao nhiêu tiền.

Tuy đã có được cuốn sách có chữ ký của tác giả như mong ước, nhưng tiếc rằng Chu Phóng hoàn toàn không biết rằng Vệ Nam là fan trung thành của anh, tặng cuốn sách này cũng là vì nể mặt Lục Song, cộng thêm hình ảnh ăn cua đáng kinh ngạc, Vệ Nam cố gắng nhịn cười nhịn suốt một tiếng, đến nỗi ruột sắp xoắn lại giống như dây thừng rồi.

Vệ Nam vào phòng vệ sinh một lần nữa trước khi rời khỏi khu phố hải sản. Nhân lúc xung quanh không có ai, Vệ Nam soi mình trong gương cười sặc sụa, sau đó hít một hơi thật sâu – Kỳ Quyên à, mày phải biết rằng tao đối tốt với mày thế nào.

Trong lòng biết rõ rằng Lục Song là tác giả biến thái mà mày ngưỡng mộ nhưng không nói với mày, đó là một chuyệt hết sức đau lòng nhưng cũng rất thú vị.