Oanh Oanh Của Anh

Oanh Oanh Của Anh - Chương 64: Chiếc nhẫn





Edit: An Tĩnh



Lâm Tống Tiện ngồi tàu cao tốc cả đêm để đến đây, đặt một căn phòng khác ở khách sạn, sau khi Tống Oanh nói với cô gái kia thì thu dọn đồ đạc chuyển qua đó.


Nhưng có thể là đi đường quá vất vả, cũng có thể là thời gian đã quá muộn nên khi được Lâm Tống Tiện ôm, cô chìm vào giấc ngủ rất nhanh.


Buổi sáng Tống Oanh bị tiếng đồng hồ báo thức gọi dậy, hôm nay là thứ bảy, anh không cần phải đi làm, sau khi thức dậy rửa mặt, hai người đi đến khu buffet ở lầu một ăn sáng.


Thời gian huấn luyện đã được thống nhất, thời điểm mọi người xuống dưới cũng không khác nhau lắm, Tống Oanh cầm đĩa, lúc mới vừa chuẩn bị đi lấy thức ăn với Lâm Tống Tiện thì gặp một nhóm giáo viên trong trường học ở đối diện.


Đối diện với vô số ánh mắt nhìn chăm chú như vậy, Tống Oanh hơi lúng túng, nhất là trên mặt mỗi người đều nở nụ cười mà lòng biết rõ.


Có người chào hỏi cô.


“Tiểu Tống à, ăn bữa sáng với chồng sao?”


“Thức dậy sớm thật đó.” Cái nhìn đầy ý tứ sâu xa.


“Quả nhiên không phải người trẻ tuổi nào cũng giống nhau.”


“….” Tống Oanh đưa tay chỉ Lâm Tống Tiện, ngượng ngùng giải thích.


“Đúng lúc anh ấy có việc đến đây thôi ạ.”


“Hiểu mà.”


Người trước mặt gật đầu liên tục, Tống Oanh chỉ có thể mỉm cười đáp lại, chờ họ đi rồi, rốt cuộc cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, cô cầm đĩa tùy ý lấy vài món, chuẩn bị tìm vị trí ngồi xuống.


Phía trước khóm cây xanh sau lưng cô, toàn bộ giáo viên ngồi chung một chiếc bàn vuông, đang thỏa luận sôi nổi.


“Quan hệ giữa cô Tống và chồng tốt thật đó, một buổi tối cũng không xa nhau được, còn ngồi tàu cao tốc đến đây nữa.”


“Vợ chồng son mới cưới mà, chính là vậy đó…… Mọi người thông cảm một chút.”


Khi những tiếng cười đồng loạt vang lên, Tống Oanh che mặt, kéo Lâm Tống Tiện đang đứng sau lưng không hiểu chuyện đi ra ngoài, cũng không đoái hoài gì đến đĩa thức ăn trong tay.


“Đi thôi, chúng ta đi ra bên ngoài ăn.”


Cô thật sự không còn mặt mũi đâu mà gặp người khác.



Hai ngày huấn luyện kết thúc, kì nghỉ hè năm nay chính thức bắt đầu.


Mở màn cho mùa hè nóng bức này.


Lâm Tống Tiện vẫn bận rộn nhiều việc như trước, mỗi ngày ra ngoài đến công ty làm việc đúng giờ, buổi tối xuyên bóng đêm về nhà, trên mặt luôn có vẻ mệt mỏi, dù thế nào cũng phải đứng ở lối vào nhà ôm cô một hồi lâu mới đi vào, có lúc ban đêm đang làm việc trên máy tính, anh lại nổi giận với đầu bên kia điện thoại.


Khi Tống Oanh nhìn anh, thỉnh thoảng sẽ nhớ đến cậu thiếu niên từng miêu tả thế giới và ước mơ cùng cô trong phòng học, lúc ấy trong mắt anh thấp thoáng cất chứa biển cả và sao trời.


“A Tiện, bây giờ anh có vui vẻ không?” Trước khi ngủ, hai người nằm trên giường tâm sự, Tống Oanh nghiêng đầu nhìn Lâm Tống Tiện bên cạnh, giữa họ cách nửa cái gối.


“Vui chứ.” Anh nhìn trần nhà, nói không chút nghĩ ngợi.


“Nhưng anh không làm công việc mà mình thích.” Cô nghiêng người sang, áp hai tay gối bên mặt, nghiêm túc nhìn anh chằm chằm,


“Đây chính là việc mà anh muốn làm.” Lâm Tống Tiện cũng xoay người, bốn mắt nhìn nhau với cô.


“Chỉ có trở nên mạnh mẽ mới có thể bảo vệ thứ mình muốn, giao số mệnh vào tay người khác là biểu hiện của sợ hãi và trốn tránh, kiểu vui vẻ đó là giả dối.”


Tống Oanh im lặng hồi lâu, cô nghĩ ngợi, “Vậy anh có tiếc nuối không? Không được nhìn thấy thế giới mình mong muốn.”


“Em ở bên cạnh anh chính là thế giới mà anh mong muốn.”


Vạn vật trên vũ trụ, muôn ngàn chúng sinh, đều không sánh bằng em.


Không có thể có thể so sánh với em.


Thời gian này Tống Oanh ở nhà nên buổi sáng sẽ tiễn anh ra đến cửa.


Khi đi làm, Lâm Tống Tiện luôn mặc âu phục, trong tủ quần áo treo một hàng áo sơ mi và cà vạt, Tống Oanh đã lên mạng học cách thắt cà vạt, mỗi ngày cô đều tự tay thắt cho anh.


Họ đi xuyên qua vườn hoa nhỏ còn đọng những hạt sương sớm, đến chỗ cổng sắt, hoa tường vi ở bức tường bên cạnh đã nở rộ, hương thơm bay thoang thoảng trong không khí.


Tống Oanh nhón chân lên, hôn anh một cái.


Đây cũng là quy định của Lâm Tống Tiện, là nghi thức không thể thiếu mỗi ngày.


Lúc trước khi đi làm, Lâm Tống Tiện luôn đến gần muốn hôn, có lúc thì Tống Oanh chủ động, có lúc cô lại hành động bất ngờ, lâu ngày lại hình thành thói quen.


Chuyện Tống Oanh được nghỉ mà không về nhà, Phạm Nhã và Tống Chi Lâm đã phê bình kín đáo, nhắc bóng nhắc gió nhiều lần, còn cố ý gọi Lâm Tống Tiện đến nhà ăn cơm.


Trong lời nói đều có ý mỉa mai.


Trên đường trở về, vẻ mặt Tống Oanh khổ sở, vừa nghĩ đến ánh mắt nghiên cứu tràn đầy sự tò mò của hai người họ, trong lòng cô lại nặng trĩu, như có tảng đá đè ép.


Tay Lâm Tống Tiện đặt trên đầu gối cô rất vững vàng.


Lái xe được nửa đường, anh dành thời gian an ủi cô.


“Đừng lo lắng, để anh xử lí.”


Mấy ngày sau, Tống Oanh mới biết cách anh xử lí.


Nơi ăn cơm của hai nhà là tại khách sạn năm sao cao cấp nhất ở Cẩm Thành, phòng bao riêng tư, được trang trí tràn đầy hơi thở đắt đỏ.


Tống Oanh ngồi bên cạnh Phạm Nhã và Tống Chi Lâm, không giấu được sự khẩn trương thấp thỏm, dưới ánh mắt bất an của cô, Tống Nghi Ninh xách túi đi vào, vẫn cao quý tao nhã như thường.


Tống Oanh thấy bà ngồi xuống với phong thái ung dung, lúc mỉm cười với hai người, trong đồng tử hoàn toàn không chút gợn sóng.


Cô quay đầu nhìn chằm chằm Lâm Tống Tiện với vẻ khó tin, anh kéo nhẹ tay cô dưới bàn như một lời an ủi, còn bóp nhẹ một cái.


Người lớn hai nhà trò chuyện lịch sự, nói chuyện với nhau như thường.


“Xin lỗi, ba thằng bé có chuyện phải dừng lại trên đường, có thể phải đến trễ một chút.” Vẻ mặt của Tống Nghi Ninh không có gì để bắt bẻ, hoàn toàn không nhìn ra chút sơ hở nào, tuy thái độ không nhiệt tình lắm nhưng cũng không tính là quá xấu, vừa khéo phù hợp với khí chất của bà.


Trên đường đến đây, Phạm Nhã và Tống Chi Lâm đã tìm tên ba mẹ của Lâm Tống Tiện trên Baidu, sau đó cẩn thận đọc sơ qua từ đầu đến cuối, giờ phút này cũng hơi lơ mơ, hoàn toàn không quan tâm đến những chuyện nhỏ nhặt này.


“Không sao không sao, quản lí cả một công ty lớn như vậy, bận bịu là chuyện bình thường.” Tống Chi Lâm đáp lại, trong lời nói toát lên sự ôn hòa nho nhã của người có học thức, Tống Nghi Ninh nhìn ông, có lẽ đã hiểu gia đình thế nào mới nuôi dạy được một Tống Oanh với tính tình như vậy.


Dịu dàng bao dung là điều khiến cậu khó chống đỡ nhất.


Thảo nào Lâm Tống Tiện lại cố chấp như vậy, bà cũng không phải là không thể.


Bà bưng tách lên uống một ngụm nước trà, sắc mặt hời hợt.


Bữa cơm này xem như là hoàn thành một nghi thức, về cơ bản là quyết định chuyện của Lâm Tống Tiện và Tống Oanh, giữa bữa ăn, Tống Nghi Ninh chủ động nhắc đến dự định kết hôn sau này, Phạm Nhã và Tống Chi Lâm vô cùng kinh ngạc, mặc dù cảm thấy có hơi sớm, nhưng cũng không nói gì, có thể coi là đồng ý.


Tống Oanh nhớ đến hai tờ giấy chứng nhận đỏ thẫm mình cất trong ngăn tủ, cảm thấy chột dạ.


Bữa cơm sắp kết thúc thì Lâm Bồi Thâm mới chạy đến, chỉ kịp gặp mặt với ba mẹ cô, ánh mắt ông ta tập trung trên người Tống Oanh, nhưng rời mắt đi rất nhanh, trò chuyện với hai người lớn nhà cô một phen rồi phân phó tài xế đưa họ đi.


Tối nay cứ thế mà hạ màn kết thúc.


Tống Oanh về đến nhà vẫn còn hơi hoảng hốt, không dám tin chuyện này lại được giải quyết dễ dàng như vậy.


“Ba mẹ anh, họ…… Tại sao đột nhiên như vậy….” Cô nhịn cả tối, rốt cuộc cũng tìm được cơ hội để hỏi. Mặt mũi Lâm Tống Tiện dưới ánh đèn hơi mơ hồ, anh nhẹ nhàng giải thích.


“Trao đổi qua lại. Hơn nữa, chuyện này đã có kết cục, muốn Tống Nghi Ninh phối hợp một chút cũng không quá khó khăn.”


“Em vẫn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.” Tống Oanh vẫn chưa dứt ra khỏi sự kích động và hoảng hốt tối nay.


“Những thứ này đều không quan trọng.” Vẻ mặt anh dịu dàng, lấy một chiếc hộp nhỏ từ trong túi quần tây ra, đưa về phía Tống Oanh rồi nhẹ giọng nói.


“Lúc đầu cầu hôn hơi vội vàng, vẫn chưa kịp bổ sung. Nhân Nhân, đưa tay cho anh.”


Bên trên lớp vải nhung màu đen, hai chiếc nhẫn xuất hiện sáng rực.


Lâm Tống Tiện cầm tay cô, cầm chiếc nhẫn kim cương dành cho phái nữ đeo lên ngón áp út của cô, chiếc nhẫn nhỏ bé vừa vặn, đẩy thẳng vào ngón tay dễ dàng.


Xúc cảm cứng cáp lạnh như băng.


Có thứ gì đó loáng thoáng được giữ chặt lấy.


Lâm Tống Tiện đặt một nụ hôn nhẹ nhàng giữa ngón tay cô, trang trọng và thành kính.


Ngày hôm sau khi Tống Oanh tháo chiếc nhẫn ra ngắm cẩn thận mới phát hiện.


Trong chiếc nhẫn ẩn giấu một chuỗi chữ cái và con số.


Là tên viết tắt của cô và Lâm Tống Tiện, ở giữa có khắc ngày tháng, chính là ngày hai người quen biết nhau.


Trong một mảng trắng xóa mờ mịt, cô từ xa bước đến, nhìn thấy anh đang nằm trên mặt tuyết.


Câu chuyện bắt đầu kể từ lúc đó.


Từ ấy cuộc đời cậu mở ra một chương mới.


**


Hết chương 64