Oanh Oanh Của Anh

Oanh Oanh Của Anh - Chương 60: Mưu đồ Làm loạn





Edit: An Tĩnh



Hai người mới vào nhà mới ở một buổi chiều đầu tiên, Lâm Tống Tiện đã bị một cuộc điện thoại gọi đến công ty, Tống Oanh đợi đến nửa đêm thì mơ mơ màng màng ngủ mất, sau khi tỉnh dậy thì trong nhà trống không.


Cô rửa mặt xong đi ra ngoài, có tài xế đang đứng đợi ở cửa.


“Sếp Tống bảo tôi đưa cô đi làm ạ.”


“Không cần đâu.” Sau nửa giây sững sốt, Tống Oanh từ chối, trong lòng lẩm nhẩm xưng hô “sếp Tống” này.


Đầu năm nay Lâm Tống Tiện mới vào nhậm chức ở công ty, Tống Nghi Ninh trực tiếp đưa anh vào vị trí tổng giám đốc, tham gia thực hiện những quyết định trọng đại và phương hướng phát triển của tập đoàn.


Anh quá trẻ tuổi, ban đầu rất nhiều người làm lâu năm cấp dưới đều có thái độ chờ xem sao, nhưng sau khi hoàn thành mấy hạng mục, ánh mắt người ngoài đã sớm có sự thay đổi.


Thấy anh ta chân thành gọi một tiếng “sếp Tống”, còn có người không giấu được vẻ tán dương, có phong thái của Lâm Bồi Thâm lúc còn trẻ tuổi, quả nhiên hậu sinh khả úy thắng cả thầy.


Nền móng của Lâm Tống Tiện chưa ổn, tất cả người có thể chỉ đạo dưới tay đều do Tống Nghi Ninh sắp xếp cho từ ban đầu, thái độ của Lâm Bồi Thâm đối với cậu vẫn ở trung lập, không nâng đỡ cũng không chèn ép, dường như chỉ ở bên cạnh xem cậu có thể đi đến bước nào.


Dù vậy, Lâm Tống Tiện vẫn có một chỗ đứng nhỏ trong công ty, mọi người thấy anh đều sẽ không khỏi kính nể, vì trong lòng đều biết, anh không chỉ là người mới mà còn là người cầm quyền trong tương lai.


Nửa năm qua Lâm Tống Tiện vẫn luôn bận rộn nhiều việc, gặp phải thời điểm quan trọng, tăng ca không ngủ, không nghỉ ngơi là chuyện quá bình thường, giống như tối hôm qua vậy, có một hạng mục đột nhiên xảy ra vấn đề, anh phải tổ chức họp suốt cả đêm, bàn bạc khẩn cấp cả đêm, rốt cuộc đến lúc trời sáng mới chấm dứt.


Tài xế gọi điện thoại nói Tống Oanh tự đón xe đi làm, Lâm Tống Tiện chỉ bảo được, sau đó bấm số điện thoại của cô.


Tại trường trung học trực thuộc, sau khi làm thủ tục nhậm chức xong, Tống Oanh được đưa đến văn phòng, làm quen với các giáo viên xung quanh, tiếp đó mở máy tính quen với danh sách học sinh.


Cô lật xem tài liệu và cách dạy học trước đây của nhà trường, chuẩn bị cho các giờ học trong ngày, đến gần lúc tan việc, có giáo viên lần lượt đứng dậy chào tạm biệt.


“Tiểu Tống, lát nữa em về nhà thế nào?” Một cô gái chào hỏi với cô, Tống Oanh vội vàng ngẩng đầu lên khỏi máy tính, đáp.


“A, chắc là em ngồi xe buýt về chị ạ.”


“Em ở đâu vậy?”


“Khu công viên ở hồ Tây ạ.”


“Bên kia à….. Hình như giá nhà khá đắt nhỉ?”


Tống Oanh lúng túng cười hai tiếng, “Em không rõ lắm.”


Cô đeo túi xách đi ra khỏi trường học, cầm điện thoại tìm kiếm tuyến trạm xe buýt, buổi sáng lúc đến cô đã làm quen sơ qua với hoàn cảnh gần đây, trường học cách nhà không xa, giữa hai nơi có trạm xe buýt, ngồi xe trở về có lẽ sẽ mất khoảng nửa giờ.


Tống Oanh mới vừa tìm được tuyến xe buýt đó thì thấy có một chiếc xe màu đen đậu ở đối diện đường cái, cách dòng người, đang ra hiệu gọi cô.


Đầu tiên cô quan sát xung quanh một vòng, sau khi không thấy người quen thì nhanh chóng siết chặt túi đeo trên vai, băng qua đường đi về hướng kia.


Tống Oanh mở cửa lên xe, nhìn về phía người đang ngồi ở ghế lái.



“Sao anh đến đây vậy?”


“Đón em tan làm á.” Áo sơ mi trắng của Lâm Tống Tiện rất chói mắt, trên mặt mang ý cười nhàn nhạt.


“Không phải anh mới làm việc xong hồi sáng sao.” Tống Oanh vô cùng lo lắng, “Anh ngủ mấy giờ rồi?”


“Ngủ rất lâu.” Anh cho xe chạy, ánh mắt nhìn về phía trước, Tống Oanh quan sát sắc mặt anh cẩn thận, dường như Lâm Tống Tiện không hề chú ý đến.


“Hôm nay đi làm cảm giác thế nào?”


“Cũng tạm được.” Tống Oanh nhớ đến một chuyện. Kiểu dáng xe của Lâm Tống Tiện không nổi tiếng lắm, nhưng chiếc xe này vẫn rất bắt mắt, xa hoa đắt đỏ, nhìn một cái cũng biết chắc chắn không phải là người có mức lương bình thường.


“Lần sau đến đón em thì có thể nói cho em biết trước một tiếng không.”


“Còn có tài xế nữa, em không cần đâu.”


“Bên ngoài tiểu khu cho xe buýt và xe cho thuê, em ra ngoài rất dễ dàng.”


“Được.” Lâm Tống Tiện không hỏi gì, trực tiếp đồng ý. Ban đầu chọn chung cư kia cũng là gì giao thông thuận lợi, có lẽ đã sớm đoán được tính cách của cô.


Hai người đi một đường về nhà, bàn bạc chuyện cơm tối, tài nấu nướng của Tống Oanh vẫn dừng lại ở hồi cấp ba, trái lại thì Lâm Tống Tiện nhao nhao muốn thử, nói muốn cho cô thử tay nghề mấy năm nay của mình.


Họ mở tủ lạnh ra, nghiên cứu thảo luận với nhau về những nguyên liệu nấu ăn đầy ắp bên trong, Lâm Tống Tiện cầm lấy một quả cà chua, lúc đang định đưa ra quyết định thì điện thoại reo lên.


Anh nghe điện thoại xong, hơi phiền não, dáng vẻ cực kì giống mỗi lần bị đám Phương Kỳ Dương kéo đi làm những chuyện mình không thích trước đây.


“Nhân Nhân, Phương Kỳ Dương nghe nói em quay về, nhất định muốn mời cơm, em đi không?” Thời điểm hỏi, trên mặt anh tràn đầy vẻ mong đợi khôn tả, dường như đang muốn cô từ chối, sau khi suy nghĩ, Tống Oanh gật đầu.


“Đi đi anh.” Cô đưa ra lý do.


“Cũng nhiều năm không gặp rồi, hơn nữa ban đầu cậu ấy còn giúp đỡ không ít việc.”


“Được rồi.” Lâm Tống Tiện ấm ức bỏ quả cà chua xuống.


“Anh sao vậy.” Lúc họ xoay người đi ra cửa thay giày chuẩn bị đi, Tống Oanh thấy dáng vẻ ỉu xìu của anh thì không nhịn được cười, Lâm Tống Tiện nghe vậy thì dừng động tác lại, xoay người nhìn cô rồi thở dài.


“Anh chỉ muốn ở riêng với em thôi.” Anh cụp mắt, giọng mất mát, nói xong lại lầm bầm lầu bầu tựa như đang thì thầm một mình.


“Lâu rồi chúng ta không ở bên nhau.”


Anh nói rất mơ hồ nhưng Tống Oanh lại hiểu.


Cô đi đến nắm tay anh, ngẩng mặt lên mỉm cười.


“Sau này chúng ta còn rất nhiều thời gian mà.”


“Có thể ở bên nhau mãi, mãi, mãi luôn đó.”


Nơi Phương Kỳ Dương chọn là một khách sạn năm sao cao cấp, phòng tiệc cho khách quý, có thang máy riêng đi lên đó, lúc Lâm Tống Tiện đi vào cửa, dáng vẻ vẫn không hăng hái lắm.


Mãi đến khi hai người vừa đẩy cửa ra, bỗng nhiên có âm thanh bắn pháo và tiếng hoan hô vang lên ở hai bên, những băng lụa màu đỏ phun ra rơi lên người họ, một đám người nâng chai rượu vang, tiếng mở nắp thanh thúy, bọt phun trào trên không trung.


Phương Kỳ Dương đứng đầu, cả đám người trước mặt đồng thanh nói.


“Chúc hai người trăm năm hạnh phúc, bạc đầu giai lão!”


“Tân hôn vui vẻ!”


“….” Tống Oanh yên lặng quay đầu nhìn Lâm Tống Tiện, sau đó hai người bị họ kéo vào trong, sắp xếp chỗ ngồi trung tâm ở bàn tròn.


“Mời hai nhân vật chính hôm nay của chúng ta ngồi xuống, phỏng vấn chút nhé, kết hôn có cảm giác thế nào?” Phương Kỳ Dương cầm thực đơn trên bàn cuốn thành ống tròn giơ đến bên miệng Lâm Tống Tiện, vẻ mặt anh không dao động, chỉ liếc nhẹ qua.


“Mày thử chút chẳng phải sẽ biết ngay à.”


“Anh, anh tốc độ quá đấy.” Trương Trạch nói. Tống Oanh nhìn quanh một vòng, dường như đám người hồi học cấp ba đều đến đông đủ, cách mấy năm, mọi người hoặc ít hoặc nhiều đều có sự thay đổi, chỉ là mặt mũi vẫn quen thuộc như cũ.


“Anh Tiện của chúng ta ấy, làm bất cứ chuyện gì cũng đều đi trước một bước.”


“Đúng thế đó, đánh nhau nhất, học tập nhất, bây giờ ngay cả kết hôn cũng là người đầu tiên!”


“Nhiều năm như vậy nhưng vẫn yêu em gái Tống của chúng ta như năm đó ha.”


“Nhưng mà rất tốt.” Đột nhiên Trương Trạch cảm khái, hiếm khi có lúc sâu lắng như vậy, anh ta giơ ly rượu lên nhẹ nhàng cụng ly với Lâm Tống Tiện.


“Rốt cuộc hai người lớp chúng ta cũng đã thành một đôi.”


“Anh Tiện, mời anh, anh em bọn em ngồi ở đây chúc mừng anh.”


“Đúng, đây là chuyện vui mà.”


“Này này này, hôm nay không say không về nhé!”


“Ngày mai ông đây còn phải đi làm!”


“Bỏ cái kỳ thực tập tồi tệ đó của mày đi.”


“Cái rắm nhá!”


Trong phòng ồn ào náo nhiệt, không hề nhìn ra sự xa cách của năm tháng, họ cười đá vào ghế, tư thế ngồi nghiêng nghiêng ngã ngã, tinh thần phấn chấn, dáng vẻ vẫn giống lúc mười tám mười chín tuổi.


Lâm Tống Tiện bị cụng ly liên tục, ai đến anh cũng không từ chối, không nhìn ra được là tâm trạng thật sự tốt hay là vì lí do khác, uống đến cuối cùng, cả người dựa ra ghế, ánh mắt hơi ngẩn ngơ, nhưng trên khóe miệng vẫn là nụ cười vui vẻ.


Bên dưới bàn, anh vẫn luôn nắm tay cô, toàn bộ buổi tiệc đều không buông ra.


“Anh đừng uống nữa, lát nữa mà say thì ngày mai khó chịu lắm.” Tống Oanh không nhịn được, đến gần thấp giọng dặn dò, Lâm Tống Tiện bóp tay cô một cái, giọng nói minh mẫn.


“Anh biết rồi.” Đồng tử mắt anh rất sáng, nụ cười tươi tắn, nhìn cô chằm chằm.


“Hôm nay anh có hơi vui.”


“Vì gặp lại bạn bè sao?”


“Không phải.” Anh nghĩ ngợi một lúc, “Vì mọi người đều ở đây.”


…..


Bữa cơm này ăn đến lúc trời tối, trăng sáng lơ lửng trên trời cao, Lâm Tống Tiện gọi tài xế đến đón, trong xe trên đường về, dường như anh rất mệt mỏi, tựa vào bả vai Tống Oanh nhắm mắt, hít thở nhẹ nhàng.


Tống Oanh chăm chú nhìn khuôn mặt khi ngủ của anh, nhớ đến một câu chuyện rất nhỏ.


Lúc đó học năm tư đại học, cô thực tập gặp phải chuyện không vui trong công việc, trở về trường học với tâm trạng không tốt, ngẩn người ngồi trên ghế dài một hồi lâu.


Có một cô gái ở tiệm trà sữa bên cạnh đột nhiên tặng cô một ly trà sữa bình thường cô thích uống nhất, nói hôm nay tiệm họ có hoạt động, uống thử miễn phí.


Bình thường Tống Oanh rất hay mua ở đây, biết cô ấy, nhận lấy mà không hề nghi ngờ.


Ly trà sữa kia rất ngọt, uống xong thì tâm trạng cô lập tức tốt hơn không ít, lúc Tống Oanh về đến ký túc xá, cô đã trở lại bình thường, thuận tiện nhắc đến chuyện này với mấy người khác, các cô ấy cũng nhanh chóng chạy đến tiệm trà sữa đó, sau đó thất vọng ra về.


Nhân viên tiệm nói hoạt động đã kết thúc.


Những câu nói của Phương Kỳ Dương lúc ở bàn cơm xuất hiện trong đầu cô lần nữa.


“Em gái Tống, tôi không cố ý giấu cậu chuyện A Tiện trở về đâu, lúc đó Tống Nghi Ninh theo dõi chặt chẽ, vừa nhậm chức đã có một đống chuyện lớn, anh ấy không dám đến gặp cậu, vì vậy vừa có thời gian rảnh rỗi đã len lén mua vé máy bay đến Bắc Kinh, một mình đi đến trường học của cậu để nhìn cậu.”


“Mấy năm anh ấy ở nước ngoài cũng chẳng vui vẻ gì, rất lâu rồi tôi chưa thấy anh ấy cười như hôm nay, cảm giác hai người có thể ở bên cạnh nhau thật sự không hề dễ dàng, nên đừng hiểu lầm gì cả, cứ tốt đẹp như vậy mãi nhé.”


Xe đến bên ngoài cửa nhà, lúc xuống xe, Tống Oanh khẽ gọi anh.


“Đến nhà rồi anh.”


Lâm Tống Tiện mở đôi mắt mông lung ra, trên mặt có vẻ hơi mờ mịt, Tống Oanh sợ anh say, đỡ anh đi cả đường vào phòng ngủ.


Trong phòng vẫn có dáng vẻ trước trước khi cô đi lúc sáng, giường ngay ngắn, trong tủ quần áo và trên mặt bàn đều có đồ dùng của cô.


Cô hơi do dự, đưa Lâm Tống Tiện đến mép giường, lúc đang định để anh ngủ thì hơi thở ấm áp phả vào má cô, Lâm Tống Tiện vùi mặt trên vai cô, cười khẽ, tay vòng qua hông cô.


“Nhân Nhân, có phải em có mưu đồ quấy rối anh không?”


__


**


Hết chương 60