Edit: An Tĩnh
Tống Oanh nhận được thư hồi âm của Lâm Tống Tiện vào kì nghỉ hè năm hai đại học.
Lúc đi đến hòm thư trước kia, bên trong đã chứa đầy những phong thư, trên mỗi phong thư là một chữ ký ngăn ngắn và hai chữ được viết cẩn thận.
—— Nhân Nhân.
Nhìn vào đó, chóp mũi Tống Oanh cay cay, tim như bị một vật không biết tên đâm vào, rung lên rồi đập mạnh trở lại.
Cô đứng trước hòm thư một hồi lâu, hình ảnh trước mắt vẫn không có bất kì thay đổi gì.
Rốt cuộc cô mới chậm rãi đưa tay ra, lấy hết các phong thư nằm gọn gàng bên trong ra ngoài.
Trên đường trở về, lúc bắt đầu cô đi rất bình thường, dần về sau, dần dần không kiềm chế được mà tăng tốc, mãi đến khi dưới chân đã biến thành chạy thật nhanh.
Tống Oanh thở hồng hộc chạy về nhà, đúng cửa phòng lại, khóe miệng cong lên, cuối cùng hóa thành nụ cười vui vẻ.
Cô ngồi vào bàn đọc sách, nóng lòng mở thư ra, lá thư rơi ra, trên đó là những nét chữ quen thuộc của Lâm Tống Tiện.
Nhân Nhân:
Thời tiết bên này rất lạnh, mùa đông thường xuyên có tuyết rơi, rất dày rất dày, có lúc chặn cả cửa không cách nào đi ra ngoài.
Tớ đã mua hai chiếc áo lông vũ, mỗi lần ra ngoài đều bọc mình như quả bóng.
Trường học lớn đến mức khiến người ta thường thường lạc đường, tớ đi học được một học kỳ rồi nhưng vẫn không nhớ được vị trí. Thức ăn ở phòng ăn cực kì dở, ở ngoài thì không có nhiều nhà hàng món Trung, nên bây giờ tớ đã học được cách nấu cơm, lần sau có cơ hội nhất định sẽ làm cho cậu thử.
….
Cậu viết hệt như nhật ký vậy, nói liên miên đủ thứ chuyện, tất cả đều là những thứ vặt vãnh thường ngày, dường như Tống Oanh thấy được dáng vẻ cuộc sống ở nước ngoài của cậu thiếu niên, hơi cô độc, lại đang cố gắng thích ứng, trở nên độc lập.
Tống Oanh xem một lúc, mắt dần ươn ướt.
Cô nghĩ nếu có thể thì cô muốn cùng cậu trải qua những chuyện này.
Trong thư cậu cũng không nói gì, nhưng dường như cô đều thấy được tất cả,
Giữa bầu trời rơi đầy tuyết, bóng lưng Lâm Tống Tiện đi một mình bên trong đó.
Trong căn phòng ký túc xá trống trãi, động tác vụng về của cậu khi thử nấu cơm lần đầu tiên.
Trường học lớn như vậy, cậu đeo balo đi lại bên trong, bước chân vội vàng tìm kiếm phòng học của mình trước khi giáo viên điểm danh.
Từ trời sáng đến đêm tối, Tống Oanh vẫn luôn ngồi ở bàn sách, đọc đến lá thư cuối cùng.
Lá thư này bị đè ở dưới cùng, mỏng hơn so với những phong thư khác, cầm trong tay không hề nặng chút nào.
Cô mở ra, trên tờ giấy trắng như tuyết chỉ viết một câu nói đơn giản.
“Nhân Nhân, thật sự xin lỗi.”
Lâm Tống Tiện nói còn hai năm nữa cậu sẽ tốt nghiệp.
Lâm Tống Tiện nói, hãy đợi cậu một chút.
Tống Oanh cảm giác tâm trạng của mình lên xuống thất thường chỉ trong một buổi chiều ngắn ngủi, cô vừa khóc vừa cười cứ như một kẻ ngốc vậy.
Che giấu, giả vờ bình tĩnh quá lâu, lâu đến mức cô đã quên mất bản thân cũng vui vẻ như vậy, cũng đau lòng như vậy.
Mất đi cậu, là chuyện vẫn luôn cắm rễ trong lòng cô, dần dần rút hết linh hồn và sức sống của cô, dần dần cảm xúc cũng trở nên không dao động.
Tống Oanh dán những phong thư đã mở ra lại, trở về dáng vẻ ban đầu, sau đó lấy chiếc hộp bằng sắt ở dưới cùng trong ngăn kéo ra, cất ngay ngăn vào.
Cô tràn đầy tự tin nhìn chiếc hộp này, dường như đây chính là kho báu lớn nhất toàn thế giới này.
Học kỳ một năm ba đại học, nữ sinh phòng ký túc xá của cô như thể đã hẹn với nhau vậy, rốt rít thoát khỏi tình trạng độc thân.
Người yêu lão đại là một đồng hương quen biết đã nhiều năm, là bạn học chung từ cấp ba đến đại học, ở bên nhau cũng là thuận lý thành chương.
Bạn trai của lão nhị là một đàn anh năm tư đại học, hai người tham gia cùng câu lạc bộ, lâu dần thì nảy sinh tình cảm.
Lão tam thì là trâu già gặm cỏ non, tìm được một đàn em năm nhất đại học, mỗi ngày đều ngọt ngào ghét không chịu được.
Chỉ có Tống Oanh, cô bạn tiểu tứ này vẫn không có động tĩnh gì, thanh tâm quả dục mấy năm, mắt thấy sắp tốt nghiệp mà vẫn chẳng mảy may nhớ nhung trần tục.
Các nam sinh khoa khác thường đến hỏi thăm các cô bạn cùng phòng ký túc xá của cô, dăm ba bữa lại có một người đến nghe ngóng, đối diện với những gương mặt nóng lòng muốn thử kia, ba người chỉ đành phải lắc đầu, xua tay.
“Tiểu tứ ấy hả, cậu đừng nghĩ đến nữa. Cô ấy là tiên nữ, không thể hạ phàm đâu.”
Có người không tin, nhất quyết theo đuổi cô mấy tháng nhiệt tình như lửa, mỗi ngày đều đưa bữa sáng, quà tặng, hoa tươi, cũng đã từng thử các cách xếp nến dưới lầu ký túc xá, ca hát, tỏ tình dưới trời tuyết, nhưng cô vẫn giữ khuôn mặt lạnh nhạt thờ ơ như cũ, lịch sự nói hai chữ vô cùng hời hợt.
“Xin lỗi.”
Nếu như có người từng nhìn thấy Tống Oanh vào giờ phút này, chắc chắn sẽ cảm khái một câu.
Đây quả thật là dáng vẻ của Lâm Tống Tiện năm đó.
Không có bất kì thứ gì lọt được vào mắt, vừa bình tĩnh vừa kiêu ngạo, có nhận thức tỉnh táo và niềm tin mãnh liệt, cuối cùng tạo thành một cá thể độc lập.
Trong cuộc sống không có Lâm Tống Tiện ở đây, Tống Oanh càng lúc càng giống cậu.
Đi ngắm mặt trời mọc một mình, đi khắp các ngõ ngách trong thành phố, đi khám phá những chuyện thú vị xung quanh mình mà người khác không biết.
Hưởng thụ bạn bè, cũng như hưởng tụ cô đơn, từ tư nhìn thẳng vào nội tâm của chính mình, tùy ý không cần kiêng dè.
Gần đây Tống Oanh đã đi học trượt patin, buổi chiều sau giờ học nào cũng ra ngoài sân trường luyện tập, có lần lúc đám Trần Lộ đang đi về, còn gặp Tống Oanh đang trượt trên con đường trong trường một mình, mặc dù rất chậm chạp nhưng vẫn miễn cưỡng ra hình ra dáng, trượt một đường đụng tới đụng lui về đến dưới lầu ký túc xá.
Mấy người họ không nhịn được lên tiếng trêu chọc.
“Ôi chao, trượt patin một hàng bánh đấy à?”
“Còn rất ra dáng đó nha.”
“Cái này có hơi không giống cậu.”
“Không giống cái gì cơ?” Tống Oanh vẫn bình tĩnh lau mồ hôi khi đối diện với ánh mắt trêu đùa của mấy cô nàng, khôi phục hơi thở sau khi vận động.
“Thì là…… Có tí xí cảm giác không ổn đó.” Lão đại sờ cằm, suy nghĩ rồi nói, Tống Oanh bình tĩnh tháo giày, xách trong tay đi vào ký túc xá.
“Mỗi người đều có một mặt tính cách khác biệt, các cậu quen dần là sẽ không cảm thấy không ổn nữa.”
“Nói cũng phải.” Ba cô nàng bị cô qua mắt, Trần Lộ đột nhiên tỉnh táo lại, nghĩ đến gì đó.
“Nhưng mà tiểu tứ này, sao đột nhiên cậu lại muốn học trượt patin vậy?”
“Đâu có đột nhiên đâu.” Tống Oanh cũng học được sự mặt dày của người nào đó.
“Tớ đã muốn học từ lâu nhưng vẫn luôn không có cơ hội mà thôi.”
Đẳng cấp của cô quá cao, mượn cớ mà mặt không đỏ, tim không đập nhanh, mặt khác những cô gái đơn thuần kia tin tưởng không hề nghi ngờ gì, chủ đề này nhanh chóng bị bỏ qua, các cô ấy kéo tay cô đi lên lầu.
“Bữa khuya tối nay ăn gì, mau mau mau, chúng ta thương lượng đi…..”
Ban đêm sau khi đèn tắt, ký túc xá vô cùng yên tĩnh, rèm trên giường kéo lại im lìm, mỗi người đều tạo một không gian khép kín nhỏ.
Tống Oanh ngồi trước bàn học ở chỗ của mình, bắt đầu mở giấy đặt bút.
“A Tiện, hôm nay tớ trượt patin đã tiến bộ hơn rất nhiều, lần đầu tiên trượt từ ngoài trường đến dưới lầu ký túc xá, trên đường suýt chút đã bị ngã, cũng may tớ phản ứng nhanh, lập tức đỡ thân cây bên cạnh để đứng vững lại, nếu không sẽ rất mất mặt, thế mà một đôi tình nhân gần đó vẫn thấy tớ, có thể là tư thế hài hước của tớ đó, ánh mắt như thể nhìn một con gozilla lớn trong sở thú vậy, tớ rất muốn lao qua đó dọa họ sợ, đáng tiếc là có lòng nhưng không đủ sức, họ và tớ cách nhau một bồn hoa, tớ vẫn chưa biết cách quẹo cua TT….”
Cô viết đến đây, lại vẽ một khuôn mặt tủi thân khóc thầm, sau đó lại viết tiếp, nhớ lại những chuyện xảy ra hôm nay, nụ cười trên khóe miệng không kìm xuống được.
Lần trước Tống Oanh về nhà, lại phát hiện bên trong có thư mới, Lâm Tống Tiện có nhắc đến gần đây cậu có học trượt patin lần nữa, ở quảng trường gần nhà, trượt dưới ánh nắng chiều lúc trời sẩm tối, đột nhiên cảm thấy thời gian thật đẹp.
Cô bất chợt có hứng thú, ngày hôm sau đã đi ra ngoài trường đăng ký một lớp trượt patin.
Lần này trong phong thư, cô gửi thêm mấy tấm ảnh.
Là dáng vẻ cô mặc đồ bảo hồ mang giày trượt patin, sau lưng là ánh tà dương màu cam rộng lớn, ở quảng trường ngoài trời, có người đi đường lướt qua bên cạnh cô.
Đăng sau tấm hình là một hàng chữ ngắn gọn.
“A Tiện, tặng cậu ánh nắng chiều ở chỗ tớ.”
Sau kì nghỉ tết Âm Lịch, trước khi về trường, Tống Oanh đi đến hòm thư dưới cây ngô đồng lấy hết xấp phong thư bên trong.
Lâm Tống Tiện vẫn bắt đầu trả lời từng lá thư của Tống Oanh theo thói quen của cậu, lúc đến lá nói về việc học trượt patin, đột nhiên phong thư này dầy hơn, sờ vào cảm thấy nặng, còn nặng hơn so với lúc trước.
Tim cô đập trật hai nhịp, ánh mắt ngẩn ngơ nhìn phong thư đó, qua hồi lâu, cô nhẹ nhàng nuốt cổ họng.
Tống Oanh kiềm chế hơi thở, mở phong thư ra một cách cẩn thận, bên trong không chỉ có lá thư hồi âm, mà còn có hai tấm ảnh rơi ra.
Một tấm là ánh nắng chiều ở quảng trường thành phố, sắc đỏ không bờ bến, nguy nga và lãng mạn.
Một tấm khác…… Là Lâm Tống Tiện.
Cậu mặc một bộ quần áo thể thao màu đen rộng thùng thình, trên tay xách một đôi giày patin một hàng bánh, đứng trong ánh nắng chiều, ánh mắt nhìn vào ống kính mang theo ý cười nhu hòa mờ nhạt, tóc cậu được gió cuốn lên, phong thái phóng khoáng thư thả, cực kì giống những lần trước đây.
Cậu vẫn không thay đổi, vẫn là thiếu niên mà cô biết lúc ban đầu.
Hốc mắt Tống Oanh ươn ướt trong nháy mắt.
Cô nhìn tấm hình này, ngón tay dè dặt vuốt ve khuôn mặt cậu, ánh mắt cô ngơ ngác một lúc, miệng nhẹ nhàng gọi một tiếng.
“A Tiện.”
Học kỳ mới bắt đầu, Tống Oanh lại có thêm một sở thích mới.
Nhiếp ảnh.
Cô tham gia một nhóm nhiếp ảnh nghiệp dư, còn đi làm thêm tiết kiệm tiền mua một chiếc máy ảnh DSL, mỗi ngày đều giơ chụp chụp khắp nơi, đến cuối tuần còn ngồi xe đến những nơi ở thành phố khác để lấy cảnh.
Mấy người trong phòng ký túc xá trở về thì thấy một đống hình bày trên bàn của cô, các kiểu các dạng nào cũng có, Tống Oanh cẩn thận chọn vài tấm trong đó, viết chữ lên mặt sau của từng tấm ảnh một.
Lần nào đó, khi cô viết xong, chưa kịp thu dọn lại, Trần Lộ đi ngang qua vô tình thấy, ở mặt sau trắng như tuyết của tấm hình có một chữ ký và đánh dấu thời gian, địa điểm viết bằng bút đen, còn có những câu nói viết dựa theo nội dung ảnh.
Tấm này đền thiên đàng.
Cô viết một câu đơn giản,
“Đền thiên đàng quang đãng, bái lễ và cầu nguyện.”
Còn có một tấm hình mà Trần Lộ không thấy rõ, chỉ thấy một góc ở mặt sau lộ ra ngoài.
“Tớ thích trà sữa và cậu nhất……”
Cô nheo mắt, cảm giác như mình đã phát hiện được một bí mật lớn không chịu được.
Lúc Tống Oanh đang lấy cảnh bên trong trường học, lại gặp được ba người họ đang đi vào ký túc xá, lúc các cô ấy đi đến, Tống Oanh đang đứng trong bụi cỏ, nhìn về phía mấy con mèo nhỏ lang thang, cẩn thận nhấn nút chụp, rất sợ sẽ làm phiền chúng.
Chờ mèo ăn xong và rời đi, Tống Oanh mới tiếc nuối cất máy ảnh, vừa mới đứng dậy thì nhìn thấy mấy người họ ở phía sau.
Hình như các cô ấy đã nhìn một hồi lâu rồi, ánh mắt quan sát tràn đầy kỳ dị.
“…… Sao thế?” Tống Oanh do dự hỏi, buông máy ảnh đang cầm trong tay xuống, ba người họ không nói gì, chỉ nhìn cô trong chốc lát, sau đó Trần Lộ kéo cô đi vào ký túc xá.
“Mau, tiểu tứ, hôm nay chúng ta phải trở về ký túc xá tâm sự với nhau mới được.”
Trong phòng ký túc xá nữ, ba chiếc ghế đặt chính giữa, các cô ấy ngồi ngay ngắn ở đó, Tống Oanh ngồi ở đối diện một mình, tư thế như đang hội thẩm tam đường [1].
[1] Gốc là ‘三堂会审’: là ba người đứng đầu của ba bộ ngành cùng xem xét, thẩm tra và xử lý một vụ án.
Lão đại mở miệng trước, cẩn thận thăm dò, “Tống Tống, cậu vẫn luôn không tìm bạn trai, rốt cuộc là thích hình mẫu gì?”
Lão nhị nhanh mồm nhanh miệng, “Tứ tứ, cậu phải nói thật với chị, có phải gần đây đã xảy ra chuyện gì không?”
Trần Lộ vội vàng cứu vãn tình cảnh, “Tiểu tứ, bọn tớ không có ý tứ gì khác, chỉ là cảm thấy cậu không có kinh nghiệm trong phương diện tình cảm, muốn kiểm định giúp cậu thôi.”
“A….” Tống Oanh hiểu ra chút gì từ lời nói của các cô ấy, suy nghĩ một lúc mới trả lời.
“Tớ không yêu qua mạng, cũng không yêu đương, không có bị lừa gì cả.”
“Vậy đống hình trên bàn cậu —–“ Trần Lộ vạch trần, lời bật thốt lên, Tống Oanh kịp phản ứng lại.
“Cậu thấy rồi à?”
“Lần đó cậu chưa cất đi, tớ cũng vô tình thấy được đôi câu…..” Cô ấy chột dạ ấp úng giải thích, hai người khác cũng cúi đầu, Tống Oanh im lặng mấy giây, sau đó bật cười.
“Thấy rồi cũng không sao.” Cô nói với vẻ mặt như thường.
“Là một người bạn của tớ, cậu ấy vẫn luôn ở nước ngoài, nên tớ muốn gửi những tấm hình này cho cậu ấy.”
“Bạn hả?” Ba người nhanh nhạy đánh hơi được không khí bất bình thường.
“Người bạn này là nguyên nhân cậu không hẹn hò yêu đương sao?” Trần Lộ nói thẳng ra, lão đại và lão tam không hẹn mà cùng mở to hai mắt, Tống Oanh yên lặng trong chốc lát, lắc đầu.
“Cũng không tính là vậy.”
“?”
“Không yêu đương là vì không thích ai cả.”
“Thì ra là như vayah.” Các cô ấy rối rít phát ra tiếng cảm khái vì đã hóng hớt thành công.
“Vậy người tặng cậu viên ngọc này cũng là cậu ta à” Lão đại suy một ra ba, chỉ chỉ cổ cô, sợi dây đỏ cô luôn đeo trên cổ, từ khi quen biết với Tống Oanh đến bây giờ, chưa bao giờ cô tháo ra. Một lần đi tắm nào đó, lão đại không nhịn được hỏi cô, lúc ấy Tống Oanh sờ lên dòng chữ sống lâu trăm tuổi trên đó, vẻ mặt trong hơi nước vô cùng mơ hồ.
“Một người bạn đã tặng tớ, đây là món đồ rất quan trọng với cậu ấy.”
Khi ấy cô ấy không biết, người bạn này là một chàng trai.
Bây giờ tất cả đã hiểu rõ.
“Tống Tống, cậu ta là người mà cậu rất thích nhỉ.”
Trên ghế đối diện, Tống Oanh yên tĩnh một hồi, sau đó gật đầu.
“Ừm, là người tớ rất thích.”
Rất thích, rất thích.
__
**
Hết chương 57