Oanh Oanh Của Anh

Oanh Oanh Của Anh - Chương 10: Là bà cô nhỏ của tao





Edit: An Tĩnh | Beta: Linh



Sau khi Tống Oanh uống say, nói cực kì nhiều.


Trong ngực ôm lon bia, trong miệng luyên thuyên càu nhàu, nói từ em bé bọt biển đến TVB, từ chưa bao giờ ăn gừng sống nói đến giò heo kho, từ thơ ca bay bổng đến triết học đời người, cuối cùng, cô bắt đầu say mê hát một ca khúc.


“Tôi có một con lừa nhỏ, trước giờ chưa từng cưỡi nó, đột nhiên có một ngày máu huyết trào dâng, đưa nó đi chợ cùng…….Tôi cầm cây roi nhỏ trong tay, trong lòng vô cùng đắc ý, chẳng hiểu thế nào lại la la la ngã xuống một vũng bùn….”


Nữ sinh đưa lon bia rỗng đến bên miệng mình, tập trung tinh thần hát, giọng hát mềm mại trở nên ngây thơ và mềm yếu vì bài đồng dao hoạt bát đáng yêu này, Lâm Tống Tiện xoa xoa lỗ tai, bóp dẹp một lon bia cuối cùng, ném vào thùng rác cách đó không xa.


“Được rồi, đừng hát nữa, tớ đưa cậu về nhà.” Cậu lấy lon bia rỗng trong tay Tống Oanh ra, gõ lên trán cô một cái, cố gắng làm cô tỉnh táo lại.


“Về nhà?” Cô chớp chớp mắt, ngây thơ không biết gì.


“Nhà tớ ở đâu vậy?”


“….” Lâm Tống Tiện hoàn toàn không ngờ rằng mọi chuyện sẽ biến thành thế này, cậu ngàn lần không nghĩ đến uy lực của một lon bia lại lớn như vậy, đã có thể khiến cô say tìm không ra phương hướng.


Cậu đứng ven đường, bình tĩnh nhìn cô một hồi lâu, cuối cùng, than thở cam chịu số phận.


“Cậu còn nhớ nhà cậu ở đâu không?” Lâm Tống Tiện ngồi xuống bên cạnh Tống Oanh, nhìn chằm chằm vào đôi mắt cô, nghiêm túc hỏi.


Không khí yên tĩnh, Tống Oanh tốn sức ngẫm nghĩ, chốc lát sau, lắc lắc đầu, “Tớ quên mất rồi…..”


Cô chóng mặt, đừng nói là nhà ở đâu, có lẽ ngay cả họ và tên của mình cũng không phân biệt rõ được.


Lâm Tống Tiện lấy tóc cô ra, xốc cổ áo cô lên, kéo người lắc lư lảo đảo đi về phía trước.


“Được rồi, tớ sẽ gánh chịu hậu quả.” Cậu đi được mấy bước, người trong tay lại bắt đầu giãy giụa đầy bất mãn, Tống Oanh kéo tay đang xốc cổ áo mình phía trước, kháng nghị kêu lên.


“Tớ bị siết không thở được rồi!”


Lâm Tống Tiện buông tay ra, đổi thành cầm cánh tay cô, kéo cô đi lảo đảo, đi đến khúc ngoặt phía trước để bắt xe.


Cuối cùng người này cũng chịu an phận.


Xe chạy vững vàng trên đường cái, Tống Oanh tựa đầu lên cửa sổ, dường như đã ngủ nhưng không phải là ngủ, cuối cùng cũng không ồn ào nữa.


Xe taxi nhanh chóng đậu sát cổng tiểu khu, Lâm Tống Tiện đỡ cô xuống, Tống Oanh đã trở nên mơ màng, đứng không vững, ngã nghiêng sang một bên.


Ở đây đều là biệt thự, khoảng cách rất lớn, từ trạm an ninh đi vào cũng đến mấy trăm mét, còn phải đi lên hai bậc tam cấp.


Lâm Tống Tiện đứng tại chỗ hít thở sâu hai lần, sau đó nhấc cô lên.


Có lẽ tư thế không được thoải mái, hai tay Tống Oanh vùng vẫy, muốn tránh thoát, người hơi tuột xuống, Lâm Tống Tiện lại nâng cô lên, nghiêng đầu, thấp giọng khiển trách.


“Đừng nhúc nhích.”


Không biết nghe có hiểu không, người trên lưng yên lặng được một lúc ngắn ngủi, Lâm Tống Tiện lại bổ sung thêm một câu.


“Nhúc nhích nữa là tớ ném cậu xuống đấy.”



Tống Oanh tựa đầu lên vai cậu, nhỏ giọng lầm bầm gì đó, Lâm Tống Tiện không nghe rõ và cũng lười nghe, bước chân nặng nề cõng cô đi về phía trước, con đường vô cùng ngắn ngày đó đã trở nên dài đằng đẵng và đau khổ.


Cậu vừa nhẹ nhàng thở dài một hơi, có thể nghe thấy rất rõ ràng trong màn đêm yên tĩnh.


“Lâm Tống Tiện.” Dường như Tống Oanh phát hiện được, cô quay đầu, hơi thở phả lên gò má và cổ cậu, cô gọi tên cậu.


Lâm Tống Tiện thuận miệng đáp lời: “Hửm?”


“Lâm Tống Tiện.”


“?”


“Lâm Tống Tiện.”


“……….”


Cô chỉ vô thức gọi tên cậu như vậy, lúc đầu Lâm Tống Tiện còn đáp lại nhưng sau đó thì vờ như không thấy, để mặc cho cô lầm bầm lầu bầu, gọi tên cậu cả một đoạn đường đi.


Lúc cậu đạp cửa và bước vào lối ra vào, Lâm Tống Tiện mệt mỏi thở phào nhẹ nhõm, đi thêm mấy bước vào trong phòng khách và thả người trên lưng mình xuống ghế sofa, xoa xoa cánh tay nhức mỏi ê ẩm.


Tống Oanh lộn mèo trên đệm ghế mềm mại, hai mắt nhắm chặt lại, vùi đầu vào trong gối ôm, hình như đang ngủ.


Lâm Tống Tiện tạm thời không để ý đến cô, đi đến tủ lạnh lấy một chai trước trước, sau khi uống mấy ngụm, lại nhìn người đang nằm trên ghế sofa, tiếp tục đứng dậy đi lên lầu.


Khoảng hơn rạng sáng.


Tống Oanh tỉnh lại.


Cô mở mắt ra nhìn chằm chằm trần nhà đang chìm trong một màn đêm tối trước mặt, ánh mắt nhẹ nhàng bên ngoài của sổ chiếu vào, miễn cưỡng lắm mới thấy rõ hoàn cảnh xung quanh.


Phòng khách lớn đến kinh người, trên đầu là đèn chùm pha lê sang trọng đẹp mắt, cầu thang xoắn ốc đi lên, thẳng đến tầng hai.


Cô phát hiện mình đang nằm trên một chiếc ghế sofa rộng rãi, trên người còn đắp một tấm chăn mỏng.


Máy điều hòa không khí thổi ra hơi nóng vù vù, mồ hôi xuất hiện rất khó chịu, cùng lúc đó, cô chậm chạp nhớ lại chuyện trước đó, Tống Oanh vén chăn ngồi dậy, ngửi thấy mùi bia rượu khắp người cô.


Miệng lưỡi khô khốc, nhưng đầu óc vô cùng tỉnh táo, có lẽ sau khi ngủ một giấc, cồn bia đã bay hết.


Tống Oanh không dám mở đèn, cẩn thận tìm một chai nước trong phòng bếp, sau khi giải tỏa cơn khát, mới cảm thấy trên người nhớp nháp khó chịu, với lại không cách nào tiếp tục chìm vào giấc ngủ được nữa.


Lầu hai yên tĩnh, Tống Oanh dồn hết can đảm đi lên, nhỏ giọng gọi tên Lâm Tống Tiện, sau đó ghé tai lên cửa và lắng nghe một lúc, không thấy động tĩnh gì, cô lại mò mẩm thăm dò trong bóng đêm.


Lúc mò đến một căn phòng nào đó, cửa không có khóa, Tống Oanh mới kêu một tiếng “Lâm Tống Tiện”, cả người cô đẩy cánh cửa khép hờ vào, Tống Oanh ngừng thở một lát, đứng tại chỗ mấy giây, mới đi vào trong thăm dò thử, “Lâm Tống Tiện?”


Trong phòng tối đen, lặng im không một tiếng động.


Mười mấy phút trước, Lâm Tống Tiện mới miễn cưỡng buồn ngủ, cậu thường có thói quen mất ngủ, dù sao phải đến khoảng ba bốn giờ sáng mới có thể ngủ, nhưng tối nay không biết là bị Tống Oanh chơi đùa nên quá mệt mỏi hay vì nguyên nhân khác, rửa mặt xong nằm lên giường, lại bình tĩnh hiếm thấy.


Đang lúc nửa tỉnh ngửa mê, loáng thoáng nghe thấy có người gọi tên mình, Lâm Tống Tiện không để ý, mãi đến khi trên mặt cảm giác được một ánh nhìn chăm chú.


Cậu giật mình lấy lại ý thức, lập tức mở mắt ra, nhìn thấy một bóng đen ở phía đầu giường, đứng cách đó không xa, lẳng lặng nhìn cậu chăm chú.


Đột nhiên hoảng sợ, sau lưng toát ra mồ hôi lạnh, Lâm Tống Tiện hốt hoảng ngồi dậy, lúc đầu óc đang trống rỗng, nghe được bóng đen kia nhỏ giọng nói với vẻ đầy đáng thương.


“Lâm Tống Tiện, tớ muốn tắm, có thể dùng nhà tắm của cậu một lúc được không?”


“…..” Lâm Tống Tiện nhắm mắt lại, mu bàn tay đỡ trán, nặng nề ngã xuống giường.


Bên trong phòng ngủ đèn đuốc sáng trưng, quần áo ngủ của Lâm Tống Tiện xốc xếch, giảng giải cho cô cách sử dụng phòng tắm với sắc mặt mệt mỏi, nhìn về phía người bên cạnh.


“Còn có vấn đề gì không?”


Lúc đầu, Tống Oanh lắc đầu với lực mạnh, Lâm Tống Tiện mới thở phào một hơi, lại thấy khuôn mặt cô đột nhiên biến sắc, muốn nói lại thôi.


“Cái đó….” Cô quẫn bách đến độ đôi mắt đỏ hoe, hai tay vô thức bóp nhàu vạt áo, cắn môi, mở miệng rất khó khăn. Lâm Tống Tiện liếc mắt quan sát trên người cô, nhớ đến gì đó, chậm rãi mở miệng.


“Có phải muốn thay quần áo đúng không?”





Tống Oanh tắm xong đi ra ngoài, Lâm Tống Tiện đang nằm trên giường, tay che mắt, dường như đang cố chắn ánh sáng chói mắt trên đầu.


Trong lòng cô vô cùng áy náy, giọng nói chột dạ yếu ớt: “Tớ tắm xong rồi.”


Lâm Tống Tiện lấy tay ra.


Nữ sinh mặc quần áo cũ trước kia của cậu, vẫn rất rộng, áo phông làm lộ ra xương quai xanh và cánh tay thon gầy trắng trẻo của cô, ống quần xắn lên thật cao, mắt cá chân nhỏ gầy cũng phô bày ra ngoài.


Cô làm khô tóc, vài sợi tóc mềm mại đen nhánh xõa trên vai cô, khuôn mặt trắng nõn, ngũ quan tinh xảo.


Trước cái nhìn chăm chú của cậu, Tống Oanh vô thức run người, đưa tay chỉ hướng ngoài cửa.


“Tớ, tớ đi ngủ đây.”


“Không cần.” Lâm Tống Tiện xoa mặt ngồi dậy, Tống Oanh mơ hồ: “Hả?”


“Cách vách có một phòng trống.” Cậu đi ra ngoài, Tống Oanh ngoan ngoãn đi theo sau lưng cậu.


“Lúc nãy cậu uống say nên ngủ trên ghế sofa, tớ không động vào cậu.” Lâm Tống Tiện nói một câu như thể đang giải thích, Tống Oanh nhớ lại hình ảnh trước đó của mình, đoạn kí ức về con đường và lúc bị xách đi vẫn như mới.


Cô “à” một tiếng.


Hai người đã đi đến cửa, Lâm Tống Tiện đưa cô đến phòng, sau đó chuẩn bị rời đi, cách một cạc cửa, Tống Oanh không kiềm được, áy náy nói: “Hôm nay rất xin lỗi, gây thêm phiền phức cho cậu rồi.”


“Đây là lần đầu tiên tớ uống bia, thật sự không biết tửu lượng của mình kém như vậy.”


Đôi mắt Lâm Tống Tiện tập trung nhìn cô, ánh đèn trên đầu tạo ra một chiếc bóng mờ nhỏ dưới mắt cậu, cậu gật đầu.


“Cậu đã phá hỏng toàn bộ kế hoạch hôm nay của tớ rồi.”


“Hả?” Tống Oanh chớp mắt một cách cực kì chậm rãi, “Kế hoạch gì?”


“Kế hoạch ngủ ở dưới vòm cầu.”


“…..”


Buổi tối hôm nay thật sự dày vò.


Ngày hôm sau, Tống Oanh ngủ quên mất một cách vinh quang.


Ánh sáng trong phòng rất tốt, ngồi bắc hướng nam, ánh mặt trời bên ngoài cửa sổ chiếu thẳng vào không có gì cản trở, bóng cây đung đưa, màu xanh mướt của lá cây sạch sẽ tươi sáng.


Tống Oanh dụi mắt rồi xuống giường, mang dép đi ra ngoài.


Từ trên lầu nhìn xuống, phòng khách trống vắng, nhưng lại có tiếng động vang nhỏ phát ra từ phòng bếp, Tống Oanh vươn tay vịn cầu thang và ló đầu ra, đi xuống xem thử.


Đúng lúc Lâm Tống Tiện bưng một chiếc mâm đi ra, thấy cô đã thức dậy, lên tiếng phân phó: “Đi đánh răng rửa mặt, xuống ăn sáng này.”


Khuôn mặt Tống Oanh hơi nóng lên, cho đến khi rửa mặt xong mới bình tĩnh lại phần nào.


Ngồi vào trước bàn ăn, Lâm Tống Tiện đã dọn hết toàn bộ bữa ăn sáng lên đây rồi.


Bánh mì trứng chiên và sữa bò rất đơn giản, nhưng đây thật sự là ưu tú tự ràng buộc so với một con trùng lười ngủ đến lúc mặt trời lên cao ba sào như cô đây.


Tống Oanh bực bội không lên tiếng nói gì, vùi đầu chiến đấu với miếng trứng chiên trong hòa bình, lúc ăn sáng yên tĩnh không chút tiếng động, Lâm Tống Tiện mới nhìn cô với vẻ rất kì lạ, cực kì thản nhiên hỏi: “Tại sao cậu không nói chuyện?”


“Cái gì?” Tống Oanh khó khăn nuốt miếng trưng chiên trong miệng, mở to mắt.


“Ngày hôm qua không phải cậu có thể nói một hơi không ngừng hai tiếng liền sao, tại sao bây giờ lại im lặng như vậy?”


“Loảng xoảng ——“


Tống Oanh bị cậu nhắc lại chuyện xấu hổ đêm qua, trong đầu nhất thời xuất hiện một đọan kí ức bị chính cô quên mất, không thể nhớ ra, kích động đến mức lỡ tay, làm đổ cốc sữa bò bên cạnh.


Chất lỏng màu trắng chảy trên mặt bàn, nhỏ xuống ở bên mép, hai người mắt to mắt nhỏ nhìn nhau, Lâm Tống Tiện nhức đầu đỡ trán, cam chịu số phận đứng lên.


“Ting tong.” Cùng lúc đó, tiếng chuông cửa vang lên, cơ thể Lâm Tống Tiện hơi khựng lại một lúc, Tống Oanh phản ứng kịp thời, vội vàng đẩy ghế ra, chạy về phía phòng bếp.


“Để tớ, tớ lau cho.”


Phòng bếp nhà Lâm Tống Tiện rất rộng rãi, được sắp xếp quá sạch sẻ ngăn nắp, Tống Oanh tìm cả nửa buổi trời cũng không thấy giẻ lau, đang chuẩn bị ra ngoài hỏi cậu, đã nghe thấy giọng nói của Phương Kỳ Dương truyền đến từ bên ngoài, rất tùy tiện, không kiềm chế chút nào.


“Anh Tiện, sao hôm nay lại dậy sớm như vậy….” Cậu ta còn chưa dứt lời, đã nhìn thấy Tống Oanh đi ra từ phòng bếp, trên người nữ sinh rõ ràng đang mặc quần áo của Lâm Tống Tiện, dáng vẻ mới thức dậy không lâu, đứng ở đó nhìn cậu ta với vẻ mặt mất tự nhiên và hốt hoảng.


Trong đầu Phương Kỳ Dương nổ ra một tiếng sấm vang trời, mất năng lực dùng ngôn ngữ, đưa tay chỉ cô theo bản năng, quay đầu nhìn về phía người trước mặt, lời nói không được mạch lạc.


“Cô ấy, cô ấy, cô ấy, cô ấy là ———“


“Là bà cô nhỏ của tao.” Lâm Tống Tiện giơ tay bóp ấn đường, nhắm mắt lại.


**


Hết chương 10