Oan Ức Của Mỗ Tà

Chương 6




Thời điểm bây giờ đã là buổi trưa nắng gắt,hơi nóng bao trùm lấy hoàng cung rộng lớn.

Lê Bách cả người nhơm nhớp mồ hôi khó chịu,hai chân sải bước đi mà như bay. Do đi đã lâu dưới thời tiết nóng như thế này,Lê Bách quả thật đã muốn thành bộ dạng trong nóng ngoài khét luôn rồi.

Chỉ thấy hắn đi thẳng rồi quẹo khúc rồi lại đi rồi tiếp rục quẹo khúc,lần đầu tiên trong đời Lê Bách thầm mắng tại sao hoàng cung đường đi lại dài đến chết người như vậy!

Hai mắt hí của Lê Bách vì nắng gắt nên đã trở thành bộ dạng của một đường chỉ khâu,gương mặt trắng phủ một lớp mồ hôi còn có hai đường thẳng hai bên,quả thật rất buồn cười.

"A? Bái kiến Lê công công."

Lê Bách nhíu nhíu mày rậm,hai mắt cố banh thật to nhìn cảnh vật trước mắt.

Qua cỡ năm phút,rốt cuộc cảnh vật cũng hiện ra rõ ràng.

Chỉ thấy trước mắt cảnh vật hài hòa,có bóng dáng của tiểu thái giám đứng canh bên ngoài nơi ở của cái vị thần y mang họ Tà kia.

Lê Bách giơ ống tay áo lau một lớp mồ hôi dày trên trán. Chất giọng the thé đặc trưng của hắn phát lên,nghe có chút chói tai.

"Thần y đâu? Sao ngươi không đi hầu mà lại đứng ở đây?"

Tiểu thái giám vốn thấy Lê Bách vội vã chạy tới liền qui củ cúi người chào hỏi. Nay vẫn duy trì tư thế cúi gập người,mặc dù khó chịu nhưng hắn không dám nhúc nhích chỉ biết ngoan ngoãn nói ra nguyên nhân hắn đứng đây đều do ý chỉ của thần y sai khiến.

Còn không quên bổ sung một câu:

"Thần y có dặn không cho phép ai tiến vào làm phiền ạ."

Lê Bách nghe thấy vậy cũng chỉ nhíu mày nhẹ một chút suy nghĩ,sau đó liền phất tay áo nhanh nhẹn đi vào.

Đi được năm sáu bước liền bị cảnh tượng trước mắt dọa cho hồn bay thất sắc.

Chỉ thấy khắp nơi đều bị khói màu đen bao trùm lấy,ban nãy đứng bên ngoài vốn không ngửi thấy gì giờ bước vào lỗ mũi liền nhạy cảm bị mùi khét sộc vô làm cho cay đến khó chịu.

Lê Bách mặt trắng bệch dọa người,tay áo che mũi miệng lại,hai mắt hơi đỏ lên,chỉ thấy hắn quay người vừa chạy vừa gào thét thảm khốc:

"Cháy! Bớ người ta,cháy! Cháy rồi!"

Tiểu thái giám đứng bên ngoài bị tiếng hét của Lê Bách dọa đến giật nảy người. Chưa kịp định hình liền thấy bóng dáng mập của Lê công công chạy ù qua,hai tai truyền đến tiếng gọi thê lương của vị Lê công công.

"Cháy rồi! Cháy a!"

Cháy?

Cháy nhà?!

Tiểu thái giám hai chân chạy nhanh vào bên trong,bộ dạng bị cảnh tượng ngập khói đen dọa y chang Lê Bách.

"Cháy a! Cứu cháy! Cứu người!"

Chỉ thấy từ bên trong chạy vụt ra bóng dáng của tiểu thái giám,giọng hét thê lương còn muốn hơn Lê Bách ba phần.

Cả hoàng cung liền ầm ĩ vô cùng. Mọi người nhanh chóng chạy đi múc nước muốn dập lửa.

Trời ạ! Chỗ thần y cháy,hoàng thượng biết tin nhất định sẽ tức giận! Phải biết cái vị thần y này chính là đang trị bệnh cho thái hậu thiên tuế a!

Tin tức sốt dẻo,nóng phỏng tay hợp với thời tiết hôm nay liền được từ cái mồm to oanh liệt gào thét của Lê Bách truyền đi khắp hoàng cung.

Rất hay là nó cũng chui vào lỗ tai của vị hoàng đế bệ hạ đang nhàn nhạ chơi cờ với vị toàn thân áo đen đeo mặt nạ sắt Thiên Dật Chiêu trước mắt.

Thiên Dật Khanh nghe thấy tiếng la hét chữa cháy ồn ào,rất không vui gầm nhẹ.

"Chuyện gì lại ầm ĩ như vậy?!"

Thiên Dật Chiêu vẫn là bộ dạng bình tĩnh lạnh lùng cầm lên quân cờ,khẽ suy ngẫm nhìn bàn cờ trước mắt hoàn toàn không thèm quan tâm thế sự bên ngoài loạn như thế nào.

Nữ tì bên ngoài nghe thấy giọng thánh thượng không hài lòng,khẽ run lên chỉ biết khúm núm cẩn thận trả lời.

"Bẩm hoàng thượng, là nơi ở của thần y bị cháy ạ."

Lời vừa dứt cánh cửa vốn đóng kín im lìm nay mở toang mạnh mẽ va chạm gây ra âm thanh nứt vỡ đáng sợ.

Nữ tì cả người giật bắn sợ hãi nhanh chóng quì sụp xuống,đầu cũng không dám ngẩng lên,toàn thân cảm nhận được khí lạnh của vị tai to mặt lớn trước mắt.

Thiên Dật Chiêu cả người âm trầm không nói lời nào liền dùng khinh công nhanh chóng biến mất về phía gây ra náo nhiệt lớn.

Nữ tì cả người run rẩy khẽ ngẩng đầu nhỏ nhìn về phía bóng dáng đáng sợ ban nãy biến mất. Chưa kịp thoát khỏi sự sợ hãi trong lòng liền thấy bóng dáng vàng chói lọi từ bên trong chạy nhanh ra ngoài.

Thiên Dật Khanh nóng lòng nhìn xung quanh,mặt rồng giận dữ quát hỏi.

"Vương gia đi đường nào?"

Nữ tì hoàn toàn là bộ dạng khiếp sợ đến hóa đá,chỉ thấy nàng ta cứng ngắc chỉ về phía đông cung.

Sau khi bóng dáng màu vàng biến mất khỏi tầm nhìn của nàng ta,chỉ thấy miệng nàng ta run rẩy phun ra mấy từ.

"Bệ hạ chạy như vậy thật không có hình tượng..."

Thiên Dật Chiêu dùng khinh công mà đi,rất nhanh đã thấy hiện tượng ở đông cung.

Khói đen ngập trời,còn có Lê Bách như được tạt máu gà la thét thảm khốc kêu cứu cháy. Tâm không khỏi đánh mất nhịp,đại não chưa kịp suy nghĩ người đã nhanh chóng khinh công vô bên trong.

"Tà Băng!"

Lê Bách vốn đang điên cuồng gào thét chợt thấy bóng dáng màu đen âm lãnh từ đằng xa chạy tới khiến hắn như gặp được Bồ Tát kinh hỉ la lên:

"Vương gia! Vương gia a cháy rồi!"

Thiên Dật Chiêu dừng lại bên cạnh Lê Bách,môi bạc hạ lệnh.

"Huy động người lấy nước dập lửa!"

Dứt lời liền chạy vào đại sảnh bên trong. Lê Bách thấy một màn anh hùng xông vào khói đen liền khiến hắn hoa dung thất sắc hồn liền khỏi xác.

"Vương gia không được đi vào a! Vương gia thân ngài ngàn vàng lỡ có mệnh hệ gì nô tì chỉ biết dâng đầu tạ lỗi với bệ hạ thiên tuế a!"

Thiên Dật Chiêu cả người như muốn bạo phát nhìn vị Lê công công mặt mũi đầy nước sống chết ôm chân hắn cứng ngắc.

"Buông cho bổn vương!"

Lê Bách sống chết cắn răng ôm chặt chân Thiên Dật Chiêu,không để hắn làm điều ngu ngốc như xả thân vào biển lửa cứu người.

Thứ lỗi cho hắn,ngài đây là vương gia đương triều một cọng lông cũng được xem là lông vàng lông thần,nếu vị tổ tông này có mệnh hệ gì thì nô tì mạng nhỏ như hắn chính là sống không nổi một ngày đâu!

"Ta nói các ngươi buổi trưa không lo nghỉ ngơi an nhàn lại la hét làm phiền người khác,thật quá chán ghét rồi!"

Thiên Dật Chiêu vốn muốn dùng nội lực đá bay miếng da trâu bám trên chân hắn thì âm thanh như chuông bạc nhẹ nhàng trôi vào tai hắn khiến cả người Thiên Dật Chiêu trở nên cứng ngắc như đá,ngay cả Lê Bách cũng ngơ ngác im lặng nhìn bóng dáng màu tím bước ra từ cánh cửa vốn đóng im lìm,gương mặt trắng nõn phấn nộn nay bị hun đen,thân người có chút chật vật nhìn cũng thấy tức cười.

Tà Băng hai mắt to đặc biệt sáng trên gương mặt đen,nhìn vô cùng tinh anh khẽ chớp chớp,mặt nhăn lại mở miệng khó chịu nói lộ ra hàm răng trắng.

"Các ngươi đây là bộ dạng gì?"

Một tên đứng phỗng như trời trồng,tên kia sống chết ôm chân người bên cạnh,tạo hóa này có ý nghĩa gì đây?

Thiên Dật Khanh vừa hớt hả chạy tới liền thấy một màn này không khỏi ngơ ngác mở miệng nói.

"Thần y? Không phải nơi này bị cháy sao?"

Mỗ Tà nhăn mặt nghiêng đầu nhìn xung quanh.

Cháy?

Đâu có a!

"Bệ hạ có phải hiểu lầm gì hay không? Chỗ này sao lại cháy?"

"Thần thần thần y.. vậy vậy khói.." Lê Bách run rẩy chỉ chỉ màn khói đen dày đặc xung quanh.

Mỗ Tà chớp chớp mắt quay lại nhìn,vừa nhìn liền a lên một tiếng.

"Không phải cháy đâu,ta chỉ đang nấu thuốc thôi."

Lê Bách nghe thấy vậy liền ngơ người ngã phịch ra sau,mặt trắng hai mắt trừng to như muốn ngất..

Thiên Dật Chiêu nhìn cái người vừa gây họa lại ngơ ngác khó hiểu nhìn bọn hắn,không khỏi khẽ cười một cái.

Quả thật là một tiểu gia hỏa mà.

Thiên Dật Khanh đích thị cảm thấy khóe môi mình đang run rẩy.

Nấu thuốc?

Nấu trong phòng sao?

Lần đầu trong đời hắn được chứng kiến đấy.. quả là thần kỳ..

Mỗ Tà dù không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng liếc thấy dung nhan chuột rút của đám người trước mắt cũng không khỏi thấy xấu hổ.

Thiên Dật Chiêu một bước tiến đến trước mặt mỗ Tà,từ trong lòng ngực lấy ra khăn tay trắng sạch sẽ,nhẹ nhàng lau chùi vết bẩn trên mặt nàng.

Mỗ Tà hai mắt trợn to hóa đá,cả người sởn gai óc không biết làm sao.

Ôi chao ôi chao?

Thiên Dật Khanh mắt thấy màn tình huynh ý đệ trước mắt liền rất thức thời mở miệng phất long bào muốn rút lui.

"Nếu không có chuyện gì thì trẫm đi đây,Lê công công còn không mau đứng lên theo trẫm đi?"

Lê Bách cả người hiu hắt trong gió lảo đảo bước theo chân hoàng thượng bệ hạ,lòng không khỏi u sầu suy nghĩ. Lần này hắn hồ đồ nháo loạn hoàng cung,không biết sẽ bị hoàng thượng phạt thành bộ dạng gì.. ô ô..

Mỗ Tà khóe mắt thấy hoàng thượng bệ hạ muốn rời đi,đại não chợt nhớ ra điều gì đó liền mở miệng la lên.

"Hoàng thượng xin dừng bước!"

Thiên Dật Khanh khó hiểu quay lại nhìn chỉ thấy ai kia có chút chật vật chạy tới bên cạnh.

Mỗ Tà đưa tay vào trong ngực lôi ra lọ thuốc bằng sứ trắng tinh sảo,hai tay cung kính dâng lên trước mặt Thiên Dật Khanh,mồm miệng nhanh nhẹn nói.

"Bẩm hoàng thượng,thuốc giải cho thái hậu thảo dân đã nấu xong rồi ạ. Phiền hoàng thượng đích thân đút cho thái hậu uống,ba muỗng nhỏ một ngày đút liên tục bảy ngày,ba ngày sau đó thái hậu nhất định tỉnh dậy."

Thiên Dật Khanh cả người kinh hỉ nhận lấy lọ sứ trong tay mỗ Tà,bàn tay nắm chặt lọ thuốc khẽ run rẩy,vui mừng vỗ vai mỗ Tà,giọng nói không khỏi run nhẹ.

"Thật tốt quá! Thần y,công ơn này trẫm nhất định ban thưởng hậu hĩnh!"

"Tạ hoàng thượng ban ân!"

Mỗ Tà lòng vui vẻ đến muốn cười thật to!

Bạc a bạc a!

Nàng chính là sắp phát tài rồi!

Mắt thấy Thiên Dật Khanh phất long bào vội vã rời đi,bóng dáng màu vàng vừa khuất bóng liền thấy khóe miệng mỗ Tà giương càng lúc càng cao. Bộ dạng vô cùng cao hứng!

"Vui vẻ đến vậy sao?" Thiên Dật Chiêu buồn cười nhìn nàng.

"Đương nhiên! Ta chính là rất vui vẻ." Mỗ Tà bộ dạng cười hề hề,trên gương mặt chỗ trắng chỗ đen nhìn có chút trêu người.

Thiên Dật Chiêu nâng lên khăn tay ý định muốn lau sạch mặt nàng,ngón tay chỉ vừa chạm mặt nàng chợt liền bị gió mạnh đánh tới khiến hắn khó chịu nhắm mắt,khi mở ra liền thấy mỗ Tà đứng bên cạnh bóng dáng đỏ rực như lửa,mái tóc bạc yêu diễm theo gió nhẹ nhàng lay động,mặt nạ bạc hoa văn đan xen ánh sáng lạnh,toàn thân khí phách lạnh lẽo cao ngạo như bậc đế tôn.

Ẩn ẩn hiện hiện.

Như yêu ma câu hồn thế nhân.

Chỉ thấy mỗ Tà hai mắt khẽ nhắm,nhu thuận để bàn tay như ngọc cầm miếng vải đỏ lau sạch vết bẩn trên mặt nàng. Nhìn qua thật có chút ý vị hưởng thụ vậy.

"Xem ngươi lại nháo đến mặt cũng dính bẩn như vậy."

Hỏa Liệt Bối Y âm thanh không hài lòng khẽ trách mắng nàng. Mỗ Tà hai mắt nheo lại lười đáp trả lại chỉ thấy hơi lạnh từ ngón tay của hồ ly trước mắt làm nàng dễ chịu.

Thiên Dật Chiêu lạnh lẽo đứng một bên được một lúc không nhịn được nữa liền cất giọng nói.

"Tà huynh vị cô nương này là?"

Mỗ Tà chợt nhớ còn có tên mặt nạ sắt bên cạnh,liền rất thân thiện chỉ vào người bên cạnh giới thiệu.

"Vương gia đây là Bối Y tỷ tỷ."

Hỏa Liệt Bối Y tai nghe thấy hai từ 'tỷ tỷ' gân xanh liền bật ra khỏi trán,lực tay trên mặt mỗ Tà liền tăng thêm khiến nàng đau đến la ai oái.

"Hóa ra là Bối Y cô nương,tại hạ Thiên Dật Chiêu ra mắt cô nương."

Thiên Dật Chiêu khẽ chấp tay cúi nhẹ khí phách nói. Hỏa Liệt Bối Y chính là mắt cũng không thèm liếc qua chỉ khẽ gật đầu một cái,cao ngạo đáp trả.

"Ôi chao ôi chao! Nồi thuốc của ta!"

Mỗ Tà đột ngột ngửi thấy mùi thuốc kì dị lan tỏa liền tá hỏa nhớ đến nồi thuốc khác đang nấu của nàng. Chỉ thấy nàng điên cuồng chạy vào bên trong để lại hai bóng dáng đỏ đen đối lập bên ngoài.

Khí lạnh nổi lên,gió mạnh như bão táp nguy hiểm nhè nhẹ xuất hiện.

Hai bóng dáng lạnh lẽo cao ngạo đứng im như thế chừng được mười phút,chợt từ trên người Thiên Dật Chiêu xuất hiện dòng máu đỏ chảy ra phía sau lớp mặt nạ.

Thiên Dật Chiêu như không để ý máu từ khóe miệng mình trào ra,vẫn lạnh lùng ngạo nghễ đứng thẳng.

Đáy mắt Hỏa Liệt Bối Y khẽ ánh lên tia tán thưởng nhưng sắc lạnh vẫn không giảm. Chỉ thấy y phấy tay áo đỏ rực yêu diễm bỏ lại Thiên Dật Chiêu bước vào nhã gian bên trong.

Bỏ lại hắn run rẩy với cái hừ lạnh của Hỏa Liệt Bối Y.

Thiên Dật Chiêu nắm tay run rẩy nắm chặt,từng giọt huyết đẹp đẽ chảy ra nhìn đáng sợ vô cùng.