Oan Ức Của Mỗ Tà

Chương 24




Vũ Thành của Đại Hùng hoàng triều nổi danh ngoài rừng đào nguyên thủy đẹp đến mê đảo chúng sinh, mà còn được lưu truyền trong dân gian với những câu chuyện nhỏ nhặt, gian trá về những quán khách điếm lấy cờ bạc làm đầu.

Ngươi muốn thanh lâu? Đến Liêu thành.

Ngươi muốn đối văn thưởng thơ? Đến Dạ thành.

Nhưng nếu ngươi muốn vung bạc thì sao? Tất nhiên là đến Vũ thành.

Chỉ cần một lần bước chân vào đánh cờ tại Vũ thành liền có thể khiến ngươi táng gia bại sản.

Lưu truyền cờ bạc ở Vũ thành vốn nổi danh là do một kì nhân ngày xưa, khi đấy ông xuất hiện với một thân quần rách gối ôm, hai bàn tay ngay cả cái bát của thất cái cũng không có, chỉ có một thân tài nghệ đánh bài, lắc xí ngầu, một chân lừa gạt, miệng mồm xảo trá, sau đó liền trở thành trọc phú một phương.

Kì nhân này đến từ đâu, là người của nơi nào, chẳng ai biết. Chỉ biết giờ đây Cờ Lâu khách điếm của hắn nổi danh khắp nơi về nơi đánh cờ khóc bạc.

Mà giờ đây, kì lạ trước cửa của Cờ Lâu khách điếm, lại xuất hiện hai bóng dáng đứng ngây ở đấy. Một cao một thấp, hoàn toàn không tương xứng.

Tiểu Cúc Cúc hai mắt trợn trừng nhìn chằm chằm bảng hiệu khắc hai chữ Cờ Lâu đến nước mắt đầm đìa, hoàn toàn một bộ kinh hãi đến hồn lìa khỏi xác.

Chỉ thấy hắn một tay kéo kéo người bên cạnh, dung nhan hoa lê đái vũ, run bần bật khóc nức lên.

"Chủ tử___ chúng ta có phải sai lầm rồi hay không?..."

Người bên cạnh hắn một thân cao gầy, áo trắng chỉn chu, họa tiết tuy đơn giản chỉ là nhánh trúc tay áo, nhưng chất vải nếu sờ qua nhất định không khỏi cảm thán người này quả là rồng thần trong cá chép, quần áo nhìn qua không đáng tiền nhưng chất vải lại đáng thỏi bạc. 

Chỉ thấy hắn đầu đội mũ, khăn mỏng trên mũ che lấp đi dung nhan của hắn, gió có thổi qua cũng chỉ thấy được cổ áo không hơn không kém. Người này toàn thân khí lực bừng bừng, hưng phấn nhìn chăm chú khách điếm trước mắt, lại không quản tay áo bị kéo, chỉ từ tốn nói.

"Cái gì sai?"

Tiểu Cúc Cúc hướng hắn nhìn, một bộ khẩn cầu đến đáng thương, run giọng kêu.

"Chủ tử, ngài vạn lần không trêu chọc ta, vạn lần đừng suy nghĩ đến điều này___"

Lời còn chưa dứt chỉ thấy cái người bên cạnh lười quản hắn ô ô, đưa tay nắm lấy cổ áo hắn, nhấc lên như một bao gạo, chân sải bước thẳng vào Cờ Lâu khách điếm.

Tiểu Cúc Cúc thân người vươn trên không trung, hai chân hai tay vung loạn xạ, điên cuồng rống to.

"Không được___! Không muốn vào__!"

Mỗ Tà hưng phấn bừng bừng, lách người đi vào khách điếm, không quản trên tay còn có yêu đào khóc rống.

Tiểu nhị thấy có người đi vào, liền lách người chạy tới quan sát, nhìn người nọ một đường từ trên cao xuống thấp, lại thấy hắn quần áo đơn giản, lại còn đội mũ trùm, không biết có phải là người có bạc hay không có bạc, nhưng là đứa bé trên tay hắn còn đang ra sức tức giận nháo loạn kia, dung nhan trắng hồng, mắt to mũi nhỏ, môi đào tinh anh, quần áo lại sặc sỡ sắc đào, nhìn sơ đã biết lụa là như nước, liền thầm quy cho hai người này thân phận kẻ hầu người chủ, chắc hẳn có tiền, cho nên liền cười vung râu dê của mình, hướng bọn hắn chân chó phục vụ, vui vẻ cười nói.

"Ai ui___ đại nhân là lần đầu đến Cờ Lâu khách điếm của chúng tôi đúng không? Phải chăng ngài đây là muốn kiếm phòng trọ tá túc chăng?"

Mỗ Tà xuyên qua vải trùm nhìn hắn, nhẹ nhàng lắc đầu, sau đó thần thần bí bí lại gần tiểu nhị nói nhỏ.

"Bổn gia đến để chơi cờ."

Mặc dù Vũ Thành nổi danh với khách điếm Cờ Lâu này, nhưng bọn họ vẫn phải ngầm hoạt động, dù gì cờ bạc trong pháp luật cũng là hàng tối kị, tuy nhiên Vũ thành ở xa kinh thành, thánh thượng không nhìn rõ tới chỗ này, nên pháp luật đi theo đó cũng lỏng lẽo, dù vậy nhưng bọn họ cũng có lương tâm nghề nghiệp, dù nổi danh nhưng vẫn hoạt động kín kẽ, nếu thấy quan phủ đi tuần thì lập tức trưng ra bộ dạng một khách điếm tốt, sau đó đợi người nhét vào tay một thỏi bạc, mới hì hì dắt người đi chơi xí ngầu.

Cho nên khi thỏi bạc của mỗ Tà nằm trong ngực áo của tiểu nhị, nàng liền danh chính ngôn thuận, xách theo yêu đào, đi chơi xí ngầu.

Tiểu Cúc Cúc ngồi yên vị trên ghế nhìn nữ nhân bên cạnh ra sức lắc xí ngầu đến máu huyết bừng bừng, đương lúc mọi người tập trung với cục xí ngầu đang quay như lốc trên mặt bàn, hắn hướng tới lỗ tai của nàng, nghiến răng thì thầm.

"Chủ tử! Đến đây chơi có gì tốt? Xung quanh toàn những kẻ lừa bịp, nếu để tên hồ ly kia biết được, còn không phải___"

Đầu bị người vỗ, mỗ Tà phía sau vải trùm nhìn hắn an ủi, vững tin nói.

"Ta không nói, ngươi không nói, ở đây lại chẳng có ai biết chúng ta, thì tên hồ ly kia sẽ càng không biết. Ngươi___ nha nha, xí ngầu sáu nút! Bổn gia thắng! Các ngươi đưa bạc mau hahahaha__!"

Tiểu Cúc Cúc khóe mắt co rút nhìn người bên cạnh hóa điên vì bạc, lại chẳng thể lay chuyển được nàng chạy ra khỏi cái chốn tạp âm này, cho nên chỉ còn biết nuốt nước mắt vào trong lòng, oán hận trông bạc cẩn thận dùm mỗ Tà.

Trên bàn ngoài mỗ Tà cũng tiểu Cúc Cúc, còn có thêm ba nhân vật khác cùng chơi, chỉ thấy một kẻ tay chân cao lớn, cơ bắp như hòn đá, một bộ hung bạo không tin nhìn xí ngầu sáu nút của vị thư sinh áo trắng kia. Hắn chơi xí ngầu năm năm, muốn vung số sáu đâu phải chuyện đùa, vậy mà tên này chỉ cần nhấc tay áo, xí ngầu lăn ba vòng, liền ra số chẵn lớn nhất, hại hắn mất thêm bạc, liền tức giận gầm gừ.

"Tiểu tử ngươi hai ván đều số sáu, có phải đã lừa bịp chúng ta không?"

Mỗ Tà chiến phiết vỗ vỗ mặt bàn, tuy bên ngoài ngồi một dạng thư sinh có học, nhưng khí tức lưu manh kia ai cũng thấy rõ ràng, chỉ thấy nàng hướng về phía người to như gấu, hừ hừ nói.

"Lão nhân gia, ngài kêu ngài chơi xí ngầu năm năm, ta dù sao cũng nhỏ hơn ngài, hậu bối nếu có giở mánh khóe, tiền bối các ngài lão luyện như vậy, chẳng lẽ lại nhìn không ra?"

Vị nhân vật to lớn bị nàng nói đến á họng, cảm thấy cũng có lý, chỉ có thể ậm ờ qua chuyện. Nhưng lão già ngồi bên cạnh, tuy râu tóc đều trắng đến bạc phơ, nhưng con mắt híp nhỏ như đường chỉ ấy, cùng với một bộ gian như cáo, hắn vừa gom bạc, vừa híp mắt nhìn người đối diện, khàn khàn cái giọng đáp trả.

"Tiểu tử ngươi câu văn ba phần thật bảy phần dối, đã vào Cờ Lâu chơi xí ngầu tất sao có thể tin loại bên ngoài thư sinh như ngươi? Tới, lần này chúng ta đổi cách chơi cho mới mẻ."

Mỗ Tà nghe tới còn cách chơi khác, liền tò mò ồ lên, hưng phấn hướng người tới, khẽ hỏi.

"Là kiểu chơi gì?"

Người bên cạnh lão già nãy giờ vẫn giữ im lặng, chỉ thấy hắn dường như trẻ nhất trong ba người, dung mạo lại bình thường, từ trong túi áo lấy ra thêm hai cục xí ngầu khác thả lăn trên bàn, sau đó lại ngồi im ở đấy, không tham gia náo nhiệt lại chẳng nói một lời, mỗ Tà thầm nghi có phải hắn bị câm hay không?

"Hắn bị câm đấy, là nhân viên phục vụ trò chơi cho Cờ Lâu, không được phép mở miệng làm loạn, cho nên đa số người ở đây đều không nói được."

Lão già một tay công phu tóm nhanh xí ngầu vào lòng bàn tay, khớp xương gầy kêu răng rắc, chỉ thấy xí ngầu bay lên không trung rồi lại quay về tay hắn, một lần úp tay ba cục xí ngầu liền ngay ngắn nằm trên bàn, không theo trật tự như ban đầu.

Mỗ Tà khẽ ồ một tiếng, chuyện nhân viên của người khác cũng không liên quan đến nàng, cho nên liền không quan tâm hỏi tiếp, vừa nhìn ba cục xí ngầu trên bàn vừa hứng thú hỏi.

"Cái này chơi thế nào đây?"

"Hì hì___ thật ra cũng không có gì khó, chúng ta chơi tiểu đi, lắc ba cục xí ngầu, ai nhỏ nhất liền thắng? Thế nào?"

Mỗ Tà gật đầu, quả nhiên mới lạ, sau đó ba người lần lượt tung mỗi cục xí ngầu, để lấy thứ tự mà đi.

"Bạc lần này cược bao nhiêu?"

Nhân vật to lớn như gấu tung lên số hai, sau đó nhìn hai người cùng chơi hỏi.

Lão già nhìn xí ngầu số bốn của mình thấy không vui lắm, chỉ nhíu mày đưa ra một con số.

"Ta cược hết."

Quả nhiên là một con số lớn.

Mỗ Tà thầm nghĩ, nãy giờ chơi hai ván, tên gian manh này chỉ đặt cược trên một trăm lượng nhưng lại không vượt quá ba ngàn lượng, đó là khi hắn không dám, trong khi số bạc trên bàn của hắn, nhìn sơ đã là gần một trăm ngàn lượng, rất lớn, hắn dám chơi lớn, tất nhiên sẽ có vấn đề.

Mỗ Tà đáy mắt khẽ lóe sáng, nhìn cái tên to lớn dù bộ dạng hung bạo, nhưng là nhìn ra hắn bình thường, đi chơi cờ chỉ mang mười ngàn lượng, nên cũng cược hết, cho nên lần này miếng mồi béo bở của lão già kia hay còn nói của Cờ Lâu khách điếm chính là nàng.

Cũng tại nàng đi chời cờ, ngoài túi bạc nhỏ bên hông, thì số vốn trên bàn để chơi lại toàn thỏi vàng. Cho nên lúc nãy bọn họ thăm dò thực lực của nàng, thấy nàng hai lần đều thắng, lần này nhất định chịu không nổi, nhịn không được vàng trên bàn, cho nên mới ra chiêu cuối như thế.

Nàng tuy không quản lão già kia là người thế nào của Cờ Lâu khách điếm nhưng vẫn nhịn không được thở dài.

Ai__ ta nói cổ nhân các ngài tuy gian xảo ghê gớm, nhưng lại tin nàng thật sự có thể chơi hai lần đều số sáu sao? Thật sự tin đó là vàng thật sao?

Dù sao bên cạnh nàng cũng có Yêu đào trăm ngàn năm đấy.

Mỗ Tà dù suy tư cảm thán, nhưng là vẫn giả bộ thần thần bí bí, nàng nhìn bọn họ một cái khẽ nói.

"Các vị chơi lớn, ta nhất định làm sao xấu mặt không theo? Nhưng là số bạc của các vị so với vàng trên bàn ta, có phải không tương xứng chăng?"

"Vậy ngươi muốn thêm điều kiện gì?"

Khóe môi mỗ Tà lúc này mới chân chính cong lên gian manh, nàng chính là đợi câu nói này nãy giờ thôi.

Mỗ Tà cười hì hì, vui vẻ vung xí ngầu ra trước mắt, ôn nhuận nói.

"Một điều kiện, không hơn không kém. Chúng ta chơi thôi."

Xí ngầu lăn mấy vòng, lại ra số sáu.

Mỗ Tà không khỏi ai ui kêu lên, thật xui xẻo. Hại cho hai người kia không giấu được một bộ vui mừng.

Trò chơi cũng không có gì ghê rợn, chỉ là để ba cục xí ngầu vào hai cái chén nhỏ, sau đó lắc bao nhiêu tùy ngươi, miễn sao số nút nhỏ nhất, ngươi liền thắng.

Lần đầu tiên, vị nhân vật to lớn lắc một vòng, lúc úp tô mở lên, ba xí ngầu hắn lắc được lần lượt là một hai và hai. Là năm nút.

Mỗ Tà ai ui kêu lên một tiếng, quả nhiên năm năm lắc xí ngầu, tài giỏi tài giỏi.

Đến khi vào tay lão già kia lắc, nàng hai mắt lười quản nhìn qua, biết thế nào hắn cũng lừa bịp, tên người câm kia nhất định tráo xí ngầu, chỉ là tốc độ rất nhanh, nhìn ra hay không là ở ngươi thôi.

Tiểu Cúc Cúc ngồi yên vị bên cạnh nhìn một lúc, sau đó không khỏi khẽ chặc lưỡi, dùng âm thanh truyền tới cho mỗ Tà, than thở bội phục.

"Bọn hắn vừa tráo xí ngầu, ta nói tốc độ kia ai ui__ chủ tử, nếu ngài không có ta, nhất định thảm rồi. Là ba nút đấy."

Mỗ Tà đưa mắt nhìn tới, quả nhiên khi bọn họ mở lên cái chén, ba xí ngầu đều là một nút, cái vị to cao bên cạnh kinh hồn bạt vía, choáng váng té ngã luôn rồi.

Mỗ Tà hoàn toàn an ủi nhìn hắn bất tỉnh dưới sàn, ta nói mười ngàn lượng, cũng không nhỏ đâu.

"Mời."

Vị lão già kia cười ghê rợn vui vẻ ném xí ngầu cùng cái chén về phía mỗ Tà, một bộ hai tay khoanh lại, chân gác ghế, chỉ cần hai phút nữa liền cảm thấy túi tiền đầy vàng, chính là cười càng to.

Mỗ Tà ngoài mặt u sầu, nhưng là trong bụng khẽ kêu, cười tiếp đi tiếp đi. Để cô nãi nãi ta cho ngươi ba hồn bảy vía đều kinh sợ mà mất.

Cầm chén lắc mấy cái, trong đầu mỗ Tà khẽ kêu ba tiếng Tiểu Cúc Cúc, chỉ thấy hắn ngón tay khẽ ngoắc, xí ngầu trong chén liền rung lên, mỗ Tà khóe miệng gian manh, nàng không muốn chân rời khỏi đây mà còn chưa lấy được thứ mình cần đâu.

"Lão phu nói tiểu tử ngươi chịu thua cho rồi, ba nút của ta đã là nhỏ___"

Lời chưa dứt chỉ thấy hắn bộ dạng hai mắt vốn hí nay trừng lớn như trứng cúc, thất kinh run bần bật nhìn một cây xí ngầu chồng lên nhau, mà đỉnh xí ngầu kia chính là một dấu châm màu nâu đỏ mắt.

"Cái này___ cái này___"

"Ai ui, một nút này, ta thắng."

Mỗ Tà răng trắng lộ ra tươi cười, sau đó nhìn người trước mắt hai mắt trợn trắng, sùi bọt mép bất tỉnh. Nàng vừa cười vừa nói.

"Tiểu Cúc Cúc giựt tóc mai, lay tỉnh cho bổn gia."

○○○○○○○○○○○○○○○○○○○○○○○○○○○○○

Mỗ Tà bước ra khỏi Cờ Lâu khách điếm với tâm trạng khoan khoái, bước chân nhẹ như bông. Theo sau là tiểu Cúc Cúc hai chân nhỏ đuổi theo, chỉ thấy hắn bộ dạng có vẻ bội phục nhìn người trước mắt.

Vốn nghĩ nàng đến chỗ đen tối này để chơi bời, đâu nghĩ chính là đi thu thập tin tức về Tư phủ. 

Mà lại càng không nghĩ đến tin tức đó dân chúng Vũ thành đều biết, nhưng là không ai dám mở miệng ra bàn tán, dù có tới tửu lâu cũng sẽ không nghe được một chút tin tức gì.

Tiểu Cúc Cúc hồi tưởng, hắn không khỏi bội phục nàng. Quả thật người này chính là thông minh, hiểu rõ lưu manh phải kiếm lưu manh, muốn dò thăm tin tức trước tiên phải tới những khu đen như vậy, mới có hy vọng.

Nàng ta điều hồ ly đi Tư phủ, một là dò la, hai là không có người ngăn cản nàng đi tới mấy chỗ này, vì tên hồ ly kia khỏi nói đều biết, hắn chính là nâng người này như nâng trứng, không tài nào cho phép nàng đặt chân vào những chốn dơ bẩn thế này.

Tiểu Cúc Cúc bội phục tâm tư nàng.

"Tiểu Cúc Cúc."

Nghe thấy có người gọi, hắn từ trong suy nghĩ dứt ra, liền nhanh chân đuổi theo chủ tử, ngoan ngoãn hướng nàng trả lời.

"Chủ tử?"

"Tiểu Cúc Cúc, ban nãy ngươi cũng đã nghe rồi đó, nhưng là ta thấy bọn họ vẫn có điều giấu diếm."

"Giấu diếm?" 

Tiểu Cúc Cúc kinh ngạc, vốn tưởng mọi chuyện chỉ dừng ở đó.

"Phải."

Mỗ Tà gật đầu, sau đó lia mắt nóng bỏng nhìn sang bóng dáng nhỏ bé bên cạnh. Tiểu Cúc Cúc trong lòng vang lên cảnh báo, chỉ thấy hắn xù lông cảnh giác nhìn nàng, ấp úng nói.

"Vậy chủ tử còn muốn thế nào___"

Mỗ Tà khóe môi cong cao, ôn nhuận gió xuân mà nói.

"Tiểu Cúc Cúc, đến kĩ viện chơi thôi."

Thiên lôi oanh tạc, ba hồn bảy vía bị chấn kinh, Tiểu Cúc Cúc sợ hãi tiếp tục kéo tay áo khóc lóc ngăn cản.

Mễ Bối: vốn đang cày hố kia nhưng vẫn có bạn đọc bảo muốn tôi lấp lại hố này, không biết bây giờ tái xuất giang hồ với em này còn ổn không huhuuu. Chỉ sợ cày cùng lúc hai em bị cản trở tiến trình với lẫn lộn các nhân vật, nhưng nếu vẫn có bạn đọc muốn tôi cày em Tà này, thì Mễ Bối sẽ cố gắng thôi, chỉ là bây giờ bắn cái hint, để xem tình hình như thế nào rồi tôi lại gõ máy tiếp.