Oan Ức Của Mỗ Tà

Chương 22




“Đại nhân, ngài uống chút nước đi.”

Tiểu Cúc Cúc dung nhan xám như tro tàn, cả người không sức sống nằm gục bên cạnh tảng đá to bên lề đường. Nghe thấy người bên cạnh mời nước cũng không thèm ngẩng đầu, tay nhỏ vẫy vẫy mấy cái, ý bảo cút đi cút đi rất rõ ràng.

Người bên cạnh thấy hắn không thèm uống cũng không khách sáo gì, giơ tay cầm túi nước một mình uống cạn.

“Tới rồi à? Sao lại đi chậm như vậy?”

Âm thanh như tiếng chuông rung rung vang lên, tiểu Cúc Cúc nghe thấy, máu huyết gì đều muốn dồn lên não, tức đến dậm chân đấm ngực.

Chậm? Chậm sao?

Con bà nó, vì đẩy nhanh tiến trình, hắn đã nhịn đau bỏ ra công lực gom góp mấy ngày nay, truyền hết cho con ngựa già kia hóa thành chiến mã, phi nhanh như gió, hại bản thân hồn lực suy yếu, nôn mửa như thiếu phụ có thai, kết quả không nghe được một câu khen ngợi, tức đến muốn thổ huyết!

“Chủ tử!”

“Tham kiến chủ tử.”

Mỗ Tà nheo nheo cặp mắt mơ màng nhìn sáu nhân ảnh cúi quỳ, làm nổi bật ở giữa cái người nhỏ nhắn, mặt đỏ bừng bừng, hai đóa hoa đào lấp lánh trên đỉnh đầu, vẻ mặt ai oán nhìn nàng.

“Ngươi kêu cái gì?”

Tiểu Cúc Cúc theo quán tính sẽ mở miệng lên án với nàng nhưng khi nhìn thấy bóng dáng tuyệt diễm đằng sau kéo màn che bước ra, dung nhan như đóa tuyết liên cao ngạo, khẽ nhếch môi cười nhẹ như điểm lên một nét vẽ hoàn hảo trên bức tranh hoàn hảo.

Câu hồn đoạt phách.

Tiểu Cúc Cúc thật sự bị đoạt hồn, bị dọa đến hồn cũng muốn thoát lìa thân xác, sợ hãi chạy đi.

Mỗ Tà nhướng mày mỏng, khó hiểu nhìn cái người ban nãy còn mạnh miệng tức giận ai oán bây giờ lại im như miệng ngậm ngọc, chết cũng không mở ra.

Nàng bĩu môi, không thèm quan tâm tới kẻ nhàm chán như hắn, liếc mắt nhìn xung quanh, sau đó liền nhăn mày, khẽ hỏi.

“Vì sao còn ở ngoài thành? Cổng thành chả phải ở đằng kia, cách nơi đây không xa sao?”

Hỏa Liệt Bối Y ở phía sau nàng, một tay tự nhiên cầm chiến phiết phất phất, dáng vẻ phong lưu tự tại, tay còn lại chơi đùa với suối tóc đen của người trước mặt, khóe miệng khẽ nhếch, nhàn nhạt nói.

“Nha đầu, Vũ thành dù xa xôi, cách kinh đô cả một quãng đường dài, nhưng cũng là một trong mười tám kinh thành của Đại Hùng, nàng muốn vào thì phải có giấy trình đầy đủ dấu mộc cho phép.”

Mỗ Tà nghe hắn nói, mày mỏng đều muốn dính chặt lại với nhau.

“Ngoài giấy tờ, còn cách nào khác không?”

Hỏa Liệt Bối Y nhướng cao mày nhìn nàng khó chịu nhăn mặt, có chút buồn cười nhưng không dám cười ra tiếng, khẽ đưa mắt liếc nhìn qua bên đám người bên cạnh. Một tên trong đó nhanh ý, liền bước ra cúi người nói.

“Bẩm chủ tử, có thể vào nếu ngài cho thuộc hạ đi báo thành chủ. Bảo hắn phải ra tiếp ngài.”

Mỗ Tà híp mắt, lắc đầu, phẫy tay mà nói.

“Bổn vương lần này theo thánh chỉ bí mật xuất cung, tuyệt không thể lộ ra ngoài, làm theo ngươi, chẳng khác nào lạy ông ta ở bụi này?”

Tên kia nghê nàng nói, cũng cảm thấy bản thân ngu ngốc, liền thức thời cúi người bảo nàng anh minh, sau đó liền im lặng, mắt nhìn mũi, mũi nhìn chân.

Hỏa Liệt Bối Y nhìn nàng lâm vào suy nghĩ, cũng không lên tiếng, rất ngoan ngoãn đứng im, tay tiếp tục nghịch tóc đen. Dáng vẻ nhàn hạ hưởng thụ cảnh vật không khí vô cùng.

Mỗ Tà nào quan tâm hắn làm gì, chỉ thấy nàng nhíu mày, đi vào thế giới suy tư, sau khoảng thời gian chưa tới một chum trà, chỉ thấy nàng hai mắt lóe sáng, lấp lánh như sao, nhìn chằm chằm vào thân người nhỏ nhắn chỉ đứng tới hông nàng ở đằng kia.

Tiểu Cúc Cúc thấy nàng ánh mắt sáng rực như lửa đốm nhìn chằm chằm hắn, mồ hôi lạnh liền tuôn dữ dội, trong đầu vang lên tiếng chuông cảnh báo nguy hiểm lớn, có thể đe dọa đến cái mạng nhỏ của hắn. Chưa kịp để hắn làm ra chuyện gì, đã thấy người trước mắt miệng cười như đóa mẫu đơn, đẹp đoạt phách nhưng nguy hiểm vô cùng với hắn.

“Tiểu Cúc Cúc, lại đây với bản vương.”

“Cứu mạng!”

Tiểu Cúc Cúc không nói dư lời, chỉ quay người vận sức mà chạy, vừa chạy vừa kêu, thảm khốc vô cùng.

“Bắt hắn!”

Mỗ Tà bừng bừng chí lớn, phất tay một cái, liền thấy sáu bóng dáng như cuồng phong, nhanh như chớp chạy đuổi bắt người.

“Ô ô chủ tử! Ngài phân biệt đối xử! Ô!”

▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪

Ngoài cổng thành, hàng chục quân lính đứng ngay theo vị trí của mình, khí tức oai nghiêm không lớn cũng vừa.

Đại đội trưởng vốn đang chỉ huy bọn lính dưới trướng mình, thì liền thấy từ xa đi tới Vũ thành của bọn họ là một chiếc xe ngựa nhỏ cũ kĩ được hộ tống bởi sáu nam nhân thân người cũng không to lớn như người tập võ, ngược lại có chút giống như mấy gã tạp vụ.

Nổi bật chính là kẻ cầm roi ngựa, thân người nhỏ nhắn, cả người trắng trắng hồng hồng, đỉnh đầu còn có hai đóa hoa đào xinh đẹp, bộ dạng hệt tiểu oa nhi bảy tuổi nhưng là vẻ mặt trắng xanh còn muốn hơn hắc bạch vô thường gấp mấy lần.

“Dừng xe!”

Quát một tiếng liền có người cầm binh khí ngăn chặn cỗ xe ngựa kia. Sau đó chỉ thấy một trong sáu gã hộ tống bên cạnh, rất lịch hiệp đứng ra cúi người văn nhã mà hỏi.

“Kính hỏi đại nhân, cớ gì không cho chúng tôi vào thành?”

Đại đội trưởng đứng trước mặt hắn, cũng không thèm nhìn, chỉ thấy hắn vẻ mặt lạnh lùng, nghiêm khắc nói.

“Muốn vào thành phải xuất giấy trình.”

“Đại nhân.. chúng tôi người ngoại không có giấy trình gì gì đó..”

“Không giấy trình liền rời khỏi chỗ này.”

Đại đội trưởng nhìn tên như tạp vụ trước mặt bộ dạng lúng túng, khó xử, sau đó chỉ thấy hắn xoay người chạy tới bên cạnh thân xe ngựa cũ kĩ, nói nhỏ gì đó.

Hắn nhíu mày không nhẫn nại, định mở giọng đuổi đám người này đi thì liền thấy màn xe được một bàn tay trắng như sứ nhẹ nhàng vén lên.

Bàn tay nhỏ nhắn, các khớp tay đẹp như tượng ngọc. Sau đó màn che được mở rộng, từ trong xe bước xuống bóng dáng trắng như tuyết. Tóc đen như mực vấn cao, mặt phấn mắt ngọc, môi như đóa phù dung, xinh đẹp khuynh thành, có một không hai. Tựa tiên nhân hạ phàm, lóa mắt người trần.

Trong một khắc này, tất cả những người xung quanh liền bị vẻ đẹp của nàng khiến cho ngẩng người ngây ngốc.

“Ngài đây hẳn là đại đội trưởng ở đây?”

Dung nhan như phù dung trắng, âm thanh lại đinh đang như chuông bạc. Đại đội trưởng thấy vậy, vẫn chỉ ngây ngốc khẽ mở miệng đáp.

“Phải...”

“Đại nhân, bọn ta từ bên ngoài tới, không có giấy trình, ngài có thể độ lượng, cho bọn ta vào không?”

“Không giấy trình tuyệt không thể vào thành, đấy là luật pháp của Đại Hùng, bổn trưởng dù muốn cũng không thể nhân nhượng.”

Ánh mắt mỗ Tà khẽ lóe lên tia sáng khen ngợi, sau đó liền thấy nàng rất nhanh che đậy, vẻ mặt tuyệt đẹp nhăn nhó lúng túng như thật mà nói.

“Nhưng bọn ta chỉ muốn vào thành buôn bán kiếm chút bạc cho cuộc sống, đại nhân ngài nhân từ, cho chúng ta vào được không?”

Nhìn người trước mắt xinh đẹp điên đảo, lúng túng động lòng người, dù tâm có rắn cỡ nào đều muốn mềm. Hắn khẽ liếc nhìn xung quanh, thấy bọn lính đều yên phận, hắng giọng mấy cái nói.

“Cho ta xem các ngươi đem theo gì?”

Mỗ Tà không ngu sao không thấy hắn thay đổi thái độ, cho nên cười càng thêm câu hồn, vui vẻ dẫn người ra phía sau xe, chỉ vào chiếc xe ngựa đằng sau, chất đầy gỗ đào quý.

Tên đại đội trưởng làm sao không nhận ra đây là gỗ đào quý hiếm? Dù gì Vũ Thành nổi danh cũng do bán gỗ đào nhiều nhất Đại Hùng, người dân ở đây có nhắm mắt cũng đoán được guốc ngươi mang dưới chân làm từ gỗ đào bao nhiêu năm.

Cho nên sau khi mỗ Tà dúi cho hắn hai thân gỗ đào to bự, liền đàng hoàng vui vẻ bước vào thành.

Hỏa Liệt Bối Y liếc mắt nhìn, sau đó liền như có như không bàng quan nói một câu.

“Khâm phục Nghĩa vương, vì công việc mĩ nhân kế cũng dám làm.”

Mỗ Tà bĩu môi không thèm quan tâm hắn vô cớ phát dấm chua, có gương mặt xinh đẹp để làm gì, làm bình hoa chắc?

Tiểu Cúc Cúc bên ngoài thì đáng thương đến cùng cực, tới giờ vẫn thấy hắn ôm ngực, rơi lệ thành sông, đau khóc cho đám cây đào tiên nhà hắn lén trồng trong không gian riêng của mình.

Ô ô phụ thân xin lỗi các con!

Ô ô phụ thân bị kẻ ác bắt buộc, các con hiển linh nhớ chạy tới chỗ Phật tổ tố cáo dùm phụ thân ô ô!

Mễ Bối.