Thuyền qua Trường Giang, tiến vào sông Tần Hoài, chính là địa giới thành Kim Lăng.
Kim Lăng từ xưa phồn hoa, là nơi phấn vàng của sáu triều đại, thời Chiến quốc Sở Uy Vương xây dựng ấp Kim Lăng ở Thạch Đầu Thành, Kim Lăng bởi vậy mà có tên như vậy. Từ đó về sau Đông Ngô đại đế Tôn Quyền đem đô thành từ Vũ Xương dời đến Mạt Lăng, đổi tên xây dựng sự nghiệp, Kim Lăng mới lần đầu tiên trở thành nơi trị vì của đế vương châu. Sau loạn Vĩnh Gia, xuất hiện một dòng chuyển cư lớn nhất, sĩ quan người Hán hướng từ Trung Nguyên đến Giang Nam, sử gọi là “Vĩnh Gia chi loạn, y quan nam độ”, Lang Gia Vương Tư Mã Duệ dưới sự phụ tá của Thừa tướng Vương Đạo định đô Kiến Khang, trải qua Tống Tề Lương Trần Tứ triều, Kim Lăng bởi vậy được gọi là ‘Cố đô lục triều’.
Năm xưa Thái Tổ gia định đô Kim Lăng, sau khi hết nạn, cân nhắc đến nhu cầu biên phòng phía bắc, Thái Tổ dời đô thành đến Bắc Bình, Kim Lăng thành thủ đô lưu lại, còn gọi là Nam Kinh, tuy rằng mất đi địa vị trung tâm chính trị, nhưng lại là nơi tài phú quan trọng của Đông Nam, lại trấn giữ yếu đạo thủy vận, y quan văn vật giáp khắp thiên hạ.
Sông Tần Hoài chảy qua phía nam thành Kim Lăng, phía đông là Thông Tế Môn, phía tây là Tam Sơn Môn, kéo dài hơn mười dặm, chính là mười dặm Tần Hoài nổi tiếng.
Bảo thuyền từ Tây Thủy Quan tiến vào sông Nội Tần Hoài, neo đậu ở bến tàu Đông Thủy Quan, lúc này bên bờ đã sớm chờ một nhóm quan viên Nam Kinh.
Lúc trước khi Thành Tổ dời đô đến Bắc Kinh, ở Nam Kinh lưu lại một hệ thống giống Bắc Kinh như đúc, ngoại trừ nội các, Lục Bộ, Đô Sát Viện, Đại Lý Tự, Thông Chính Ti, Hàn Lâm Viện, Quốc Tử Giám, Ngũ Quân Đô Đốc Phủ đều có, chỉ có điều Bắc Kinh cai trị nghiêm minh, quan viên Nam Kinh ngoại trừ Binh Bộ Thượng Thư xử lý hết cơ vụ, Hộ Bộ Hữu Thị Lang quản thuế thủy vận còn có thể nắm giữ chút thực quyền, những quan chức còn lại phần lớn chỉ là thùng rỗng kêu to, ở chỗ này làm quan phần lớn là những người con đường làm quan mờ mịt, quan trường Nam Kinh cũng trở thành nơi dưỡng lão mà các quan viên gọi đùa với nhau.
Phù Phong Vương mang theo vương phi về quê thăm người thân, trên mặt đất Nam Kinh phàm là quan có thể tới đều tới, đều tự mặc công phục mũ quan, sáng sớm đã tới bến tàu tiếp giá.
Hôm nay ánh mặt trời rất tốt, trên sông Tần Hoài ba quang liễm diễm, từ trên khoang tàu cách sông nhìn lại, trên bờ một mảnh tím thắm, mũ trùm tụ tập, cộng thêm những thị vệ, nha dịch, nhạc ban, vũ ban, cầm trong tay tinh kỳ, Kim Qua, La Tán, Hoàng Phiến các loại nghi thức kho bộ, đem một bến tàu Đông Quan to như vậy chen chúc đến cơ hồ không có chỗ đặt chân.
Sau khi bảo thuyền cập bờ, thái giám thủ bị Lưu Bác nhanh nhẹn tiến lên nâng cánh tay phải Hoài Ngọc, Tương Thành Bá Chu Húc rớt lại phía sau một bước, đành phải đỡ lấy tay trái hắn, hai vị đại nhân cẩn thận từng li từng tí đỡ Hoài Ngọc xuống cầu nổi, giống như hắn là một bình hoa dễ vỡ.
Chờ ở bên bờ, các quan viên lập tức quỳ xuống, giống trước đó diễn luyện qua vô số lần, nhìn qua thật đồng đều, chỉnh tề, cùng hô ‘điện hạ ngàn tuổi, vương phi ngàn tuổi’.
Thẩm Gia chưa từng thấy qua việc đời bậc này, suýt nữa bị dọa nhảy dựng, ở trong thành Bắc Kinh còn chưa có cảm giác bản thân trở thành vương phi, đến cửa nhà mình, mới thật sự có ảo giác dưới một người trên vạn người.
Hoài Ngọc lại giống như đã quen cảnh tượng này, chỉ thản nhiên nói một câu: “Bình thân”.
Sau lưng chúng quan viên, lễ bộ thượng thư Nam Kinh tiến lên, dẫn Hoài Ngọc tới trước kiệu Hạnh Hoàng Đại Noãn, cung thỉnh Hoài Ngọc cùng Thẩm Gia lên kiệu, bọn họ ở quán xá đã chuẩn bị tốt tiệc đón gió.
Thẩm Gia vừa nghe, từ sau lưng Hoài Ngọc thò đầu ra hỏi: “Quán xá gì? Chúng ta không phải muốn về nhà sao?”
Lễ bộ thượng thư ha hả cười nói: “Khởi bẩm vương phi, dựa theo lễ chế, thân vương giá hạnh lưu đô, phải ở lại, đợi sau khi chọn ngày lành, mới có thể theo vương phi về phủ thăm hỏi.”
“Đây là Tử Cấm Thành ở Nam Kinh, từ sau khi Thành tổ dời đô, cung thành liền trống không, chỉ phái chút thái giám lưu thủ.”
Thẩm Gia vừa nghe, giống như sấm sét giữa trời quang.
Nàng tâm tâm niệm niệm chính là về nhà, không nghĩ tới vào thành Kim Lăng còn có thể qua cửa nhà mà không vào, muốn theo Hoài Ngọc đi ở hoàng cung gì đó.
Thẩm Gia cũng không để ý còn có người khác ở đây, lôi kéo tay áo Hoài Ngọc nói: “Hoài Ngọc, ta muốn về nhà, nếu không thì ngươi đi trong cung ở?”
Các quan chức: “......”
Hoài Ngọc liếc nàng một cái, nói: “Cùng nhau trở về.”
Lễ bộ thượng thư nghe nói như thế, nụ cười trên mặt suýt nữa không nhịn được: “Điện hạ.....”
Hoài Ngọc nhìn hắn hỏi: “Sao, lời ta nói không có tác dụng?”
Lễ bộ thượng thư nhất thời gấp đến độ đầu đầy mồ hôi lạnh, lắp bắp nói: “Không...... Không phải......”
Chúng quan viên cũng không dám thở mạnh, trong lòng tự nhủ bốc đồng như vậy sao, chúng ta đặc biệt dậy thật sớm đi tới bến tàu đón giá, cho tới trưa vẫn chưa có hạt gạo nào vào bụng, kết quả bởi vì một câu nói của vương phi, tiểu vương gia liền không đi.
Cuối cùng vẫn là Tương Thành bá già dặn hòa giải: “Vậy mời Vương gia, Vương phi lên kiệu, ta chờ ở bên cạnh kiệu hộ tống.”
Hoài Ngọc nhìn thoáng qua mười sáu người khiêng kiệu lớn kia, tựa hồ có chút ghét bỏ, quay đầu hỏi Thẩm Gia: “Trong nhà nàng phái người tới đón chưa?”
Tạ gia ba ngày trước liền nhận được thư tín của Tạ Dực, biết bọn họ hôm nay sẽ đến Kim Lăng, cho nên sáng sớm cũng phái người tới đón, chẳng qua Phù Phong Vương giá hạnh phúc lưu đô, bách quan nghênh đón, người không có việc gì đều bị đuổi ra ngoài bến tàu, do tướng sĩ cấm quân ngăn cản, người Tạ gia cũng ở bên trong.
Hoài Ngọc lệnh cho bọn họ thả người Tạ gia vào, Thẩm Gia vừa nhìn thấy người nọ, liền cao hứng hô một tiếng “Uông bá.”
Uông bá là quản gia Tạ gia, từ nhỏ nhìn Thẩm Gia lớn lên, ba năm không gặp, tiểu cô nương ngày xưa nay đã thành vương phi, Uông bá không khỏi có chút câu nệ: “Ai...... Vương phi, không dám không dám.”
Hắn không biết có phải muốn quỳ xuống hành lễ với Thẩm Gia hay không, Thẩm Gia lại thân thiết kéo cánh tay của hắn lại gần: “Uông bá, ta rất nhớ người a, người vẫn giống như trước kia, tuyệt không già đi, thân thể ngoại tổ mẫu có khỏe không?”
Tạ gia phái tới một chiếc xe ngựa lớn, đủ chứa hơn mười người, Tạ Dực, Thẩm Như, Trần Thích lên xe trước, lúc Hoài Ngọc được Quan Triều đỡ lên xe, biểu tình của chúng quan viên giống như trời sập đất lún.
Thẩm Gia thầm nói các ngươi cũng quá khoa trương, xe ngựa nhà nàng cũng không kém có được hay không, chẳng lẽ còn ủy khuất hắn?
Xe ngựa khởi động, chúng quan viên cùng thị vệ đi bộ đuổi theo, ban nhạc vũ ban cũng bắt đầu cổ sắt thổi khèn.
Hoài Ngọc vươn tay ra ngoài cửa sổ vẫy vẫy, kêu ngừng tấu nhạc, nói: “Đừng đi theo, đều trở về đi.”
Chúng quan viên ngạc nhiên, bước chân đồng loạt dừng lại, đưa mắt nhìn chiếc xe ngựa kia biến mất trong tầm mắt, nghi thức tiếp giá tỉ mỉ chuẩn bị cứ như vậy hạ màn.
Thẩm Gia vén rèm lên, nhìn thoáng qua phía sau, thấy những người đó thưa thớt bắt đầu trở về, bỗng nhiên cảm thấy làm quan cũng rất mệt mỏi, cho tới trưa không ăn không uống, đứng ở trên bờ sông hóng gió lạnh, thật vất vả đón người, lại công cốc mà về.
Thẩm Gia buông rèm, nhìn Hoài Ngọc đối diện, phát hiện hắn nhắm hai mắt lại, vẻ mặt dường như có chút mệt mỏi.
Thẩm Gia tâm niệm khẽ động, nghĩ Hoài Ngọc có phải cũng chán ghét những lễ nghi phiền phức này hay không? Thân vương xuất hành, phô trương là đủ rồi, nhưng mỗi ngày phải ứng phó nhiều người như vậy, mỗi khi đến một nơi, liền mênh m.ô.n.g biển người quỳ rạp xuống, mỗi lần đều phải nói một tiếng “Bình thân”, cũng sẽ mệt c.h.ế.t đi được?
“Nhìn cái gì?”
Hoài Ngọc mở mắt ra, ánh mắt lập tức b.ắ.n về phía nàng, mệt mỏi giữa hai mặt quét sạch.
“Không nhìn gì cả.”
Thẩm Gia hoảng loạn dời tầm mắt, không phải đang ngủ sao? Làm sao nàng vừa nhìn đã biết, cảnh giác như vậy, cầm tinh ưng à?