Oan Nghiệt Nhân Duyên - Đao Thượng Phiêu

Chương 47: Luận võ




Đấu trường diễn ra trận tỷ thí đã được chuyển từ trung tâm đại điện ra đến quảng trường bên ngoài đại điện.

Núi Ngân Binh nằm ở phía đông nam của hồ Sào Hồ, tiếp giáp với Sảo Huyện, là đỉnh núi cao nhất ở bốn khu vực xung quanh của Sào Hồ, ngọn núi dốc đứng, như thể cắm thẳng vào bờ phía đông của hồ Sào Hồ. Đó là một rào cản tự nhiên giữa mùa đông, có tuyết rơi dày dặc, ngọn núi phủ dầy tuyết trắng. Nhìn từ xa, nó có màu trắng bạc nên nó được gọi là ‘Núi Ngân Bình’.

Trên dỉnh núi vốn có một ngôi chùa Long Hưng. Mấy năm trước, Lý Bảo cầm dầu một nhóm thổ phỉ đi đến đây chiếm núi làm vua cho nên đã đập bỏ tất cả các tượng Phật ở đây, Đại Hùng Bảo Điện bị sửa lại thành đại điện, trước núi cũng bị sửa thành sân luyện võ.

Bây giờ là vào lúc chạng vạng, hoàng hôn chiếu sáng hồ Sào Hồ cách đó không xa khói sóng mênh mông, gió từ trên đồi thổi qua khiến người ta cảm thấy thư thái và vui vẻ.

Nhưng giờ phút này không một ai có hứng thú thưởng thức cảnh đẹp trước mắt này, mọi người đều tập trung nhìn chằm chằm vào hai thân ảnh đang đứng bên trong sân.

Vũ khí của Đinh Tiến là một thanh rìu ba lưỡi, nặng tám tám sáu mươi bốn cân. Hắn chính là Đại Lực Thiên vương, trời sinh với sức mạnh vô cùng to lớn, một thanh vũ khí nặng hơn tám mươi cân mà hắn lại có thể vung nó đầy uy lực như vậy, chiếc rìu bổ tới với âm thanh xé toạc không khí, lưỡi rìu dược mài sắc sáng như tuyết, không còn nghi ngờ gì nữa, một đòn rìu này vung ra tuyệt đối có thể xẻ đôi một người.

Hoài Ngọc cũng không dám xông vào mũi nhọn này, chỉ có thể không ngừng di chuyển ở bên cạnh, chờ cơ hội tìm ra sơ hở.

Đinh Tiến hét lên: “Tiểu tử ngươi đánh trả lại đi chứ! Người chạy cái gì?!”

“Gấp cái gì?” Hoài Ngọc nhảy ra phía sau hắn, cười nói: “Ta chơi đùa với ngươi trước!”

Đinh Tiến tức giận, xoay người bổ một rìu tới, may mắn Hoài Ngọc nhanh nhẹn lăn ngay tại chỗ, tránh thoát một chiêu này, nếu không đầu hắn sẽ phải chuyển nhà.

Đinh Tiến dùng chiếc rìu ba lưỡi truy đuổi không ngừng, mỗi một rìu đều bị Hoài Ngọc lăn lộn mạo hiểm tránh thoát, lưỡi rìu bổ xuống mặt đất, bùng lên tia lửa!

Tim Thẩm Gia nhảy lên tới cổ họng còn Thẩm Như thì nhắm mắt lại hoàn toàn không dám nhìn một chút nào.

Một rìu cuối cùng, Đinh Tiến tức giận gào thét bổ tới!

Một đòn này mang theo một lực rất lớn, Hoài Ngọc không kịp né tránh, chỉ có thể dùng ngang d.a.o chặn lưỡi rìu, một tay hắn nắm chuôi đao, một tay bắt lấy lưỡi đao, lòng bản tay đã bị lưỡi đao cắt đứt, m.á.u tươi chảy đầm địa, tùng giọt m.á.u đỏ thẫm nhỏ xuống từng giọt từng giọt trên mặt hắn, giống như những đóa hồng mai do rực nở rộ lộng lẫy trên nền tuyết.

“Hoài Ngọc!” Thẩm Gia nhịn không được kêu to thành tiếng.

Thời điểm lưỡi rìu đang không ngừng nhấn xuống chỉ cách chóp mũi hắn chỉ có chút.

Đinh Tiến nói: “Tiểu tử ngươi... Chết chắc rồi!”

Hoài Ngọc cắn chặt khớp hàm, nói: “Còn chưa đến lúc đâu!”

Nói xong hắn hét lên một tiếng, nhanh chóng nghiêng đầu sang hướng bên phải lưỡi rìu sượt qua lỗ tai của hắn, c.h.é.m vào trên mặt đất, b.ắ.n ra tia lửa!

Đau đớn đánh thức tâm huyết trong cơ thể Hoài Ngọc, mất m.á.u liên tục khiến cho lượng thuốc mê còn sót lại trong người hắn cũng bị loãng đi, hắn phát cuồng hô to một tiếng, lăn một vòng ngay tại chỗ tránh thoát lưỡi rìu sắc bén.

Trước khi có người kịp nhìn rõ mọi chuyện, thân hình hắn tựa như một bóng ma quỷ mị, nghiêng người về phía sau của Đinh Tiến, kề đao ngang cổ họng hắn, lạnh lùng nói: “Ngươi thua.”

Cổ họng là bộ phận trí mạng của con người, hắn chỉ cần nhẹ cắt một cái liền có thể lấy đi tính mạng của Đinh Tiến. Đinh Tiến không dám động đậy.

Lý Bảo nháy mắt với bên ngoài sân, La Hương chủ cầm hoàn thủ đao nhảy vào giữa sân.

Hoài Ngọc nhận thấy được sát khi đằng sau lưng, buộc phải buông Đinh Tiến ra, ngăn một đòn bổ xuống của hoàn thủ đao, trường đao giao thủ, ánh đao c.h.é.m khốc liệt trên sân, Đinh Tiến ở sau lưng lại cầm rìu xông tới c.h.é.m giết, Hoài Ngọc chỉ có thể chật vật chống đỡ, không cẩn thận bị La Hương chủ c.h.é.m một đao vào đầu vai, m.á.u b.ắ.n tung tóe khắp nơi!

Thẩm Gia tức giận mắng to: “Các ngươi đang làm cái gì vậy?! Hắn đã thắng rồi! Các ngươi có biết hắn là ai không? Hắn là…”

“Câm miệng!” Tống Thời Hiền lạnh giọng ngắt lời nàng.

Thẩm Như vội vàng chạm vào bả vai của nàng, thấp giọng nói: “Tiểu muội, đừng nói nữa.”

Thẩm Gia sửng sốt, ngay lập tức hiểu rõ ý của Thẩm Như, không thể nói ra thân phận của Hoài Ngọc, nếu để dám thổ phỉ này biết người bọn hắn đang trói là Phủ Phong Vương của Đại Tấn thì không biết bọn họ sẽ làm ra chuyện gì, nói không chừng bọn chúng có thế lập tức g.i.ế.c c.h.ế.t ba người bọn họ ném xuống Sào Hồ để diệt khẩu.

Thẩm Gia mắng to: “Cái gì mà chó má thiên vương! Chó má trại Bạch Hổ! Lời đã nói ra vậy mà lại không làm được! Hai đánh một! Không biết xấu hổ! Bọn chuột nhắt vô sỉ!”

Trong lúc giận dữ nàng chửi theo những lời Hoài Ngọc đã chửi mắng trước đó.



Lý Bảo không kiên nhẫn vẫy vẫy tay liền có một tên tay sai tiến lên chặn miệng nàng lại.

Thẩm Gia bị nhét một miếng vải vào miệng, chỉ có thể phẫn uất mà phát ra tiếng “Ô ô”.

Lúc nảy, ở giữa sân số người đánh nhau với Hoài Ngọc đã tăng từ hai lên tới tám, hiển nhiên là dám thổ phi này không màng về đạo lý giang hồ, hai người cũng không đánh thắng người, đương nhiên sẽ muốn càng nhiều người bên mình lên càng tốt.

Tám người, mỗi người đều cầm một con d.a.o sắc bén trong tay, vây quanh Hoài Ngọc đứng ở giữa.

Hoài Ngọc dã chiến đấu đến sức cùng lực kiệt, thanh đao ướt đẫm mồ hôi với m.á.u như muốn rơi ra khỏi bàn tay, hắn thở hổn hển dồn dập, mồ hôi trên trán không ngừng rịn ra, nhìn Lý Bảo nói: “Đại đương gia, đến phút cuối ngươi lại không sợ truyền ra khiến người trong giang hồ chê cười sao?”

Lý Bảo ngạc nhiên nói: “Ta là thổ phỉ mà, sao ngươi có thể nghĩ rằng ta sợ bị người chê cười? Tiểu tử, nếu ngươi muốn nhận thua thì hiện tại vẫn còn kịp.”

Hoài Ngọc lạnh lùng cười: “Ta sống lâu như vậy…”

Hắn giơ tay gỡ dây buộc tóc xuống, quấn chuôi đạo với bản tay dán chặt vào nhau từng vòng từng vòng, tiếp tục nói: “Chưa bao giờ…”

Hắn nhìn Thẩm Gia đang ở bên ngoài sân, cắn dây buộc tóc thắt chặt lại, “Nhận thua.”

Vừa dứt lời, Hoài Ngọc xông ra ngoài, một đao g.i.ế.c c.h.ế.t một trong tám người!

Sự việc xảy ra đột ngột, đợi đến khi bảy người kia phản ứng lại liền lần lượt tham gia trận đấu. Trong chốc lát, đao thương kiếm kích đồng loạt hướng về phía hắn.

Một người đấu với tám người, đây là một sự chênh lệch vô cùng lớn. Cho dù Hoài Ngọc có ba đầu sáu tay thì cũng không có khả năng chiến thắng.

Hẳn nhất định sẽ thua.

Một trường thương đ.â.m thẳng về phía hắn bị Hoài Ngọc kẹp dưới nách, phía sau lại có một cương đao bổ tới, hắn tránh không kịp, cánh tay bị chém, m.á.u tràn ra yêu diễm như huyết hoa

Hoài Ngọc kêu lên một tiếng đau đớn, dưới cơn đau dữ dội lại khiến tâm huyết nam nhi của hắn dâng lên, dùng lực mạnh bẻ gãy cán thương, cũng không thèm nhìn tới, trở tay ném trường thương đi trúng bả vai của một người.

Thẩm Gia không đành lòng nhìn thêm được nữa, nhắm mắt lại nói với hắn, cơ thể run lên vì sợ hãi, từng giọt tuôn trào, rốt cuộc nàng nhịn không được nghẹn ngào nói: “Hoài Ngọc…”

“Đừng đánh nữa, cứ nhận thua đi.”

Gió núi thổi qua, thiên địa vạn vật đều tĩnh lặng lại trong giây lát, chỉ có thể nghe thấy tiếng binh khí va chạm leng keng trên sân.

Thời gian phảng phất trôi qua trong giây lát nhưng lại như trải qua hàng trăm triệu năm.

Quá an tĩnh.

Thẩm Gia nghĩ, nhất định là Hoài Ngọc đã chết.

“Mở mắt ra đi.” Đột nhiên, một giọng nói khàn khàn nhẹ nhàng vang lên.

Thẩm Gia cho rằng chính mình nghe thấy ảo giác.

“Mở mắt ra!” Giọng nói kia lại vang lên thêm một lần nữa.

“Tiểu muội, chúng ta thắng rồi! Tiểu... Hoài công tử đã chiến thắng! Muội mở mắt ra nhìn xem đi…” Thẩm Như vừa khóc vừa nói, giọng không giấu được sự kích động.

Lông mi của Thẩm Gia run rẩy dữ dội, giống như màn đêm vĩnh hằng được một tia sáng xuyên qua bóng tối, chia cắt hỗn loạn, nàng mở mắt ra thì thấy Hoài Ngọc đang quỳ một gối xuống đất, mặt đầy máu, tay phải chống một thanh đao bị gãy, m.á.u tươi không ngừng chảy xuống theo lưỡi d.a.o tạo thành một vũng m.á.u nhỏ trên mặt đất.

Tóc hắn tán loạn, chật vật nhếch nhác, thở phì phò, cả người hắn đều là máu, m.á.u của chính hắn và cả m.á.u của kẻ thù, vô cùng dơ bẩn, mệt đến mức tay run rẩy gần như không cầm được đao.

Tiểu sát tinh luôn nở nụ cười trên môi, cà lơ phất phơ, giờ phút này lại không còn sức lực để cười mà hướng về phía nàng nói một khẩu hình miệng.

Hắn đang nói cái gì?

Thẩm Gia không nhìn thấy rõ cho lắm, cơ thể nàng run rẩy không thể kiểm soát, nàng nắm chặt lấy đôi bàn tay của mình.

Hắn thắng?



Hắn thực sự đã thắng?!

Trên quảng trường, tia nắng cuối cùng của hoàng hôn cũng tan biến trên bầu trời, ánh mặt trời hoàn toàn ảm đạm, xung quanh người nằm đầy đất, từng người che lấy vết thương và kêu than thảm thiết.

Hoài Ngọc chống đoạn đao, loạng choạng đứng dậy đi về phía Lý Bảo.

Những tên tay sai cầm vũ khí, nhìn hắn với vẻ mặt đầy cảnh giác lại bị khí thế của hắn làm cho kinh sợ không dám tiến lên một bước, chỉ có thể lui về phía sau từng bước một.

Lý Bảo vô thức nắm c.h.ặ.t t.a.y vịn của ghế, cả kinh nhấc nửa người lên: “Ngươi…”

Hoài Ngọc đi đến chân bậc thang, toàn thân đều là máu, nhìn thẳng vào Lý Bảo, cũng không chỉ trích hắn thất hứa lấy nhiều bắt nạt ít, chỉ nói: “Thỉnh đại đương gia thực hiện lời hứa, thả hai cô nương này ra.”

Lý Bảo lại ngồi xuống ghế, bất động thanh sắc thở phào nhẹ nhõm: “Được, được lắm tiểu tử! Nếu ngươi thắng thì ta cũng không phải là người không giữ lời hứa!”

Mọi người: “…”

Lão đại thật vô sỉ mà, đám tay sai không khỏi thầm nghĩ.

Lý Bảo đứng dậy khỏi chiếc ghế da hổ, bước xuống bậc thang, đi đến phía sau Thẩm Gia và Thẩm Như, rộng lượng nói: “Ngươi chọn một người đi.”

Hoài Ngọc sửng sốt, Thẩm Như cùng Thẩm Gia cũng kinh ngạc ngẩng đầu.

Hoài Ngọc tức giận nói: “Ngươi là đang có ý gì? Ngươi đã đồng ý thả hai cô nương này ra! Ngươi nói chọn một là sao?”

Lý Bảo cười to nói: “Đó là do chính ngươi nói, ta cũng chưa từng đáp ứng, thắng một trận liền thả một người, do ta định đoạt.”

Hoài Ngọc trào phúng nói: “Ngươi không biết tính hay sao? Ngươi đếm xem trên mặt đất có bao nhiêu người?”

Lý Bảo lắc đầu nói: “Đánh tám người là một trận, đánh mười sáu người cũng chỉ được xem như một trận.”

Hoài Ngọc lập tức nói: “Vậy ta đây lại đánh thêm một trận!”

Lý Bảo cười nói: “Ngươi còn muốn đánh thêm một trận? Ngươi tự hỏi bản thân ngươi còn sức cầm đao hay không? Dù có đánh ngươi cũng sẽ thua, tiểu tử, ngươi tỉnh táo một chút, nhân lúc lão tử còn chưa đổi ý, nhanh chóng chọn một người đi, nếu không ta sẽ g.i.ế.c cả hai!”

Hoài Ngọc nắm chặt chuôi đao, ánh mắt lộ ra sát khí, hắn vừa mới có một động tác, ngay lập tức có bảy tám tên tay sai tiến lên, giữ chặt vai hắn dùng dây thừng trói lại một lần nữa.

Hoài Ngọc sớm đã gần mệt kiệt sức, trước đó hoàn toàn dựa vào một hơi thở cuối để chống đỡ nhưng lúc này ngay cả một tiểu cô nương cũng có thể đẩy ngã hắn.

Hắn thậm chí còn không còn sức lực để chống cự, bị lấy đi đoạn đao trong tay.

Lý Bảo cầm một thanh dao, lưỡi d.a.o sáng như tuyết đặt tại cổ Thẩm Như và Thẩm Gia di chuyển qua lại, cười hỏi: “Thế nào? Ngươi đã quyết định xong chưa? Là muốn kiều thê? Hay là mỹ thiếp? Con người không thể quá tham lam cả hai thứ tốt, tiểu tử, ngươi nhanh chóng chọn một người đi.”

Hoài Ngọc bị trói chặt, tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi: “Một trong hai ta đều không chọn!”

Lý Bảo nói: “Ồ? Nếu đã như vậy thì ta sẽ g.i.ế.c hết bọn họ…”

“Đợi! Đợi đã!" Hoài Ngọc thấy hắn nâng đao lên, vội vàng lên tiếng ngăn lại, trong đầu hắn như một cuộn chỉ rối, không ngừng suy nghĩ về biện pháp thoát thân, vội vàng nói: “Cái đó... Ngươi để ta suy nghĩ một chút, ta cần thời gian…”

Lý Bảo nói: “Ta đếm đến mười, đếm xong mà ngươi còn không chọn được thì ta đây liền giúp ngươi chọn một người. Mười!”

Hoài Ngọc trừng lớn đôi mắt: “Đợi một chút! Ta còn chưa chuẩn bị xong!”

Lý Bảo cười lạnh: “Chín!”

Hoài Ngọc: “...”

Tâm hắn loạn như ma ngẩng đầu, thấy Thẩm Như cùng Thẩm Gia đều nhìn hắn, ánh mắt tràn ngập sợ hãi bất lực.

Hoài Ngọc ngẩn ra, ánh mắt theo bản năng dừng ở trên người Thẩm Như.