Gió Bắc thổi qua, cỏ cây đều khô héo, chớp mắt đã là tháng 11, đoàn đội đã đi về phía Nam hơn một tháng.
Ngày đó, đoàn đội rời khỏi cổng Kinh thành sau đó đi quan Lương Hương, Trác Châu, Hùng Huyện, Hà Giang, Hiến Huyện, Kinh Đức Châu sau đó tiến vào Sơn Đông rồi đi dọc về phía Đông Nam xuống Duyện Châu, Từ Châu, sau đó đến phủ Phượng Dương.
Năm xưa Thái Tổ Thẩm Gia đến dựng binh ở Phượng Dương, đây là nơi đặt Long Hưng và là lăng tẩm của tổ tiên, Hoài Ngọc dẫn Thẩm Gia đến trước hoàng lăng cúng bái, vì vậy phải trì hoãn thêm hai ngày, mọi người lại tiếp tục lên đường đến Lâm Hoài qua sông Hoài tiến đến thành Trừ Châu.
Hôm nay, bầu trời trong xanh, phía ngoài thành Trừ Châu là một con sông lớn, tên là “Sông Thanh Lưu”, là một nhánh của sông Sở, chảy từ Tây Bắc xuống Đông Nam, hai bên bờ sông đều là núi, không hổ danh với cái tên là “Thanh Lưu”.
Thời gian trước Lãnh sư gia thường chu du khắp Trung Nguyên, vì vậy ông nắm chặt dây cương, giơ roi chỉ về phía trước, nói: “Chủ nhân, ngài xem, phía trước là đèo Thanh Quan do Nam Đường dựng lên. Từ xưa đến nay, đây là con đường duy nhất mà những người phương Bắc ra vào Nam Kinh, muốn ra vào Nam Kinh thì nhất định phải đi qua nơi này, đây chính là “chìa khoá Kim Lăng”, qua con đèo này đi thêm năm mươi dặm về phía Nam chúng ta sẽ đến thành Trừ Châu.”
Mặc dù Tạ Dực có tiếng là người vào Nam ra Bắc nhưng lại hiếm khi đến phía Bắc Trực Lệ, ngoại trừ ba năm trước vì đến thăm Thẩm Gia hắn mới có đến một lần nhưng hắn thường đi thuyền dọc theo kênh đào lên Phía Bắc, đây là lần đầu tiên hắn đi về hướng Nam bằng đường bộ.
Nhìn non xanh nước biếc trước mặt, hắn không khỏi cảm thán: “Âu Dương Tú nói quả thật rất đúng: ‘Núi non hùng vĩ’. Hôm nay không vội lên đường, chúng ta dùng cơm trưa ở đây đi.”
Mọi người nghe vậy liền nhanh chống xuống ngựa, nhóm bếp nấu cơm.
Dọc đường mặc dù có quán trọ dừng chân nhưng mọi người đã quen với việc dựng trại và đốt lửa tại chỗ rồi.
“Tiếp chiêu —”
Trên bờ sông, Hoài Ngọc đang buồn chán tìm đá cuội nổi trên mặt nước, nghe thấy phía sau có động tĩnh, hắn không hề quay đầu, chỉ duỗi hai ngón tay ra liền đem người đánh lén chế trụ.
“Buông ra!”
Dù cố gắng như thế nào Thẩm Gia cũng không thể rút cành cây lại, mặt nàng nghẹn đến đỏ bừng, cuối cùng nhịn không được mà xin tha.
Hoài Ngọc cười đắc ý, buông lỏng cành cây, xoay người nói: “Nàng như vậy mà lại muốn đánh lén ta sao? Nàng nên ở trong bụng mẹ luyện thêm vài năm nữa đi.”
Thẩm Gia tức giận nói: “Phi! Đừng có mà đắc ý, nhìn chiêu ‘Cẩm tú muôn vàn’ của ta đi.”
Dứt lời nàng liền phất cành cây sang trái rồi sang phải khiến cho người ta hoa cả mắt.
Chiêu này do Hoài Ngọc dạy, dọc đường đi vô cùng nhàm chán, Thẩm Gia cũng không có việc gì làm liền cầm kiếm đi khiêu chiến hắn, công phu mèo ba chân của nàng làm sao có thể đánh thắng được Hoài Ngọc, mỗi lần không phải bị đoạt kiếm thì là bị ngã trên người hắn, bị giáo huấn đến mặt mày xám xịt như tro.
Thẩm Gia xấu hổ, sau đó nàng bảo Hoài Ngọc dạy võ công cho nàng.
Hoài Ngọc sao có thể rảnh rỗi như vậy, hơn nữa đến lúc nàng học xong chẳng phải sẽ quay đầu lại đối phó với hắn ssao? Cho nên hắn quyết định không đồng ý.
Ai ngờ Thẩm Gia lại là khối kẹo mạch nha, dính chặt không chịu buông, dọc đường đi nhân lúc Hoài Ngọc không để ý nàng sẽ ra tay đánh lén sau lưng hắn, dù sao Hoài Ngọc cũng có chút nhàm chán cho nên thuận tay chỉ điểm nàng mấy chiêu.
Cứ như vậy, xem hai người bọn họ luyện tập đã trở thành thú tiêu khiển của mọi người dọc đường đi, Tạ Dực cũng đến xem vài lần, chỉ nói không được dùng kiếm sau đó tuỳ ý để hai người bọn họ chơi đùa.
Tên chiêu ‘Cầm tú muôn vàn’ là do Thẩm Gia tự đặt, vốn nó không hề có cái tên hoa mỹ như vậy, chiêu này quan trọng ở chỗ những chiêu thức phía trước chỉ là giả, chiêu cuối đánh thẳng vào mặt kẻ địch, chiêu này gọi là ‘Càn khôn trong tay áo’, nếu sử dụng tốt, nó có thể khiến kẻ địch không kịp phòng bị.
Chỉ tiếc Thẩm Gia chỉ học được cái vẻ bên ngoài nhưng lại chưa học được sự tinh tuý bên trong, không đợi nàng sử dụng ‘Càn khôn trong tay áo’ đã bị Hoài Ngọc xoay người ôm nàng vào lòng, không thể động đậy.
“Khoa tay múa chân.” Hoài Ngọc kể sát vào tai nàng nhỏ giọng cười nói.
Thẩm Gia giãy giụa vài cái cũng không thoát được, hai má đỏ bừng, tức giận nói: “Hoài Ngọc, có ngon ngươi chấp ta một tay đi.”
Vành tai như ngọc của nàng gần ngay trước mắt, có chút ửng đỏ như phấn hồng, mùi hương nữ tử tràn ngập khoang mũi hắn, Hoài Ngọc như bị ma xui quỷ khiến, suýt chút nữa đã hôn vào tai nàng một cái.
Nghe thấy lời nàng nói, hắn miễn cưỡng kiềm chế bản thân, hắng giọng nói: “Việc này thì có gì khó chứ? Ta chấp nàng cả hai tay.”
Dứt lời hắn liền thả Thẩm Gia ra, hai tay chắp ra sau lưng, mỉm cười nhìn nàng.
Ánh nắng mùa đông chiếu xuống mặt sông, sóng nước lóng lánh, Hoài Ngọc một thân y phục màu đen, vạt được thêu chim bay cá nhảy bằng sợi chỉ bạc, dưới ánh mặt trời cười đến môi hồng răng trắng, trông vô cùng tuấn tú.
Trái tim Thẩm Gia đập thình thịch, không biết bởi vì vừa rồi vận động qua nhiều hay là vì cái khác, nàng ném cành cây trong tay xuống, nói: “Không đánh nữa.”
Nói xong nàng liền xoay người chạy đi.
Hoài Ngọc không biết tại sao nàng nói không đánh liền không đánh, hắn nhặt cành cây lên, dùng d.a.o vót nhọn, chuẩn bị xuống sông bắt cá.
Đang làm đến một nửa hắn liền nhìn thấy một cái bóng nhỏ đứng bên cạnh.
Khoé môi Hoài Ngọc cong lên: “Lại quay về rồi à? Gọi phu quân đi, ta sẽ bắt cá cho nàng ăn...”
“Tiểu vương gia.”
Hoài Ngọc ngừng động tác, ngẩng đầu liền nhìn thấy là Thẩm Như, trong lòng không khỏi xấu hổ vô cùng, đứng dậy nói: “Tại sao lại là ngươi .....ta ... Cái đó, ta tưởng là Thẩm Gia.”
Thẩm Như hơi mỉm cười: “Tiểu muội đi tìm cữu cữu của muội ấy rồi.”
“Ồ......” Hoài Ngọc sờ đầu. “Vậy ngươi tìm ta có chuyện gì sao?”
Thẩm Như do dự lên tiếng: “Tối hôm qua......”
Nàng vừa nói “Tối hôm qua”, Hoài Ngọc liền biết nàng muốn nói chuyện gì.
Đêm qua bọn họ nghỉ chân nghỉ ngơi tại quán trọ Đại Liễu, lúc đó khoảng nửa đêm canh ba, Hoài Ngọc đi tiểu liền nghe thấy có tiếng tranh chấp, quả nhiên lúc đi ra khỏi phòng liền nhìn thấy một đôi nam nữ đang đứng cạnh chuồng ngựa, lúc đó ánh sáng trong sân mờ mịt nhưng thị lực vào ban đêm của Hoài Ngọc lại rất tốt, liếc mắt một cái liền có thể nhận ra đôi nam nữ đó chính là đôi vợ chồng Trần Thích và Thẩm Như.
Nửa đêm, bọn họ không ngủ lại chạy tới chuồng ngựa làm gì?
Hoài Ngọc nhất thời nổi lên lòng hiếu kỳ, đứng ở lầu hai quan sát một lúc, ai ngờ nhìn một lúc liền cảm thấy có gì đó không đúng.
Hai người ở dưới lầu bắt đầu xô đẩy, bên ngoài Trần Thích luôn tỏ ra là một người dịu dàng nho nhã, đi đường còn sợ giẫm phải con kiến nhưng đêm đó lại giống như bị quỷ nhập vào người, thô bạo đẩy Thẩm Như vài cái, thậm chí còn đánh nàng.
Trời sinh Hoài Ngọc không đành lòng nhìn thấy hành vi ỷ mạnh h.i.ế.p yếu vì vậy liền lập tức nhảy xuống lầu ngăn cản, vừa nhấc chân lên hắn liền vô tình đá rơi chậu hoa trên lan can, chậu hoa từ lầu hai rơi xuống vỡ tan tành.
Điều này làm đánh thức mọi người trong quán trọ, con ch.ó cũng theo đó bắt đầu sủa lên, Trần Thích nhìn thoáng qua lầu hai sau đó kéo Thẩm Như vào phòng.
Hoài Ngọc cũng không muốn gây chú ý cho mọi người liền lặng lẽ trở về phòng.
Bây giờ Thẩm Như nhắc lại chuyện này, hiển nhiên nàng cũng thấy rõ người hôm qua ở trên lầu chính là hắn.
Hoài Ngọc nhịn không được hỏi: “Ngươi cùng họ Trần......”
Lời vừa ra khỏi miệng hắn mới cảm thấy không ổn, hắn đã gọi ‘Tiểu bạch kiểm họ Trần’ thành quen nhưng lại quên y đã trở thành tỷ phu của hắn, là trượng phu của Thẩm Như cho nên liền vội vàng sửa miệng: “Nếu hắn bắt nạt ngươi, ngươi cứ nói cho chúng ta biết, ở đây có rất nhiều người có thể làm chủ cho ngươi, ngươi không cần phải chịu đựng.”
Thẩm Như gượng cười: “Đa tạ tiểu vương gia nhưng chàng không bắt nạt ta.”
Hoài Ngọc nhíu mày: “Nhưng tối hôm qua ta đã thấy hết.”
Thẩm Như nói: “Tiểu vương gia có thể giúp ta giấu chuyện này được không? Đặc biệt là tiểu muội, không thể để cho muội ấy biết, thiếp thân vô cùng cảm tạ tiểu vương gia.”
Nói xong nàng liền quỳ trên mặt đất, dập đầu với Hoài Ngọc.
Hoài Ngọc sao có thể nhận nổi đại lễ lớn như vậy, hắn vốn muốn tránh đi nhưng nếu hắn không đồng ý Thẩm Như sẽ không đứng dậy.
Hoài Ngọc chỉ có thể nói: “Được, được, ta sẽ không nói cho Thẩm Gia.”
Lúc này Thẩm Như mới đứng dậy, không ngờ lại vô tình dẫm phải một khối đá đầy rêu xanh, lảo đảo một cái, suýt nữa trượt chân rơi xuống sông, may mà Hoài Ngọc nhanh tay lẹ mắt, đỡ được nàng.
“Ngươi có sao không?” Hoài Ngọc đợi nàng đứng vững mới dám buông tay.
Thẩm Như lắc đầu, đang muốn nói lời cảm tạ bỗng nhiên nhìn thẳng về phía sau bên phải của hắn, môi khẽ hé ra, sắc mặt trắng bệch.
Hoài Ngọc nhìn theo tầm mắt của nàng, chỉ thấy Thẩm Gia không biết đã tới từ bao giờ, trong tay cầm một cái đùi gà nướng, đứng thẳng bất động tại chỗ.
Hoài Ngọc: “...”
Trên mặt Thẩm Gia vô cảm, quay đầu rời đi.
Hoài Ngọc lập tức biết nàng hiểu lầm, không rảnh quan tâm đến Thẩm Như, nhanh chóng cất bước đuổi theo: “Thẩm Gia! Nàng đứng lại đi. Chuyện không giống như nàng nghĩ đâu.”
Thẩm Gia mắt ngơ tai điếc, bước chân lên xe ngựa, ném đùi gà trong tay đi.
Đỗ Nhược vừa hay đón được, giống như nhặt được bảo bối: “Tiểu thư, không phải cái này cho tiểu vương gia sao? Ngài ấy không ăn à?”
“Không được nhắc đến hắn!” Thẩm Gia trừng mắt liếc nàng một cái, tức giận ngồi xuống xe ngựa.
Đỗ Nhược và Tân Di nhìn nhau, không hẹn mà cùng nghĩ: ‘Lại cãi nhau rồi.’
Đúng lúc này Hoài Ngọc cũng lên xe, hắn vốn muốn giải thích nhưng khi nhìn thấy Đỗ Nhược và Tân Di cũng đang ngồi trong xe lại nói không nên lời, chỉ có thể im lặng tìm chỗ ngồi xuống.
Hắn vừa mới ngồi xuống, Thẩm Gia liền nhìn ra cửa sổ nói: “Đỗ Nhược, em nói với hắn đây là xe ngựa của ta, mời hắn xuống xe.”
Đỗ Nhược đang gặm đùi gà, miệng đầy dầu mỡ, nghe vậy liền lau miệng nói với Hoài Ngọc: “Vương gia, Vương phi nói đây là xe ngựa của vương phi, muốn ngài đi xuống.”
Hoài Ngọc: “...”
Hoài Ngọc mím môi, nói: “Vừa nãy tỷ tỷ nàng sắp té ngã cho nên ta mới đỡ nàng ấy một chút...”
Đỗ Nhược giơ tay ngắt lời: “Ngài nói chậm một chút, ta không thể nhớ nhiều như vậy.” Nói xong nàng ấy liền quay sang Thẩm Gia: “Vương phi, Vương gia nói vừa rồi là tỷ tỷ của vương phi sắp té ngã cho nên ngài ấy mới ra tay đỡ một chút.”
Thẩm Gia bịt tai lại, nhìn ngoài cửa sổ: “Ta không nghe!”
Đỗ Nhược lại nhìn về phía Hoài Ngọc: “Vương gia, Vương phi nói nàng không nghe.”
“...” Hoài Ngọc tức giận nói, “Ngươi câm miệng!”
Đỗ Nhược nhìn Thẩm Gia: “Ngươi câm.....”
Hoài Ngọc: “Khoan đã! Câu này không cần ngươi truyền đạt!”
Hoài Ngọc giận sôi máu, dứt khoát đứng dậy ngồi xuống bên cạnh Thẩm Gia, nói với nàng: “Tỷ tỷ nàng sắp ngã xuống sông, ta không thể trơ mắt nhìn nàng ấy rơi xuống được.”
Thẩm Gia tức giận quay đầu lại: “Ai nói với huynh cái này!”
Hoài Ngọc cũng bực tức: “Vậy nàng tức giận cái gì?”
Thẩm Gia nói: “Huynh và nàng ta có bí mật gì muốn gạt ta?”
Hoài Ngọc ngẩn ra, lúc này mới biết hoá ra nàng tức giận là vì cải này, hắn thật sự rất khó nói ra, nếu hắn không đáp ứng Thẩm Như thì nói với Thẩm Gia cũng không có gì là không được, nhưng hắn đã đồng ý với Thẩm Như, sẽ không nói ra chuyện đó với bất kỳ ai, nam tử hán đại trượng phu, một lời dã ra, tứ mã nan truy, trăm triệu lần không thể thất tín.
Hoài Ngọc thẳng thắn thành khẩn nói: “Cái này ta không thể nói cho nàng được.”
Thẩm Gia cảm thấy nghẹn trong ngực, nàng quay đầu nói: “Huynh xuống xe, ta không muốn nhìn thấy huynh.”
Hoài Ngọc: “Ta sẽ không xuống xe.”
Hai người đang nói chuyện với nhau nhưng người lo lắng lại là Đỗ Nhược: “Hai người nói nhanh như vậy, ta không thể theo kịp được...”
Tân Di dở khóc dở cười, kéo cổ áo nàng: “Em đừng ở đây làm phiền nữa, đi tìm Quan Triều ca ca đi, xem hắn mang theo món gì ngon không.”
Hai người mới vừa xuống xe, Thẩm Gia và Hoài Ngọc cũng xuống theo, Thẩm Gia chạy phía trước, Hoài Ngọc đuổi phía sau, Thẩm Gia một hơi chạy đến chỗ Tạ Dực, há miệng ấm ức muốn khóc: “Cữu cữu!”
Tạ Dực đang uống trà cùng Lãnh sư gia nghe vậy liền nhẹ ngàng ngước mắt lên nói: “Lại làm sao hả?”
Hai người bọn họ cãi nhau suốt dọc đường, lần nào cũng tìm hắn làm chủ. Tạ Dực sớm đã quen.
Thẩm Gia chỉ vào Hoài Ngọc, nói: “Ta không muối ngồi cùng xe ngựa với huynh ấy.”
Hoài Ngọc cười lạnh một tiếng: “Tại sao, nàng có thể ngồi xe ngựa, tại sao ta lại không thể ngồi?”
Thẩm Gia trừng mắt nhìn hắn: “Đó là xe ngựa của Tạ gia ta!"
Hoài Ngọc mỉa mai trả lời lại: “Ngựa phu là do Dịch Thừa nể mặt ta mới đổi cho.”
Thẩm Gia: “Huynh.......”
“Hai người các con đừng cãi nữa!”
Chuyện này suốt dọc đường đi đã nói qua vô số lần rồi.
Lãnh sư gia khuyên nhủ: “Không phải chỉ là một chiếc xe ngựa thôi sao? Xe ngựa của chúng ta có rất nhiều, hai người mỗi người ngồi một chiếc đi.”
Thẩm Gia tức giận xoay người rời đi.
Hoài Ngọc đi theo phía sau nàng nói: “Thẩm Gia! Nàng lại tức giận cái gì thế? Không phải nàng tức giận vì ta không nói cho nàng biết đấy chứ? Bây giờ ta sẽ nói cho nàng được rồi chứ?”
Thẩm Gia bịt kín hai tai: “Ta không thèm nghe đâu!”
Hoài Ngọc: “???”
Hoài Ngọc thật sự không biết nữ nhân này suốt ngày suy nghĩ cái gì, lúc trước bởi vì hắn không nói mà tức giận, bây giờ hắn muốn nói nàng lại không muốn nghe.
Hoài Ngọc tức giận, nói: “Hôm nay ta phải nói cho nàng biết, nàng đứng lại đó cho ta.”
Thẩm Gia không quan tâm, đọat lấy dây cương trong tay một tên tiểu nhị, lên ngựa bỏ chạy.
Hoài Ngọc thấy thế liền sửng sốt, ngón trỏ nhét vào trong miệng, huýt gió, Sư Tử Thông đang ăn cỏ bên bờ sông nghe vậy liền chạy tới, Hoài Ngọc xoay người lên ngựa, “Giá” một tiếng, con ngựa trắng đuổi theo hướng Thẩm Gia rời đi.
Lãnh sư gia nhìn thấy cảnh này liền hỏi: “Chủ nhân, có cần phái người đi theo hay không?
Tạ Dực không nhanh không chậm uống một ngụm trà, nhàn nhạt nói: “Gấp cái gì, không phải có người theo sau rồi sao?”