Mặc dù lễ thành hôn được chuẩn bị khá vội vàng nhưng dù sao cũng là lễ thành hôn của Thân vương cho nên không thể tuỳ tiện được.
Cuối tháng chín, khi hôn lễ sắp tới gần, xe chở lễ vật trải dài gần hai con đường, bá tánh đứng vây xem nghẹn họng nhìn trân trối, bọn họ đã từng thấy người giàu nhưng chưa thấy người nào giàu đến như vậy, chỉ nghe thấy người phụ trách lớn giọng báo danh mục sính lễ:
“Một đôi ngọc trắng”
“Ngàn lượng Hoàng kim!”
“Ngọc Như Ý, mười chiếc!”
“Đông Châu, năm mươi viên!”
“Một đôi Phi thúy Tống Từ Quan Âm!”
…
So sánh với sính lễ của Hoài Ngọc, sính lễ của Trần Thích ít đến đáng thương, chỉ có mười mấy món, so với Hoài Ngọc đúng là chênh lệch lớn, cảm thấy có chút keo kiệt.
,,,
Hôm nay, cửa Thẩm viên xe ngựa tấp nập. pháo nổ vang dội, vô cùng náo nhiệt, thanh âm xuyên qua tưởng cao, thậm chí ở hậu viện tận Đông Bắc cũng có thể mơ hồ nghe thấy.
Thẩm Gia ghé vào ghế quý phi, lật cuốn sách ‘Tây Du Ký’ mà ngày đó Hoài Ngọc mang đến, đang đọc đến cảnh Tôn Ngộ Không bị Phật tổ như Lai hàng phục dưới Ngũ Chi Sơn, cốt truyện vô cùng hấp dẫn khiến nàng đọc đến không thể rời mắt.
Đỗ Nhược từ bên ngoài chạy vào, hưng phấn nói: “Tiểu thư tiểu thư! Tiểu thư thật sự không ra xem sao? Tiểu vương gia đưa tới rất nhiều đồ, có Đông Châu, có Mã Não, có Phi thủy Tống Tử Quan Âm, còn có cây san hô đỏ cao hơn nửa người.”
Thẩm Gia lật trang sách, không ngẩng mặt lên: “Không đi.”
Ánh mắt nàng thoáng thấy bộ dạng vô cùng vui sướng của Đỗ Nhược, nàng lại quay đầu nhíu mày quở trách: “Những thứ đó em còn chưa từng thấy qua sao? Sao lại làm như chưa từng thấy vậy hả, ra ngoài đi.”
Đỗ Nhược bị mắng cũng không cảm thấy buồn, lạch cạch lạch cạch chạy ra đi, chẳng được bao lâu lại chạy vào.
“Tiểu thư tiểu thư.....”
Thẩm Gia dứt khoát buông cuốn sách xuống, nói: “Lại nhìn thấy cái gì nữa sao? Em còn như vậy bữa trưa làm thịt kho tàu em cũng đừng hòng được ăn.”
Đỗ Nhược nói: “Không phải! Là bên Tạ gia đưa của hồi môn cho người.”
Thẩm Gia sửng sốt, ném cuốn sách xuống đứng dậy: “Cữu cữu?!”
Nàng mang giày rồi nhanh chóng chạy ra ngoài, Đỗ Nhược và Tôn Di vội vàng đuổi theo sau, lúc chạy đến gần Kiêm gia viên lại vừa hay gặp phải Thẩm Như cũng đang vội vàng chạy đến.
Tỷ muội nhìn nhau không nói gì, cuối cùng vẫn là Thẩm Như mở miệng phá tan bầu không khi ngượng ngùng: “Nghe nói cữu cữu tới?”
Thẩm Gia ngay lập tức giận dữ: “Đó là cữu cữu của ta! Ngươi gọi cữu cữu làm gì?!”
Thẩm Như ngẩn ra, buồn bã cụp mi mắt xuống, bước chân cũng chậm lại.
Thẩm Gia mới không thèm để ý đến nàng ấy, một lòng chạy về phía trước, vừa mới chạy đến Kiêm gia viên liền đung phải lòng n.g.ự.c của một người nào đó.
Người nọ “Ai da” một tiếng, bị nàng đung trúng phải lùi về phía sau một bước, nhưng hắn lại không rảnh quan tâm cho mình mà vội vàng chạy tới trước vươn tay đỡ lấy nàng.
Thẩm Như Hải đứng bên cạnh mắng: “Chạy cái gì mà chạy! Cũng sắp thành thân rồi sao lại hấp tấp lỗ mãng như vậy, không ra chút thể thống gì cả.”
Giọng nói ôn hoà của một nam tử vang lên: “Không sao, là do Lãnh mỗ không nhìn đường.”
Thẩm Gia ngẩng đầu nhìn lên, nhìn thấy người đến không phải là cữu cữu mà là quản gia của cữu cữu, Lãnh Tư Thành tiên sinh.
Lãnh Tư Thành sinh ra tại huyện Huy Châu, Huy Châu là nơi địa linh nhân kiệt, là nơi có nền giáo dục rất nổi tiếng, xưa nay luôn có rất nhiều người tài, vì vậy trong giới quan trường Đại Tấn có rất nhiều người xuất thân từ Huy Châu.
Năm nay Lãnh Tư Thành đã hơn 40 tuổi, tính cách thần thục khéo léo, rất giỏi giao tiếp với mọi người, có thể nói ông ấy chính là “Đại quân sư” của các cửa hàng Tạ thị. Người ngoài đặt cho ông biệt danh là “Lãnh sư gia”.
Lãnh sư gia thấy sắc mặt Thẩm Gia ỉu xiu, sao ông có thể không biết nàng dang suy nghĩ cái gì được chứ? Ông cười nói: “Tôn tiểu thư, đã lâu không gặp, chỉ là sao vừa nhìn thấy ta sắc mặt của tiểu thư lại trở nên không vui như vậy?”
Ông là trưởng bối, khi Thẩm Gia còn nhỏ đã từng gặp nàng cho nên rất thích trêu chọc nàng.
Thẩm Gia đáp lễ ông sau đó gấp gáp hỏi: “Lãnh bá bá, cữu cữu ta đâu? Ta thành thân mà cữu cữu ta không đến sao?”
Lãnh sư gia nói: “Ngài thành thân quá vội vàng, lúc chủ nhân nhận được tin tức là đang ở Oa Quốc bàn chuyện làm ăn, chủ nhân đã sắp xếp thời gian để trở về nhưng sợ không đến kịp cho nên liền phái ta đến trước.”
Thẩm Gia nghe được những lời này, ngay lập tức trở nên thất vọng.
Một bên kia, Thẩm Như lập tức đứng dậy hỏi: “Sao rồi?”
Lung Linh lắc đầu: “Người không tới, nói là vẫn còn đang ở Oa Quốc.”
Thẩm Như nghe vậy liền ngơ ngác ngồi lại xuống ghế quý phi, nàng vô thức xoa khăn tay, lẩm bẩm nói: “Tiểu muội sắp thành hôn, ta cho rằng ngài ấy sẽ đến.”
Ánh mắt Lung Linh có chút do dự, muốn nói lại thôi nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.
*
Đêm đó, Thẩm Như Hải nhìn Thẩm Như đang quỳ gối trước mặt, cảm thấy đầu đau nhức vô cùng.
“Theo lý mà nói, ba năm giữ đạo hiểu là xong, ít hơn hai ba ngày cũng không sao, mẫu thân con ở dưới suối vàng, nhất định sẽ không hy vọng con vì nàng ấy mà làm chậm trễ lễ thành hôn, con có lòng hiếu thảo như vậy là được rồi. Duẫn Nam là nam nhân tốt, A Như, con phải tin tưởng vào mắt nhìn người của phụ thân, sau này các con sẽ hạnh phúc, phụ thân sẽ không hại con đâu.”
Thẩm Như quỷ trên mặt đất, bình tĩnh nói: “Xin phụ thân cho phép con được trở về Hàng Châu.”
“Con…”
Thẩm Như Hải thở dài nặng nề, ông rất muốn nổi giận nhưng dù sao Thẩm Như cũng không phải là Thẩm Gia, cuối cùng ông cũng không thể thốt ra những lời mắng chửi được.
Trưởng nữ vốn là đứa bé hiểu chuyện lại hiếu thuận, rất hiếm khi làm trái ý ông, chỉ có chuyện thành hôn lần này con bé lại muốn làm theo ý mình, lúc trước thì lấy lý do muốn giữ đạo hiếu để kéo dài hôn sự, bây giờ lại kiên trì muốn trở về Hàng Châu để chăm lo mộ cho mẫu thân của mình.
Xuất thân của Tôn thị không tốt, gia đạo sa sút, từng làm kỹ nữ ở Hàng Châu.
Năm đó Thẩm Như Hải thi cử nhiều lần không đậu, vi muốn giải toả nỗi buồn trong lòng liền thuê một chiếc thuyền đến Hàng Châu giải sầu, khi đang dạo chơi giữa Tây Hồ nhìn thấy Tôn thị liền nhất kiến chung tình, hai người thân mật với nhau một đêm, sau đó Tôn thị phát hiện bản thân mang thai, lúc đó Thấm Như Hải chi là một tên tú tài thi rớt, trong túi lại không có tiền cho nên không thể chuộc thân cho bà, cũng không thể nuôi nổi đứa bé trong bụng. Sau khi bị tú bà mỉa mai châm chọc, vì hổ thẹn cho nên ông mới lựa chọn rời đi.
Sau khi ông bỏ đi, Tôn thị không hề phá bỏ đứa bé mà dùng số tiền tích góp cả đời tự tìm tú bà chuộc thân.
Năm thứ hai bà sinh Thẩm Như liền lấy nghề buôn bán tranh chữ mà sống, bình thường làm may vá để trang trải cuộc sống.
Thẩm Như bắt đầu hiểu chuyện từ sớm, đi theo mẫu thân cùng bán tranh, hai mẹ con đều thanh lệ duyên dáng giống nhau, cho dù mặc y phục bằng vải bố cũng không thể che đi khí chất thanh lệ, vì vậy thường xuyên thu hút những tên lãng tử ăn chơi, thậm chí có bà mối tới gặp Tôn thị để làm mai mối, muốn bà gả cho nhà viên ngoại nào đó làm vợ lẽ hoặc là làm tiểu thiếp cho đại lão gia nhà nào đó, mỗi lần đều bị Tôn thị từ chốt một cách quyết liệt.
Người khác đều cười nhạo bà, chỉ là một kỹ nữ thanh lâu hoàn lương vậy mà lại làm ra bộ dạng liệt nữ trinh tiết, không nhân lúc bản thân còn có chút tư sắc để gả đi mà lại sống như quả phụ, đúng là ngu xuẩn.
Tuy nhiên, lúc Thẩm Như tám tuổi, một đoàn người từ phương Bắc đến, là Thẩm Như Hải đến đón hai mẹ con nàng.
Lúc này mọi người mới cảm thán Tôn thị có tầm nhìn xa, liếc mắt một cái liền biết được Thẩm Như Hải có số làm quan.
Sau khi Tôn thị đến Kinh thành, mặc dù là di nương nhưng không khác gì phu nhân chính thất, đặc biệt là khi Tạ Như và Thẩm Như Hải cãi nhau, dưới sự tức giận Tạ Như chạy về Giang Nam, bà gần như trở thành chủ nhân của Thẩm viên, chỉ tiếc hồng nhan bạc mệnh, mới hơn ba mươi tuổi đã rời bỏ nhân gian, trước khi chết, hồi quang phản chiếu muốn Thẩm Như Hải an táng bà cạnh Tây Hồ ở Hàng Châu, bởi vì nơi đó là nơi bọn họ gặp nhau lần đầu tiên.
Thẩm Như Hải đương nhiên đồng ý với bà, sau khi bà tắt thở, ông liền đích thân đưa bà đến an táng ở Tây Hồ, còn lập cho bà tấm bài vị ở kinh thành, mỗi năm sẽ cùng với Thẩm Như đến cúng tế.
Bây giờ Thẩm Như lại muốn đi Hàng Châu, nhưng ngôi nhà mà nàng và Tôn thị sống trước đây đã đổ nát từ lâu, nàng đến đó cũng sẽ không còn nơi nương tựa, chả khác gì một đứa trẻ mồ côi.
Thẩm Như Hải suy nghĩ một lúc rồi nói: “A Như, chả lẽ con thấy sinh lễ hôm nay Duẫn Nam đưa đến không bằng của muội muội cho nên chê người ta nghèo sao? Phụ thân nói cho con biết, làm người phải có mắt nhìn xa trong nay người ta nghèo nhưng ngày sau sẽ khác, việc chọn hiền tế cũng như vậy, Duẫn Nam là học trò của ta, xuất thân của nó dù có chút khiêm tốn nhưng ngày sau nhất định sẽ làm nên chuyện lớn, bây giờ con gả cho nó, tương lai chưa chắc sẽ thua kém muội muội con.”
Những lời ông nói đều xuất phát từ tấm lòng của một người làm cha, những lời nói của ông chỉ muốn tốt cho nữ nhi của mình.
Thẩm Như cắn môi, giống như cuối cùng cũng lấy hết can đảm, dũng cảm nói: “Phụ thân, nếu nữ nhi thích người nào đó, dù chỉ có một viên ngói che đầu, nữ nhi cũng cảm thấy vui vẻ; nếu không thích, cho dù mỗi ngày con sống trong nhung lụa, ăn sơn hào hải vị, cuộc sống cũng không còn gì vui vẻ.”
Thẩm Như Hải: “....”
Thẩm Như Hải không ngờ nàng kéo dài thời gian như vậy, nguyên nhân chỉ có một, nàng không thích Trần Thích, đây là chuyện gì chứ? Từ xưa đến nay có biết bao cuộc hôn nhân sau khi cưới mới có tình cảm với nhau chứ?
Thẩm Như Hải quả quyết nói: “Dù muốn hay không muốn những lời như vậy sau này con không được nhắc đến nữa, con chỉ cần nghe theo cha an bài là được, việc này phụ thân đã quyết rồi, không cần nói thêm gì nữa, trở về đi.” Thẩm Như đứng dậy: “Phụ thân......”
Thẩm Như Hải mất kiên nhẫn, phất tay áo nói: “Trở về!”
Ông hiếm khi dùng giọng điệu gay gắt như vậy đối với trưởng nữ ông yêu quý. Thẩm Như chỉ có thể quỳ xuống khấu đầu.
Sau khi ra ngoài, nàng quay đầu đóng cửa lại, Lung Linh đi tới lo lắng nhìn nàng.
Thẩm Như nhẹ nhàng lắc đầu.
Lung Linh do dự nói: “Tiểu thư......”
Thẩm Như cười khổ ngắt lời nàng: “Không cần nói nữa, ta đã đoán trước kết quả này rồi.”
Nàng rút cây trâm cài đầu ra khỏi búi tóc, ngẩng đầu nhìn những vì sao, một giọt nước mắt từ khoé mắt chảy xuống biến mất dưới làn tóc.