Sau khi rời khỏi Trừng Tâm Điện, Hoài Ngọc đi trên hành lang tay chân đ.ấ.m đá lung tung, dọa các cung nữ hoàng sợ vội vàng tránh sang một bên.
Người hầu Quan Triều thở hồng hộc đuổi theo sau: “Gia, ngài đợi ta một chút với!"
“Cút! Đừng đi theo ta!”
Hoài Ngọc dẫm lên lan can, bay lên nóc nhà rồi biến mất trong chớp mắt.
Lúc này đang là buổi chiều, ánh mặt chói chang khiến cho ngói lưu ly sáng rực rỡ lung linh, hắn chạy trên mái nhà không biết bao lâu, cuối cùng dừng lại trên đỉnh Yết Sơn Thức.
Hoài Ngọc ưa thích nơi cao, khi còn nhỏ, mỗi khi không muốn bị cung nhân phát hiện, hắn thưởng trốn trên cây hoặc trên mái nhà, chỉ có Thánh Thánh Thượng mới biết được nơi có thể tìm thấy hắn.
Phía trước của đình này là một cây thông cổ thụ hàng trăm năm tuổi được trồng ở phía Tây Nam, thân cây cao lớn vững chắc, là thông rậm rạp, cao hơn nhiều so với nóc cung điện, vừa vặn có thể che đi ánh nắng chói chang trên đầu.
Hoài Ngọc gối cánh tay, nằm xuống ở trên nóc điện, nhìn trời xanh mây trắng giữa những kẻ hở là thông đến xuất thần.
Những cảnh tượng tối qua hiện lên trong đầu hắn, làn da trắng sữa, cơ thể mềm mại mịn màng của Thẩm Gia, còn có khuôn mặt nhíu mày khóc nức nở, gò má ửng hồng...
Dịu dàng hương.
Hoài Ngọc ngay lập tức nghĩ đến từ này.
Bọn người Tô Đại Dũng nói không sai, thân thể của nữ nhân quả thật rất mềm mại, khiến người ta muốn chìm đắm trong đó, nhưng một khi tỉnh lại thì...
Sáng nay hắn tỉnh lại, nhìn thấy Thẩm Gia lõa thể nằm trong lòng n.g.ự.c của mình, suýt chút nữa là hắn lăn khỏi giường.
Chẳng lẽ hắn thật sự phải cưới nàng?
Bình sinh Hoài Ngọc ghét nhất là bị người dùng quyền lực uy hiếp, nếu cưới Thẩm Gia thì thật sự sẽ bị hoàng thúc của hắn khống chế cả đời, huống hồ Thẩm Gia cũng không muốn gả cho hắn.
Hoài Ngọc xắn ống tay áo lên, trên cánh tay còn lưu lại vài dấu răng, đều là do Thẩm Gia cắn vào đêm hôm qua, nàng cắn thật sự rất mạnh, có vài vết cắn thậm chí bị rách da chảy máu.
Hoài Ngọc đang suy nghĩ m.ô.n.g lung thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng động, nhìn xuống thì thấy hóa ra là một đám thiếu gia cầm ống trúc mang theo người hầu đi đến trước điện, tụ tập trên hành lang đấu để cờ bạc.
Hoài Ngọc nhận ra một vài người trong số đó, đổi lại trước kia thì hẳn nhất định sẽ nhảy xuống đánh cuộc mấy ván nhưng hôm nay hắn thật sự không có hứng thú, chỉ nhắm mắt lại giả vờ ngủ.
Nhóm thiếu gia này cầm cỏ thi, chơi dế trong những chiếc chậu miệng nông màu xanh trắng, trong khi các người hầu thì tụ tập xung quanh hò reo ầm ĩ.
Một trong số các thiếu gia ở đó cảm thấy nhàm chán, thế là (blắt đầu bàn chuyện phiếm: “Này, này, này, các ngươi có nghe nói chuyện của Hoài Ngọc kia cùng với Thẩm nhị tiểu thư không?”
Hoài Ngọc ở trên nóc điện lẳng lặng mở mắt ra.
“Sao có thể không nghe thấy được cơ chứ?” Một thiếu gia khác lại nói: “Nghe nói nửa đêm bọn họ hẹn hò, cùng nhau ‘chạm đến Vu Sơn’ trên hồ Thái Dịch, vừa lúc Thánh Thượng và hoàng hậu đi ngang qua, Thầm các lão cũng ở đó, tức giận đến mức suýt thi nhảy xuống hồ. Ha, ha, ha, ta đã nói rồi, dáng người của Thẩm nhị tiểu thư kia nhìn qua đã biết là lẳng lơ, bản tính thì dâm đãng, đêm nào đó ta sẽ đến thăm khuê phòng của nàng cùng nàng mây mưa vui vẻ một lúc.”
Hóa ra có rất nhiều người ở trên thuyền vào đêm qua, không chỉ có Đế Hậu, Thẩm Như Hải cùng đoàn người, còn có cả người chèo thuyền, cung nữ thái giám đi theo với người phụ trách quét dọn đồ ăn tạp dịch, mặc dù Thánh thượng đã ra lệnh nghiêm cấm không được tiết lộ chuyện này ra ngoài, nhưng dù sao cũng có rất nhiều người ở đó, thế là miệng truyền miệng, trong vòng nửa ngày, mọi người ở Tây Uyển đều biết chuyện.
Có người cười nói: “Thư Đại, ý nghĩ của ngươi chỉ là si tâm vọng tưởng mà thôi, Thẩm nhị tiểu thư kia chính là người tình của Tiểu Sát Tinh, ngươi không sợ hắn dùng Tú Xuân đao c.h.é.m ngươi một đao hay sao?”
Thiếu gia gọi là ‘Thư Đại’ kia cười tà, nói: “Ngươi thì biết cái gì, c.h.ế.t dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng...”
Lời còn chưa nói xong, hắn đã ăn một cú đánh vào sau ót.
Thư Đại giận dữ trừng mắt về phía người bên cạnh: “Tại sao ngươi lại đánh ta?”
Người nọ thực sự rất oan uổng: “Ta không có đánh ngươi!”
Thư Đại nói tiếp: “Ngươi ở ngay phía sau của ta, không phải người thì có thể là ai?”
Người nọ cũng nổi giận: “Ta đã nói là không phải là ta! Đang êm đẹp ta đánh người làm cái gì? Trong các ngươi ai đã đánh hắn?!”
Những người còn lại đều lần lượt lắc đầu, ngay trong lúc mọi người ở đây đang không hiểu chuyện gì đang xảy ra, mười mấy quả thông giống như thiên nữ rải hoa bay về phía bọn họ, mọi người chạy vắt giò lên cổ, mặt mũi bị đập bầm tím sưng tấy.
“Là ai?!” Có người hô to.
Hoài Ngọc từ trên nóc điện nhảy xuống, vứt những quả thông trên tay nói: “Là ông nội của ngươi đây.”
Mọi người: “!!!”
Hoài Ngọc liếc nhìn từng người một, từng câu từng chữ hỏi: “Vừa rồi ai mới nói thành quỷ cũng phong lưu? Để ta đến thành toàn cho hắn.”
Thư Đại: “...”
Thư Đại nhặt ống dế lên xoay người liền bỏ chạy.
Chạy còn chưa được vài bước thì đã bị Hoài Ngọc bay lên đã ngay một cước vào mông, hắn bay ra ngoài như một con điều, vừa đúng đáp xuống bậc thang khiến hắn ta bị gãy hai chiếc răng cửa, m.á.u chảy đầm đìa.
Nắp của ống tre được mở ra, từ bên trong chạy ra một con dế lớn màu xanh, Hoài Ngọc tiến lên đạp một cái, nghiền c.h.ế.t nó.
Thư Đại hét thảm thiết.
Con dế màu xanh này có phẩm chất hàng đầu trong loài dế, vị tướng cánh vàng này hắn phải tiêu tốn ba ngàn lượng bạc ròng mới mua được, giúp hắn thắng nhiều trận thi đấu dế như vậy, bây giờ lại bị Hoài Ngọc một chân dẫm thảnh nước mủ, hắn tru lên thảm thiết như thể phụ thân thân sinh của hắn đã c.h.ế.t vậy.
Những thiếu gia này đều là quý tộc cha truyền con nối, phần lớn đều là quý tộc cha truyền con nối đang suy tàn, không đi tiểu vào một bô với Thượng Quan Tập có họ hàng quyền thế trong cung kia, ngày thưởng họ và Hoài Ngọc luôn là nước sống không phạm nước giếng.
Hôm nay Hoài Ngọc vậy mà lại dẫm c.h.ế.t bảo trùng ngay trước mặt hắn, Thư Đại đau lòng đến mức kích động. ngẩng đầu lên, học giận dữ nói: “Hoài Ngọc! Người khinh người quá đáng! Phụ thân của ta cũng là người Trấn Viễn hầu, tổ tiên nhà ta là công thần dẹp loạn, không có tổ tiên của Thư gia ta, giang sơn Hoài gia của nhà người còn không biết đã bị đánh g.i.ế.c đến khi nào đâu!”
Hoài Ngọc lạnh lùng cười, vén tay áo, nói: “Trấn Viễn hầu thì đã làm sao? Người lão tử đánh chính là ngươi mà!”
Nói xong, hắn lại đ.ấ.m ra một quyền, đánh Thư Đại kia đến chảy m.á.u mũi.
Sau nửa canh giờ, nhóm người này bất kể là chủ hay tớ đều không thể chạy thoát, bị Hoài Ngọc đánh cho khóc lóc thảm thiết, kêu cha gọi mẹ, hắn xách cổ một đám ném vào trong hồ Thái Dịch cho cá ăn.
Đánh người xong, Hoài Ngọc đi thẳng đến Lan Thủy Các, mới vừa nhảy vào Đông Khoa Viện đã đung phải Thẩm Như đang ở trong viện sắc thuốc.
Hoài Ngọc: “...”
Thẩm Như: “...”
Hai người trố mắt nhìn nhau.
Thẩm Như là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng: “Tiểu vương gia tới tìm muội muội sao?”
“Hả? A... Cái đó, đúng vậy.” Hoài Ngọc xấu hổ sờ sờ ót.
Hắn trèo tường tới tìm Thẩm Gia cũng không phải là lần đầu, nhưng đây là lần đầu tiên bị người ngoài bắt gặp nên không khỏi có chút khó xử.
Thẩm Như nhỏ giọng nói: “Tiểu muội không có ở đây.”
“Không có?” Mặt Hoài Ngọc tràn đầy kinh ngạc, vậy thì nàng đã đi đâu?
Thẩm Như ừ một tiếng, nói: “Sáng sớm... Phụ thân đã rất tức giận, tiểu muội bị đuổi về nhà.”
Hoài Ngọc lập tức nóng nảy: “Nhà ở Kim Lăng sao?”
Thẩm Như nghe được lời này thì sửng sốt, như là không nghĩ tới hắn sẽ nói như vậy, nàng lắc đầu nói: “Không phải, là Thẩm viên.”
Nàng chưa kịp phản ứng thì Hoài Ngọc đã nhảy ra khỏi tưởng viện rời đi.